Thông Thiên Chi Lộ

Chương 159: Ngũ sắc thạch

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Đổng Thanh Y? Đông Dao thắng địa thiếu chủ?”

Mắt ánh lên kinh nghi, nghe thấy nam tu trong quý tân thất đó bật cười: “Đối
với hai phần địa đồ này, tại hạ đích xác rất có hứng thú.”

“Vậy thì ta dùng bảy vạn hạ phẩm linh thạch mau vậy.” Nữ tu lại uể ỏa nói,
“Tối đa ngươi bỏ ra được bao nhiêu?”

Theo lý, nữ tu nói vậy là vi phạm quy tắc phách mại hội nhưng toàn phách mại
hội trường không ai hỏi gì mà đều hít một hơi khí lạnh.

Bảy vạn hạ phẩm linh thạch!

Dùng bảy vạn hạ phẩm linh thạch mua hai phần địa đồ, cái giá đưa ra quá đáng
sợ! Ngần ấy linh thạch đủ mua năm món linh giai pháp bảo.

Mỹ nữ ngực to của Linh Bảo phường chỉ mỉm cười chờ đợi, tựa hồ đã quen với
tình hình này.

Sắc mặt Ngụy Tác trở nên rất khó coi.

Rõ ràng không phải vấn đề giá trị địa đồ mà hai người này có mâu thuẫn, muốn
so sánh với nhau.

“Ha ha, được lắm.” Toàn phách mại hội trường đều hít một hơi khí lạnh thì nam
tu đó cười ha hả: “Bất với hai phần địa đồ, tối đa tại hạ bỏ ra được chín vạn
hạ phẩm linh thạch.”

Chín vạn hạ phẩm linh thạch!

Phách mại hội trường xôn xao, thậm chí nhiều nữ tu trong bạch sắc quang tráo ở
đại sảnh trừ chấn kinh thì mắt không khỏi hâm mộ.

Bỏ ra chín vạn hạ phẩm linh thạch mua hai phần địa đồ mà thản nhiên như thế,
thật quá kinh nhân.

Nhưng nữ tu không biết đến Đổng Thanh Y bất giác ghi nhớ tên hắn.

“Ngu xuẩn!” Ngụy Tác giận đến mức mặt mày xanh lét.

Chín vạn hạ phẩm linh thạch, với tu vi hiện tại của Đổng Thanh Y, bình thường
mà muốn kiếm đủ thì không biết tốn bao nhiêu thời gian. Rõ ràng dựa vào Đông
Dao thắng địa, đem linh thạch người ta liều mạng kiếm về ra đây vung vít.

Quan trọng là dám cướp đồ của gã.

“Được, chỉ cần ngươi bỏ ra chín vạn hạ phẩm linh thạch, hai phần địa đồ này
nhường lại cho ngươi.” Nữ tu nói, “Bằng không ngươi lại tranh với ta.”

“Chín vạn hạ phẩm linh thạch.” Đổng Thanh Y nhạt giọng: “Hai phần địa đồ này,
ta trả chín vạn hạ phẩm linh thạch.”

“Làm sao bây giờ, có tăng giá không?” Hàn Vi Vi bực bội quay lại hỏi Ngụy Tác.
Lần đầu tiên nàng ta mua bán đã bị hớt tay trên, nên rất ghét Đổng Thanh Y.

Ngụy Tác nghiến răng, kiên quyết lắc đầu: “Không cần nữa.”

Chín vạn hạ phẩm linh thạch là quá nhiều. Nếu đã xác định Đoạn long nhai nhất
định có Kim ban sâm và Hắc huyết giao, gã sẽ liều nhưng quan trọng là không
biết được.

Không có phần địa đồ này, sau này còn có thể tìm cách khác lấy được, cái giá
này với gã là vượt mức cực hạn.

Chỉ là vịt quay đến mồm còn bị giật mất thì gã đương nhiên bực bội đến cực
điểm.

Hai phần địa đồ này không mua được, tiếp theo đành xem phách mại hội còn gì
hữu dụng không, bằng không sẽ lãng phí phí dụng quý tân thất mấy trăm hạ phẩm
linh thạch.

“Thiết tiêu mộc kiếm”.

“Phi thiên chu”.

“…”

Trong lúc tất cả kinh thán, người Linh Bảo phường bưng hai phần địa đồ vào quý
tân thất đối diện Ngụy Tác, phách mại hội tiếp tục tiến hành.

Mấy vật tiếp theo không có tác dụng gì với gã, nhưng Lý Hồng Lân lại xuất thủ
mua Hoàng vân pháp giới có thể phát ra hoàng sắc vụ khí, ẩn giấu thân ảnh, bản
thân hoàng vân còn có lực phòng ngự bán linh giai, lại có thể ăn mòn pháp khí
của đối thủ.

“Vật tiếp theo là Ngũ sắc thạch, giá khởi điểm năm nghìn hạ phẩm linh thạch.”

“Ngũ sắc thạch! Phách mại hội làn nầy lại xuất hiện Ngũ sắc thạch!” Nhìn thấy
khối ngũ sắc linh thạch trên tay nữ tu ngực to đứng trên bích ngọc liên đài,
Ngụy Tác vẫn bất động âm trầm, bất giác kinh hô.

“Thế nào? Ngũ sắc thạch có tác dụng gì?” Hàn Vi Vi kinh ngạc nhìn Ngụy Tác
phản ứng rất kịch liệt, linh thạch chủng ngũ sắc phát quang này thì nàng ta
chưa nghe nói đến.

“Đây là linh thạch có thể dùng để tái tạo nhục thân, tu sĩ biết đoạt xá thuật
sẽ tìm mọi cách có linh thạch này, khi thọ nguyên hao tận mà vẫn không cách
nào đột phá tu vi, sẽ lợi dụng linh thạch này đoạt xá trùng sinh.” Ngụy Tác
giải thích: “Gần như mọi đoạt xá thuật, đoạt xá trùng sinh thì đại đa số tu vi
đều tan chảy, cơ hồ tu luyện lại từ đầu. Bất quá linh thạch này có thể đề cao
mức tu sĩ và nhục thân tìm được ăn khớp, vừa khiến tu sĩ giữ được phần lớn tu
vi đồng thời giảm bớt tác dụng phụ của đoạt lấy nhục thân. Có những tu sĩ đoạt
xá xong mà không thể dung hợp với nhục thân, thọ nguyên hao rất nhanh.”

“Hóa ra là thế.” Hàn Vi Vi nhíu mày, hiển nhiên thập phần bài xích việc đoạt
xá thân thể này, “Thế nào, Ngụy Tác, ngươi thích vật này hả?”

Ngụy Tác hơi do dự. Thật ra gã hứng thú với khối linh thạch vì lục bào lão đầu
từng nói đây là một trong những thứ phải có để giúp lão ngưng hình.

Tu vi của gã không ngừng tăng lên, cũng cần chuẩn bị trước việc giúp lục bào
lão đầu ngưng hình. Thọ nguyên của lục bào lão đầu không còn nhiều, còn các
nguyên liệu ngưng hình tuy không hữu dụng với tu sĩ ngư Tử hồ hoa nhưng đều
rất hiếm.

Ngũ sắc thạch này cũng cực kỳ hiếm, lục bào lão đầu cũng chỉ biết trong kim
thân pháp ngẫu của Thiên Trúc giáo ở phía bắc Vân Linh đại lục có một khối
linh thạch này. Tra cứu điển tịch hiện tại thì kim thân pháp ngẫu vẫn là trấn
giáo chi bảo của Thiên Trúc giáo, lục bào lão đầu vạch ra kế hoạch là không
tìm được ở đâu thì khi Ngụy Tác đột phá đến Kim đơn cảnh sẽ xông vào cướp.
Không ngờ phách mại này lại xuất hiện.

Thiên Trúc giáo từ mấy chục năm trước tựa hồ đã xuất hiện Kim đơn kỳ đại tu
sĩ, muốn cướp đoạt khẳng định thập phần hung hiểm.

“Ta có một bằng hữu cần vật này, ngươi mua giúp ta nhé.” Do dự một chốc, Ngụy
Tác quyết định có thể mua được thì cứ mua.

“Ừ”, Hàn Vi Vi gật đầu, cũng không hỏi thêm, giá đã đạt đến mức một vạn ba
nghìn hạ phẩm linh thạch.

“Một vạn bốn nghìn hạ phẩm linh thạch!”

“Một vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!”

“…”

Tu sĩ trả giá không ngớt, tuy nhiều người bài xích đoạt xá chi pháp nhưng cũng
có nhiều tu sĩ lại coi thuật này là thủ đoạn giữ mạng. Đối với các tu sĩ này,
dù tu vi không còn bao nhiêu nhưng còn giữa được ý thức và ký ức hoàn chỉnh,
chỉ cần đoạt xá đáo nhục thân có thọ nguyên lâu dài thì tương đương với sống
lại một lần nữa.

“Hai vạn hạ phẩm linh thạch!”

Cùng lúc, chân mày Ngụy Tác giật giật, giọng Lý Hồng Lân lại vang lên.

