Thông Thiên Chi Lộ

Chương 158: Điên cuồng trả giá

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Quy tắc phách mại hội lần này là mỗi lần tăng giá không dưới hai trăm hạ phẩm
linh thạch. Mọi vật đã mua phải trả ngay bằng linh thạch…”

“Vật đầu tiên của phách mại hội lần này là linh giai hạ phẩm Hỏa linh phan,
pháp bảo tiến công, do thất phẩm luyện khí sư Hàn Vô Nhai của Linh Vân đại lục
luyện chế, giá khởi điểm ba nghìn hạ phẩm linh thạch.”

Giải thích xong quy tắc, bảo vật đầu tiên được bưng lên.

Trên bích ngọc liên đài lơ lửng trong đại sảnh có bố trí pháp trận đặc thù, nữ
tu chủ trì có giọng nói ẻo lả, thanh âm tựa hồ không lớn nhưng vang rõ trong
tai mỗi người.

Vật đầu tiên đã khiến tu sĩ toàn trường hơi chấn động.

Linh giai pháp bảo thật sự!

Nữ tu ngực to trải rộng Hỏa vân phan dài chừng năm thước, rộng hai thước, hồng
quang rực lên, rìa có những đường thêu vàng rực, nối nhau thành hình mây đỏ,
hỏa sát chi khí như thực chất chảy miết, thoạt nhìn là biết không phải phàm
phẩm.

Linh giai pháp bảo thật sự rất hiếm, trước đây gã gặp cao thủ Chu thiên cảnh
ngũ trọng, thậm chí Phân niệm cảnh cũng chỉ có một hai món. Đạt tới tu vi Phân
niệm cảnh thì có thể đồng thời thi triển hai pháp bảo, thành ra pháp bảo này
khẳng định sẽ khiến mọi tu sĩ tranh chấp.

“Bốn nghìn hạ phẩm linh thạch!” Quả nhiên, nữ tu ngực to mới dứt lời, trong
quý tân thất ở tầng giữa đã có người ra giá, lập tức tăng thêm một nghìn hạ
phẩm linh thạch.

Đối với pháp bảo này, Ngụy Tác không thấy hứng thú. Linh giai pháp khí công
kích trong tay gã, tính cả Âm mị nhận tiêu hao chân nguyên kịch liệt thì tới
sáu món, trong đó có cả Lục dương thần hỏa xoa lấy được của Tần lão ma, uy lực
vượt xa linh giai hạ phẩm pháp bảo.

Với số lượng pháp bảo gã có, ngay cả đệ tử tinh anh được đại tông môn như Lôi
Tiêu tông và Linh Thú cung trọng điểm bồi dưỡng cũng không bằng. Trong địa hỏa
nham động ở Di Thiên cốc, đệ tử tinh anh Thiên Nhất môn cũng chỉ có một món
linh giai hạ phẩm pháp bảo công thủ toàn diện: Kim quang đại tự.

Hỏa Vân độn gã đang tu luyện có thể phát ra một dải hỏa vân, tu vi đề thăng
thì uy năng hỏa vân cũng tăng theo, đạt tới tu vi Chu thiên cảnh ngũ trọng thì
sẽ cao hơn Hỏa linh phan.

Nên gã chỉ muốn ngồi xem linh bảo này đấu giá được bao nhiêu.

Nhưng nghe thấy giọng tu sĩ trả giá đầu tiên, Ngụy Tác giật giật chân mày.

Giọng nói này rất quen tai, hình như là giọng Lý Hồng Lân.

“Bốn nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch!”, cùng lúc đó ở tầng cao, trong quý
tân thất cách vị trí Ngụy Tác không xa vang lên giọng nói khá the thé.

“Năm nghìn hạ phẩm linh thạch.” Trong quý tân thất ở tầng giữa lại vang lên
giọng trả giá.

“Chà!” Nghe xong, Ngụy Tác buột miệng kêu lên.

“Thế nào?” Hàn Vi Vi tỏ vẻ không hiểu.

Ngụy Tác bảo, “Nếu ta không nghe lầm, kẻ đó là Lý Hồng Lân.”

“Không phải chứ?” Hàn Vi Vi tròn mát, nếu Nam Cung Vũ Tinh đi cùng Lý Hồng Lân
chẳng phải đi nát gót giày không tìm được, lúc thấy lại không phí tí công sức
nào sao?

“Năm nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch”, một giọng hùng hồn gia nhập tranh
chấp linh bảo.

“Sáu nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch!”

Giọng nói trong quý tân thất tầng giữa lại vang lên, Ngụy Tác đã khẳng định là
Lý Hồng Lân, tựa hồ y quyết tâm lấy được linh bảo này, lên tiếng là tăng thêm
một nghìn hạ phẩm linh thạch, hiện tại duy nhất không cách nào biết được là
Nam Cung Vũ Tinh có mặt trong quý tân bao sương đó hay không.

“Bảy nghìn hạ phẩm linh thạch.” Tu sĩ giọng hơi the thé thong thả tăng thêm
năm trăm hạ phẩm linh thạch.

“Bảy nghìn bảy!”

“Tám nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch”

“…”

Mấy tũ sĩ liên tục ra giá, giá món linh bảo này liên tục tăng lên, cơ hồ chỉ
tích tắc đã vượt qua mức một vạn hạ phẩm linh thạch.

“Một vạn hai nghìn hạ phẩm linh thạch!”

Lần này Lý Hồng Lân tựa hồ mang theo nhiều linh thạch, trả giá đó xong thì
không ai thêm giá nữa, linh bảo đầu tiên đươc y mua.

Ngụy Tác chỉ bình tĩnh lắng nghe, ánh mắt lóe lên, không rõ nghĩ gì.

“Vật thứ hai của phách mại hội lần này là Hộ thần cổ phù, có thể khiến tu sĩ
Kim đơn kỳ trở xuống, một ngày có thể truyền tống ba lần vạn dặm trở lên. Giá
khởi điểm hai nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch.”

Vật đưa ra đấu giá thứ hai khiến Ngụy Tác cũng tỏ ra động dung.

Hộ thần cổ phù!

Tu sĩ truyền tống bằng pháp trận đều có phần không thoải mái, tiểu hình truyền
tống pháp trận mấy trăm dặm một lần thì, cơ hồ mọi tu sĩ đều chịu đựng được.

Nhưng liên tục truyền tống hơn mười lần thì nhục thân và thần thức của tu sĩ
cấp thấp thông thường sẽ đạt đến cực hạn. Ngụy Tác bây giờ mà truyền tống qua
trung hình truyền tống pháp trận sau nghìn dặm thì lúc đi ra cũng nhức đầu
buồn nôn.

Thông thường tu sĩ dưới Phân niệm kỳ, một ngày chỉ đi được vạn dặm bằng truyền
tống pháp trận. Sử dụng đại hình truyền tống pháp trận vượt cự ky vạn dặm thì
mỗi lần phải nghỉ một ngày mới lại sức được.

Thời thượng cổ có tông môn là Chân Thần tông nghiên cứu ra một loại bảo phù,
có thể bảo vệ thần thức tu sĩ trong quá trình truyền tống không bị linh khí
dao động kịch liệt của pháp trận xung kích, chỉ cần kích phát bảo phù thì mỗi
ngày có thể khiến tu sĩ cấp thấp sử dụng đại hình truyền tống pháp trận ba
lần.

Bảo phù này, món thứ hai của phách mại hội, cực kỳ hữu dụng đối với tu sĩ đi
xa.

Nếu có việc gấp từ một đầu Thiên Huyền đại lục đến nơi ở đầu kia, mỗi ngày chỉ
có thể sử dụng đại hình truyền tống pháp trận một lần thì ít nhất hai tháng
mới tới.

Cổ phù thế này còn lại không nhiều, khẳng định sau này có thể sử dụng, Ngụy
Tác tính toán thật nhanh, nếu giá không quá một vạn hạ phẩm linh thạch thì sẽ
mua.

“Ba nghìn hạ phẩm linh thạch!”

“Bốn nghìn hạ phẩm linh thạch.”

“…”

“Một vạn một nghìn hạ phẩm linh thạch.”

“Một vạn ba nghìn hạ phẩm linh thạch.”

Nhưng khiến gã bực bội nuốt nước bợt vì cũng như Hỏa linh phan, Hộ thần cổ phù
chắc chắc sẽ hưu dụng, cơ hồ vượt qua hạn mức của gã trong tích tắc.

Hộ thần cổ phù sau rốt được một nữ tu giọng nói uể oải, không buồn để tâm việc
gì, trong quý tân thất tầng giữa mua với giá cao hơn Hỏa linh phan một nghìn
hạ phẩm linh thạch.

“Ngân quang pháp giới.”

“…”

“Tử dương tinh!”

“Thiên quân tôn!”

Linh Bảo phường cửa hành đại hình phách mại hội lần này quả xuất thủ bất phàm,
trong mấy vật tiếp theo lại có linh giai pháp bảo Thiên quân tôn.

Pháp bảo đảo này khiến Ngụy Tác máy động bởi là pháp bảo thuộc loại hình đè
nén hiếm thấy, thi triển là sẽ biến to lên, ép xuống đối phương với trọng
lượng kinh nhân. Nếu không tránh kịp, lại không có linh quang pháp bảo linh
giai trở lên thì dù có linh giai hộ thuẫn cũng sẽ bị ép nát như tương ngay.

Bất quá chỉ thoáng sau đã đạt tới giá khiến Ngụy Tác tặc lưỡi, sau rốt được
một người có giọng nói băng lạnh mua mất, giá hai vạn hạ phẩm linh thạch.

“Tiếp theo là hai phần địa đồ tường tận bên ngoài Thiên khung vẽ trong nửa năm
trở lại đây, thập phần chuẩn xác, một vẽ Bạch cổ hoang nguyên, một vươn tới
gần Bắc Mang lăng. Cả hai bán cùng nhau, giá khởi điểm ba nghìn hạ phẩm linh
thạch.”

Sau mấy vật đó, nữ tu ngực lớn mang ra một vật khiến Ngụy Tác thiếu chút nữa
đứng dậy.

Cuối cùng cũng đến mục tiêu của gã, địa đồ Đoạn long nhai được bao hàm trong
địa đồ Bắc Mang lăng.

“Hàn Vi Vi, giúp ta mua vật này.” Ngụy Tác liền lãnh tĩnh, bảo Hàn Vi Vi.

“Được!” Nữ hài tử phần lớn ham mê mua bán, thấy vật này, nàng ta đã ngứa ngay,
chỉ là không mang theo bao nhiêu linh thạch, không thể mua được. Hiện tại nghe
Ngụy Tác nói vậy, Hàn Vi Vi cực kỳ hưng phấn đáp ứng.

“Bốn nghìn hạ phẩm linh thạch!”

“Bốn nghìn năm trăm hạ phẩm linh thạch!”

“Năm nghìn hạ phẩm linh thạch!”

Ngụy Tác hít một hơi lạnh vì trong lúc gã bảo Hàn Vi Vi thì hai phần địa đồ đã
tăng ba lần, đạt mức năm nghìn hạ phẩm linh thạch.

“Sáu nghìn hạ phẩm linh thạch!” Hàn Vi Vi lại thong thả cất tiếng.

“Đúng là phá gia.” Ngụy Tác xót ruột vô cùng. Không phải chỉ cần năm trăm thô
sao, hà cớ tăng hẳn một nghìn.

“Bảy nghìn hạ phẩm linh thạch.” Cùng lúc, một giọng nữ từ quý tân thất khác ở
tầng cao vang lên, giọng nói đó uể oải đó là của nữ tu mua Hộ thần cổ phù.

“Tám nghìn hạ phẩm linh thạch.” Hàn Vi Vi định tăng giá thì một giọng nam tu
từ trong quý tân thất đối diện Ngụy Tác vang lên.

Thấy gã ra hiệu, Hàn Vi Vi đốn lại tăng giá: “Chín nghìn hạ phẩm linh thạch.”

“Một vạn năm nghìn hạ phẩm linh thạch.” Mọi tu sĩ lại xôn xào vì nữ tu giọng
nói uể oải lúc trước lại mỉm cười, đưa ra cái giá kinh nhân tột bậc.

Giá này khiến Hàn Vi Vi và Ngụy Tác đều ngẩn ra.

Không phải giá này họ không gánh được, chỉ là cách tăng giá quá khác thường.

Toàn trường đều ngẩn ra, giọng nữ tu uể oải lại vang lên, “Thế nào, Đổng Thanh
Y, ngươi rất muốn lấy hai phần địa đồ này hả?”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận