Càng làm lão nữ vương Tinh Linh giật mình là:
– Đại Địa chi thuẫn cũng là huyền binh bản mệnh của Vu tiểu ca?
Tuyết Đế Nhi chớp mắt hỏi:
– Nãi nãi, Đại Địa chi thuẫn là cái gì?
Lão nữ vương Tinh Linh không để ý đến Tuyết Đế Nhi, nàng nhìn hướng Tư Mã
Tường, muốn có một đáp án.
– A? Đó đúng là huyền binh bản mệnh của hắn, gần đây thắng quán quân thánh
hội Huyền Thần điện được thưởng cho, sau đó dung hợp tấm thuẫn. Người đế đô
Huyền Binh đế quốc đều biết việc này.
Tư Mã Tường thoát khỏi tưởng tượng về ảo giác của Vu Nhai, hỏi:
– Như thế nào? Không lẽ tấm thuẫn này có vấn đề? Tiểu tử này là kẻ xui xẻo
trong mắt người khác, đường đường là người Độc Cô gia nhưng là kỳ binh giả
dung hợp cục gạch, khó khăn lắm dung hợp huyền binh thứ hai lại là khối tấm
thuẫn khó xem. Hay tấm thuẫn là thần binh gì sao?
– Tam huyền binh giả!
Lão nữ vương Tinh Linh nghe Tư Mã Tường nói xong nỗi lòng dao động. Cục gạch,
Đại Địa chi thuẫn, Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, trong đó có hai món liên quan
đến Tinh Linh. Vu Nhai thật sự là cứu tinh của Tinh Linh tộc sao?
Lão nữ vương Tinh Linh cố nén nỗi lòng dao động, bình tĩnh nói:
– Đúng là huyền binh không tệ, báu vật trấn tộc của Tinh Linh đại địa đã bị
diệt tộc. Nhưng xem hình dạng tấm thuẫn thì đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Tư Mã Tường cười gian:
– Báu vật trấn tộc? Vậy ít nhất cũng cỡ đỉnh thánh binh, dù có khiếm khuyết
thì tiểu tử này vẫn có lời, ít nhất khi sửa lại sẽ nghịch thiên. Khi nào quay
về phải tìm lão Diệp tuyên truyền mới được.
Đỉnh thánh binh, năm xưa bị một kích khủng bố đánh mấy lần mà Đại Địa chi
thuẫn không nát chỉ là thánh binh sao?
Lão nữ vương Tinh Linh khinh bỉ liếc Tư Mã Tường, lão già này trừ luyện dược
ra không biết nhiều đến lịch sử. Trên Thần Huyền đại lục không nhiều người
biết về lịch sử cũ, như lão già Mê Thành mù tịt.
– Grao!
Thuẫn linh kêu gào thê thảm, Đại Địa chi thuẫn bị nhất kiếm kinh thiên đánh
bay ra xa, biến mất phía chân trời. Nhất kiếm kinh thiên lại công kích Thánh
thụ Tinh Linh viễn cổ. Cứ thế sau mấy nhát kiếm Thánh thụ Tinh Linh viễn cổ vỡ
vụn rơi rụng xuống đất.
Vu Nhai thoát khỏi ảo giác, lòng vô cùng bàng hoàng.
Tuy nhiên Vu Nhai không có thời gian hoảng hốt, hắn vẫn phải làm hai bước
trước đó, điên cuồng dung nhập ý chí thuẫn linh vào Đại Địa chi thuẫn, cảm ngộ
bản chất của Đại Địa chi thuẫn.
Địa binh sư và Đại Địa chi thuẫn, giữa hai bên chắc chắn có điểm phù hợp.
Không biết qua bao lâu Vu Nhai chợt cảm giác trong Đại Địa chi thuẫn xuất hiện
một ý thức mỏng manh, có ý thức đang thức tỉnh. Vu Nhai chợt nghĩ ra một điều,
dung hợp ý thức của mình vào ý thức đó.
“Mệnh luân” vận chuyển . . .
Vận mệnh thuộc về Đại Địa chi thuẫn xuất hiện, như vận mệnh các binh linh
Phong Doanh Vu Nhai đã cảm ngộ trong chung kết thánh hội Huyền Thần điện.
Quá khứ của thuẫn linh không có gì đặc sắc, cuối cùng vận mệnh Đại Địa chi
thuẫn oanh liệt. Vu Nhai như cùng Tinh Linh đại địa sống dưới lòng đất, chế
tạo hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất cho Thánh thụ Tinh Linh viễn cổ.
Người Vu Nhai phát ra hơi thở cổ xưa.
Không biết qua bao lâu.
Vu Nhai sinh hoạt dưới lòng đất chợt có linh cảm, bản chất mặt đất bộc phát.
Trong khoảnh khắc này cảm ngộ địa binh sư của Vu Nhai tiến bộ siêu nhanh,
tương thông với bất cứ cảm ngộ địa binh sư nào Vu Nhai đã làm lúc đấu rèn cùng
Bố Ân Đặc. Cấu trúc ra cây cầu, lần này Vu Nhai cảm ngộ sâu sắc hơn. Cầu của
Vu Nhai gãy. Nếu bây giờ Vu Nhai lấy Thần Huyền Khí Điển ra sẽ thấy Thánh thụ
Tinh Linh viễn cổ trong huyễn ảnh đã nở hoa, cây mọc trong biển hoa, ánh sáng
vàng tràn ngập sự sống như biến thành ánh nắng thấm nhuần mặt đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai cảm giác cảm ngộ của hắn về địa binh sư chớp mắt lên đến cửu đoan, chỉ
cần chỉnh sửa hoặc bổ sung chút gì là địa binh sư sẽ đến cực hạn, có thể trùng
kích thiên binh sư.
Cùng lúc đó, Vu Nhai cảm giác Đại Địa chi thuẫn biến khác hẳn, đó là cảm giác
có thể khống chế, không còn nặng nề cục ịch.
Vu Nhai nở nụ cười xấu xa quen thuộc:
– Hì hì, rốt cuộc có thể tự do nắm giữ một thần binh, binh linh thần binh này
còn rất yếu nên ngoan ngoãn.
Vu Nhai như đang khoe với Thôn Thiên Kiếm. Có thể sử dụng Đại Địa chi thuẫn
nhưng vì bây giờ thuẫn linh rất yếu, tuy đã nó thức tỉnh lại chìm vào giấc ngủ
nên Vu Nhai không được truyền thừa thuãn kỹ gì.
Nói trắng ra là Đại Địa chi thuẫn chỉ khá hơn lúc trước im lìm một chút.
Vu Nhai không quá bất mãn. Đại Địa chi thuẫn lợi hại như vậy đại biểu tương
lai nếu Vu Nhai gặp nguy hiểm thì đã có ‘mai rùa’ nghịch thiên’. Tuy Vu Nhai
vẫn sẽ có khả năng bị chấn thương, đánh chết nhưng tốt hơn là không có cái gì.
Quan trọng nhất là Đại Địa chi thuẫn sẽ không ngừng biến mạnh theo Vu Nhai hấp
thu huyền khí, dễ xài hơn Tinh Linh thần nỗ viễn cổ nhiều.
– Vu đại ca, Vu đại ca thấy sao?
Các Tinh Linh tộc nhân bên ngoài không hiểu ra sao, bọn họ không phải huyền
binh giả, không biết địa binh sư là thứ gì. Tinh Linh tộc nhân chỉ cảm giác
hơi thở của Vu Nhai càng thân thiết với họ hơn. Tư Mã Tường giật nảy mình, lúc
trước gã dẫn dắt Vu Nhai đột phá trong biển hoa không bao giờ ngờ hắn sẽ làm
đến một bước này. Địa binh sư gần như viên mãn trong truyền thuyết?
Vu Nhai nghe Tuyết Đế Nhi kêu gọi thì tỉnh lại, cố nén hưng phấn nói:
– Ta rất tốt, nhìn đến một thứ gì đó. Nữ vương bệ hạ, lát nữa ta có nhiều vấn
đề muốn nhờ người chỉ dạy.
Vu Nhai rất tò mò về nhất kiếm kinh thiên.
Lão nữ vương Tinh Linh bình tĩnh nói:
– Ừm! Tùy thời hoan nghênh, ta cũng không ngờ trong cổ thánh mộc còn chứa ý
chí đáng sợ kia, may mắn không có việc gì.
Lão nữ vương Tinh Linh không nói về Đại Địa chi thuẫn, gật đầu xin lỗi nói:
– Phải rồi, ngươi có thể tiếp tục lấy mảnh nhỏ Thánh thụ Tinh Linh viễn cổ
ngươi muốn.
Lão nữ vương Tinh Linh nói xong khó giấu ánh mắt mong chờ. Lão nữ vương Tinh
Linh cảm giác được trong Đại Địa chi thuẫn có biến đổi, nàng biết Vu Nhai vừa
thích tỉnh tấm thuẫn nên nàng rất mong chờ. Lão nữ vương Tinh Linh mong chờ
Tinh Linh thần nỗ viễn cổ cũng sẽ thức tỉnh, càng mong đợi Vu Nhai có thể
khiến cổ thánh mộc bừng lên sức sống. Tóm lại cái gì mong chờ được là lão nữ
vương Tinh Linh trông mong.
Vu Nhai lầm bầm:
– Lấy mảnh nho sao . . .
Vu Nhai nhìn hướng lão nữ vương Tinh Linh, mở miệng nói:
– Nữ vương, ta có một yêu cầu quá đáng, có thể mời tất cả mọi người trừ người
và Tuyết Đế Nhi đi ra không?
– A?
Mắt lão nữ vương Tinh Linh lóe tia khó hiểu sau đó bừng tỉnh, kích động, sốt
ruột nói:
– Được. Tiểu Vân, ngươi mang các trưởng lão và Tư Mã đại sư đi xuống trước.
– Tuân lệnh! Nữ vương.
Tư Mã Tường khó chịu:
– Cha nó. Tiểu tử, ta cũng phải đi xuống?
Vu Nhai biểu lộ nếu ngươi không đi ra sẽ không bắt đầu, ánh mắt như muốn nói
không cho ngươi xem. Tư Mã Tường hùng hổ, a không, có phong độ quý ông leo
xuống.