Ngụy Tác vuốt tóc, tâm tình có phần mâu thuẫn, vừa hi vọng lần này thấy được
Nam Cung Vũ Tinh, lại hi vọng nàng không đi cùng Lý Hồng Lân.
Hàn Vi Vi bĩu môi, cho rằng đứng cạnh gã ngơ ngẩn lâu nên chính nàng ta trông
cũng có vẻ ngơ ngẩn.
Nếu không vì gã là huynh đệ, hơn nữa gã và Nam Cung Vũ Tinh thành thế này cũng
có phần của nàng ta thì Hàn Vi Vi nhất định viết dưới đất hai chữ ngu xuẩn
trước mặt gã, hỏi gã có quen không rồi ngẩng lên ưỡn ngực đi khỏi.
Bất quá đợi như thế cũng đến lúc kết thúc, phách mại hội đã xong, các tu sĩ
bắt đầu đi ra.
“Nhĩ muội yêu!” Hàn Vi Vi không rõ bực mình vì sao nhưng rõ ràng có bực mình
vì thấy một nữ tu mặc bạch sắc pháp bào đi ra.
Nữ tu mặc bạch sắc pháp bào cực kỳ nổi bật trong số tu sĩ, không phải Nam Cung
Vũ Tinh mà Ngụy Tác tìm thì là ai nữa?
Đi cạnh nàng là Kim Thứu cung thiếu chủ Lý Hồng Lân, y mặc hồng sắc pháp y mới
tinh, trong có vẻ mắt để lên trán, không coi ai ra gì, Hàn Vi Vi nhìn thế là
bực mình. Nàng ta mà là Ngụy Tác thì khẳng định sẽ đi ngay, có khi còn mắng
gian phu dâm phụ. Cả hai người này đều không tốt đẹp gì.
Nhưng nàng ta lại càng bực hơn vì Ngụy Tác gọi to, “Nam Cung Vũ Tinh!” rồi
hưng phấn chạy về phía hai người.
Giậm chân cực kỳ bực mình, Hàn Vi Vi miễn cưỡng đi theo.
Ngụy Tác hưng phấn hô to khiến mọi tu sĩ nhìn sang, thấy gã gọi Nam Cung Vũ
Tinh to thế, nàng cũng ngẩn ra còn sắc mặt hiện rõ thần sắc đắc ý.
“Tưởng ai, hóa ra là ngươi.” Thấy Ngụy Tác đi đến chỗ y cùng Nam Cung Vũ Tinh,
Lý Hồng Lân khinh bỉ nói.
“Nam Cung Vũ Tinh, ta muốn nói riêng với ngươi mấy câu, được không?” Thái độ
chân thành của Ngụy Tác đích khiến Hàn Vi Vi cũng ngạc nhiên.
“Tiểu tử ngươi quá vô lễ.” Thấy gã ngó lơ mình, Lý Hồng Lân biến sắc, tu sĩ
sau lưng y thét to: “Không nghe thấy thiếu gia ta nói hả?”
“À!” Ngụy Tác lúc đó mới phát hiện sau lưng Lý Hồng Lân còn một trung niên tu
sĩ mặc thanh sắc tùng văn pháp y. Mặt tu sĩ này bèn bẹt, sắc mặt rúm ró lại.
Thấy người này, Ngụy Tác nhớ ra đã gặp tại Linh Nhạc thành phách mại hội, khi
ấy tựa hồ là tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, lần này dùng Vọng khí thuật quét
sang thì đã là lưỡng trọng.
Bất quá Ngụy Tác vốn không coi Kim Thứu cung ra gì, giờ lại có tu vi Chu thiên
cảnh tam trọng, đương nhiên càng không coi trung niên tu sĩ này vào đâu, nên
gã tỏ vẻ cực kỳ kỳ quái, “A? Thiếu chủ? Y là thiếu chủ của ngươi chứ không
phải của ta, có quan hệ gì với ta. Ngươi thích nói thì cứ nói với thiếu cũ của
mình, đừng cản đường ta nói chuyện với bằng hữu.”
“Ngươi muốn chết hả?” Trung niên tu sĩ mặt mũi nghiêm nghị mắt lóe sát cơ,
cười lạnh bước lên.
“Ngụy Tác, ngươi có gì cứ nói ở đây cũng được.” Nam Cung Vũ Tinh lên tiếng.
“Ngươi đã đột phá đến Chu thiên cảnh nhất trọng rồi.” Ngụy Tác nhìn nàng bằng
ánh mắt phức tạp: “Ta không có chuyện gì, chỉ muốn giải thích một chút…”
“Ngươi cần giải thíc gì với ta, chúng ta đâu có quan hệ gì.” Nam Cung Vũ Tinh
hấp háy mắt, cắt lời gã, “Nếu chỉ vì việc lúc trước thì không cần.”
“Nhưng…”
“Ta có việc phải đi, ngươi về Linh Nhạc thành đi.” Ngụy Tác còn định nói nữa
nhưng mới được một chữ thì bị Nam Cung Vũ Tinh cắt ngang. Liếc gã rồi lại nhìn
sang Lý Hồng Lân, nàng tiếp tục cất bước.
Lý Hồng Lân cực kỳ đắc ý đi theo, qua chỗ Ngụy Tác, y bật cười lạnh với ý uy
hiếp còn trung niên tu sĩ mặt bẹt cũng cực độ âm trầm cười lạnh liên hồi.
“Nam Cung Vũ Tinh, thật ra có chuyện gì? Lần này ta tìm ngươi hai mươi mấy
ngày, ít nhất ngươi cũng nên nói rõ.” Thấy Nam Cung Vũ Tinh tuyệt tình, Hàn Vi
Vi thậm chí muốn bước lên kéo lại nhưng gã lại kêu lên.
Nam Cung Vũ Tinh hơi sững lại nhưng không dừng bước.
“Nam Cung Vũ Tinh, ta biết ngươi còn để ý đến bằng hữu như ta, bằng không đã
không đeo truyền tấn ngọc phù trên tay.”
Hàn Vi Vi hơi ngẩn người, thấy trên cổ tay phải Nam Cung Vũ Tinh đích xác có
đeo truyền tấn ngọc phù hình con cá. Nam Cung Vũ Tinh cũng hơi sững người.
Lý Hồng Lân cũng dừng lại, nhìn vào truyền tấn ngọc phù trên cổ tay Nam Cung
Vũ Tinh.
Nam Cung Vũ Tinh quay lại nhìn Ngụy Tác, thong thả cởi truyền tấn ngọc phù đưa
cho gã, “ta chỉ thấy ngọc phù này đeo như vòng tay cũng đẹp. Nếu ngươi suy
nghĩ lung tung thì trả ngươi.”
Thấy Nam Cung Vũ Tinh nói vậy, Lý Hồng Lân càng đắc ý.
Quảng trường lúc đó loạn xạ, man thú của Tâm Hữu Lan không rõ đã từ đâu chui
ra, đang đi tới quảng trường.
Trả truyền tấn ngọc phù cho Ngụy Tác, Nam Cung Vũ Tinh xoay người định đi.
Ngụy Tác căn bản không nhìn xem tình hình chung quanh thế nào, chỉ nghiêm túc
nhìn Nam Cung Vũ Tinh, nói ra một câu khiến Hàn Vi Vi trước mắt tối sầm, thiếu
chút nữa cho rằng gã điên: “Được thôi, Nam Cung Vũ Tinh, ta về Linh Nhạc thành
trước, ngươi nói xem chúng ta gặp nhau ở đâu?”
“Ngươi ngốc hả?” Lý Hồng Lân xưa nay kiêu căng sau rốt cũng không nén được
nữa, quay lại hung hãn bảo Ngụy Tác: “Ta nể tình Nam Cung Vũ Tinh nên nhẫn
nhịn, ngươi còn dám dây dưa với Nam Cung Vũ Tinh, ta nhất định sẽ khiến ngươi
hối hận đã sinh ra trên đời.”
Nói xong câu đó, Lý Hồng Lân càng khinh bỉ nói, “Ngươi không thử soi gương
xem, có xứng không?” Đoạn y kéo một tu sĩ qua đường, “Vị huynh đệ này, thẻ xem
xem y có xứng với cô nương kia không?”
Tu sĩ qua đường nhìn Ngụy Tác một chốc rồi nhìn Nam Cung Vũ Tinh, lắc đầu nói
nghiêm túc: “Không xứng.”
“Nghe rõ chưa?” Lý Hồng Lân cười ha hả.
“Ngụy Tác, ngu xuẩn, không đi là ta tuyệt giao với ngươi!” Hàn Vi Vi giận đến
mức trắng nhợt mặt mày, chỉ muốn kêu lên như thế với gã. Ngụy Tác lại chỉ
nhanh vào Lý Hồng Lân: “Y thường đến Liễu hạ hạng, các hạ có biết Liễu hạ hạng
không? Là chỗ đó của Linh Nhạc thành, hơn nữa gọi nữ nhân rồi nhưng không trả
linh thạch.”
“Đúng vậy, thường đến đó cũng không sao, nhưng chơi bời mà không trả tiền thì
thật quá tệ, huynh đệ còn hơn nhiều.” Tu sĩ qua đường nói.
“Ngươi nói gì, ta đến đâu, không trả linh thạch bao giờ!”
“À!” Ngụy Tác tỏ vẻ tỉnh ngộ, nói với Nam Cung Vũ Tinh: “Xem ra là hiểu lầm,
tức là y có trả linh thạch.”
“Ngươi… ” Lý Hồng Lân xanh lét mặt mày.
“Đi thôi, đừng nói gì nữa.” Thấy Lý Hồng Lân định phát tác, Nam Cung Vũ Tinh
lại bảo.
Nghe Nam Cung Vũ Tinh nói vậy, Hàn Vi Vi sau rốt cũng không nén được nữa, kêu
lên, “Nam Cung Vũ Tinh, muội nói nốt những lời y chưa nói xong! Y nhờ muội tìm
thư thư mấy tháng rồi, chỉ để giải thích việc bảy trăm linh thạch đó chỉ là
hiểu lầm! Y còn là xử nam! Bình thường y nhỏ mọn như vậy nhưng lần này vì thư
thư mà bỏ ngần ấy linh thạch mua Ngũ sắc thạch cho thư thư. Xong rồi, Ngụy
Tác, ta đã nói xong điều cần nói.”
Gầm lên giận giữ xong, Hàn Vi Vi kéo tay Ngụy Tác, định kéo con lợn đầu óc có
bệnh này đi.
“Chà!” Ngụy Tác trước mắt tối sầm thiếu chút nữa ngất xỉu.
Y còn là xử nam!
Giọng nói vang vọng khắp quảng trường. Từ lúc nào gã bảo lã mua Ngũ sắc thạch
cho Nam Cung Vũ Tinh? Vật này quý giá, rất có khả năng bị người ta nhắm vào mà
nha đầu này lại oang oang.
Nghe Hàn Vi Vi nói thế, nét mặt Nam Cung Vũ Tinh bất giác phớt hồng rất khó
nhận ra.
Nghe một mỹ nữ kêu to y còn là xử nam, tu sĩ toàn quảng trường thượng đều nhìn
đến.
Ngụy Tác không rõ rằng đệ tử tinh anh Linh Thú cung Tâm Hữu Lan ăn mặc khêu
gợi đã đứng trên lưng man thú, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn gã.
“Tiểu tử, ngươi không muốn chết thì cút mau, bằng không, trừ phi ngươi không
ra khỏi thành.” Thấy Ngụy Tác gây ra động tĩnh như vậy, cứ dây dưa mãi, trung
niên tu sĩ đứng bên Lý Hồng Lân không nén được, lạnh giọng bảo gã.
“Ngươi không muốn chết thì cút mau.” Ngụy Tác trả đòn.
Nam Cung Vũ Tinh tức thì hơi rùng mình.
“Tiểu tử, ngươi quá quá cuồng vọng, có dám xuất thành đấu một trận với ta
không!” Trung niên tu sĩ giận đến mức suýt xì khói.
“Ngươi muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi.” Ngụy Tác cũng cười lạnh. Gã
chịu được việc tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng lại tác uy tác phúc như vậy
trước mặt mình.
“Ngụy Tác! Đừng làm loạn!” Nam Cung Vũ Tinh buột miệng.
“Yên tâm đi, tu sĩ như hắn, ta đối phó được.”
“Được lắm! Được lắm!” Tu sĩ mặt bẹt giận quá hóa cười, quay đi, “Vậy thì ngươi
theo ta xuất thành!”
“Ngụy Tác”, Nam Cung Vũ Tinh cười khổ, trừng mắt nhìn gã, ánh mắt nhu hòa hơn,
“Được rồi, ta đi với ngươi, đừng làm loạn nữa.”