“Hai vạn ba nghìn hạ phẩm linh thạch.” Trong quý tân phòng trên tầng cao,
giọng nói the thé tăng thêm ba nghìn hạ phẩm linh thạch.

“Hai vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch.” Lý Hồng Lân không chịu nhún.

Hàn Vi Vi nhất thời không trả giá mà chờ đợi.

“Hai vạn tám nghìn hạ phẩm linh thạch.”

“Ba vạn hạ phẩm linh thạch.”

“Ba vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!”

“Bốn vạn!” Lý Hồng Lân ra giá bốn hạ phẩm linh thạch, toàn trường hơi im lặng,
giọng nam hơi the thé tựa hồ bật cười lạnh, không tăng giá nữa.

Hàn Vi Vi liếc sang, thấy Ngụy Tác gật đầu khẳng định nên lúc nữ tu ngực lớn
chuẩn bị lên tiếng thì nàng ta lạnh lùng hô: “Bốn vạn một nghìn hạ phẩm linh
thạch.”

“Hả?”

Trong quý tân thất đối diện, Đổng Thanh Y vang lên tiếng hô khẽ, tựa hồ cũng
kinh ngạc trước việc Hàn Vi Vi rộng tay như thế.

“Bốn vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch!” Lý Hồng Lân lại trả giá.

“Bốn vạn sáu nghìn hạ phẩm linh thạch.” Hàn Vi Vi lạnh lùng tăng thêm một
nghìn linh thạch.

Hàn Vi Vi xưa nay không xót linh thạch, lần này lại tiêu của Ngụy Tác nên khí
thế của nàng ta rõ ràng muốn áp chế đối phương, nhất thời khiến Lý Hồng Lân
ngẩn ra, không lên tiếng nữa.

“Năm vạn hạ phẩm linh thạch.” Cùng lúc, Hàn Vi Vi bất giác học theo Ngụy Tác
kêu khẽ “nhĩ muội yêu”, vì trong quý tân thất đối diện lại vang lên tiếng Đổng
Thanh Y.

Sắc mặt Ngụy Tác trở nên khó coi.

Quả nhiên, Đổng Thanh Y vừa dứt lời, giọng nữ tu đó lại vang lên, “Bảy vạn hạ
phẩm linh thạch.”

“Ha ha, vậy thì nhường khối linh thạch này cho cô nương.” Lần này Đổng Thanh Y
tựa hồ không đủ linh thạch nên cười cười ha hả nói với nữ tu.

“Ngươi có cần không?” Hàn Vi Vi chợt nhìn sang Ngụy Tác hỏi. Nàng ta biết rõ
Ngụy Tác có bao nhiêu linh thạch, hơn nữa cái giá này khiến nàng ta cũng thấy
rằng quá cao.

“Cần! Không quá mười hai vạn thì mua!” Ngụy Tác ấm ức lắm, xem ra vật gì cũng
có kẻ chen vào. Đi một chuyến mà không mua được gì thì lại càng bực bội. Gã
cho rằng mình mua được Ngũ sắc thạch, lục bào lão đầu khẳng định sẽ cảm động
rơi nước mắt, chưa biết chừng càng dốc sức làm lợi cho gã.

“Trừ Nam Cung Vũ Tinh, y còn bằng hữu nào nữ? Lý Hồng Lân cũng mua Ngũ sắc
thạch, có phải Nam Cung Vũ Tinh cần không, lẽ nào y mua để cho Nam Cung Vũ
Tinh.” Ngụy Tác không nghĩ thế nhưng trong óc Hàn Vi Vi lại dấy lên ý nghĩ
này.

Bĩu môi với vẻ khinh thị, nhớ rằng mình bảo gã là huynh đệ nên Hàn Vi Vi cấm
cảu hô to: “Bảy vạn một nghìn hạ phẩm linh thạch.”

Lần này không ai trả thêm nữa, khối Ngũ sắc thạch chốt ở giá bảy vạn một nghìn
hạ phẩm linh thạch, bị Ngụy Tác mua.

“Đi thôi!” Trả xong linh thạch, cho Ngũ sắc thạch vào nạp bảo nang, Ngụy Tác
đứng dậy, nói với Hàn Vi Vi.

“Chà, chắc sợ Lý Hồng Lân đi trước, Nam Cung Vũ Tinh ở cùng y nên sẽ lỡ cơ
hội, định ra ngoài đợi trước?” Hàn Vi Vi bực bội nhìn gã, lần này nàng ta đoán
được quá nửa suy nghĩ của gã.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận