Sao có thể như vậy được? Lực lượng vừa rồi, các Linh Binh Sư hẳn phải bị đánh
bể xương cốt toàn thân mới đúng. Tại sao hắn vẫn có thể không chút thương tích
đứng lên. Chẳng lẽ xương cốt của hắn là do tinh sắt luyện thành sao?
– Bạo Phong Chùy!
Vu Nhai không để ý tới vẻ chấn động bàng hoàng của hắn, vung búa đập xuống.
Phong ba cực lớn khiến cát bụi xung quanh bị cuốn lên, bay mù mịt.
Cùng lúc đó, các loại tướng khí vô cùng mãnh liệt biến hóa hỗn loạn, trực tiếp
đánh về phía Sử Đại Bằng…
Ầm…
Hai nhân ảnh đồng thời bay ngược ra, sau đó lại đồng thời nhảy lên thật cao.
Vu Nhai đứng ở trên Thiết Tượng Lâu. Sử Đại Bằng ở một hướng khác. Vẻ mặt Vu
Nhai vô cùng lạnh khốc, chợt từ từ hiện ra một nụ cười. Mặt Sử Đại Bằng lại
tối sầm một cách khác thường.
– Giết!
Đột nhiên, trong bóng tối truyền đến một tiếng giọng nói trầm thấp. Hào quang
màu trắng đến từ chính phía đông thành. Màn sương mù hắc ám đột nhiên phá vỡ.
Từng bóng người có trang bị tam giai đỉnh phong màu đỏ từ trong bóng tối xuất
hiện, hoàn toàn không bởi vì Thánh Hội mà lưu tình. Bởi vì từ trước đến nay kỵ
vệ Bắc Đấu chưa từng lưu tình đối với người khác…
– Sử Đại Bằng đúng không? Không biết kỵ vệ Bắc Đấu của ngươi có thể ngăn cản
được bao nhiêu lần đánh lén? Hiện tại mới là bốn con Địa Yểm Thú xuất hiện.
Hai mươi con Địa Yểm Thú, a… còn có mấy lần đánh lén nữa?
Vu Nhai quay đầu lại, nhìn Sử Đại Bằng bắt đầu cười đầy quỷ dị.
Sắc mặt Sử Đại Bằng từ đen chuyển thành trắng. Trong lúc đó hắn xuất thủ lần
nữa.
Búa huyền tinh biển sâu đập xuống…
– Ha ha ha…
Phía ngoài tiểu thành Thanh Man, trên ngọn núi nào đó, Hạng Phi đột nhiên tùy
ý cười như điên. Tất cả biến hóa bên trong thành hắn đều nhìn thấy rõ. Từ khi
Chu Đình Lập bắt đầu mệt nhọc đi ra, từng bước một nhìn kỵ vệ Bắc Đấu bị dẫn
vào vực sâu.
Thời điểm lúc đầu, Hạng Phi đối với chuyện Vu Nhai một mình đấu với Sử Đại
Bằng vẫn thầm mắng không ngừng. Hiện tại, hắn cười, cười tới mức toàn ngọn núi
cũng muốn chấn động.
– Lưu kỵ trưởng. 4 vị trí kỵ sĩ dự bị của ngươi, chắc hẳn phải đổi chủ. A
không, ta nói sai rồi. Phải là 10 vị trí mới đúng chứ.
Cuối cùng Hạng Phi cười xong, quay lại nhìn Lưu kỵ trưởng sắc mặt đang tái
xanh nói.
– Hừ!
Lưu Hàn Trạch hừ lạnh một tiếng, nói cũng không muốn nói.
– Hạng kỵ trưởng, tiểu tử cầm búa kia chính là người tổ 16 của ngươi. Từ khi
nào tổ 16 của ngươi lại có Hoàng Binh Sư mạnh như vậy?
Một trong các kỵ sĩ giáo quan ở đó nói. Ở đây không ít người là kỵ sĩ ngoài
điện, thái độ đối với Hạng Phi tốt hơn so với Lưu Hàn Trạch rất nhiều.
– Hoàng Binh Sư, hình như hắn không phải là Hoàng Binh Sư!
– Không phải Hoàng Binh Sư sao? Điều đó là không thể. Vừa rồi Lưu kỵ trưởng
không phải nói tổ trưởng kỵ vệ Bắc Đấu là Hoàng Binh Sư tam đoạn sao?
– Phải. Chắc hẳn hắn vừa đột phá Hoàng Binh Sư. Ta cũng không biết!
Hạng Phi che giấu nói.
– Cái gì, vừa đột phá Hoàng Binh Sư?
Các kỵ sĩ khác giáo quan khiếp sợ nói.
Hạng Phi không để ý đến bọn họ. Mãi đến đây hắn mới ý thức được một vấn đề
này. Lấy hiểu biết của hắn đối với Vu Nhai, có thể khẳng định hiện tại Vu Nhai
vẫn chưa đạt được Hoàng Binh Sư. Tuyệt đối không thể. Nhưng Linh Binh Sư lại
có thể đối đầu với Hoàng Binh Sư tam đoạn, đây là khái niệm gì?
– Lẽ nào hắn thật sự thành công sao?
Hạng Phi thì thào tự nói. Đột nhiên hắn lại nghĩ tới chuyện Huyền Binh bản
mạng của Vu Nhai là cục gạch. Con mẹ nó, thật khốn kiếp. Lão thiên gia thật sự
bất công. Khiến mình chỉ vì bộ dạng quá xấu được không làm kỵ sĩ chính thức,
còn khiến người của tổ mình cũng không thể trở thành kỵ sĩ chính thức.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Mẹ nó, bất kể thế nào, lão tử nhất định phải khiến cho hắn hoàn thành ước
mơ của ta!
– Hạng kỵ trưởng. Ngươi nói cái gì?
– A, không có gì.
Hạng Phi đánh đánh vào miệng, tùy ý che giấu, tiếp tục nhìn cuộc chiến đấu
trong thành.
Cuộc chiến đấu của Vu Nhai cũng không lập tức kết thúc. Đối phó với Hoàng Binh
Sư tam đoạn, trừ khi sử dụng U Hoang Kiếm ám sát, bằng không bất kể là lực
lượng Thần Binh gì cũng đừng mong trực tiếp tiêu diệt được người ta. Đương
nhiên, nếu như Thí Thần Ma Nhận và Thôn Thiên Kiếm đồng ý đi ra hỗ trợ vậy lại
không cần phải nói. Nhưng điều này chỉ là ảo tưởng, tạm thời không nhắc tới.
Không biết từ lúc nào Vu Nhai đã đổi thành kích. Đã lâu không có đánh thoải
mái vui vẻ như vậy. Thật vất vả mới có một người có thực lực tương đương, Vu
Nhai cũng không muốn buông tha. Hơn nữa không phải là so đấu về cách thức, mà
là cuộc chiến đấu sinh!
Không biết đánh bao lâu, lấy năm người Vũ Qua và Nghiêm Sương, cuối cùng đã
bắt đầu ngăn chặn được thủ hạ của Sử Đại Bằng.
Bên kia, lấy Lữ Nham và Tần Song dẫn đầu đội ngũ, không ngừng được Địa Yểm Thú
che chở, tiến hành hành động minh chiến, ám sát. Trong lúc vô tình, 150 con Nộ
Giác Mã đã bị tách ra, tạo thành mấy phương trận, bị vây quanh ở trong ngõ tắt
tốt đen.
Chiến cuộc gần như đã định. Tất cả mọi người đều mong chờ.
– Những người bị ép gia nhập kỵ vệ Bắc Đấu, hiện tại không phản lại, còn đợi
tới khi nào?
Đột nhiên, Răng Lớn hô lên cực lớn, gần như chấn động toàn thành. Một vài
người ngẩn người, chân tay luống cuống.
– Ai dám? Đừng quên kết quả của những người trước đó.
Diệp Luân lo lắng quát lớn.
– Hừ, kết quả, các ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ tới kết quả của các ngươi
đi. Ta đếm ba tiếng. Người nào không lui ra khỏi đội kỵ vệ Bắc Đấu, chúng ta
sẽ xem những người đó là kỵ vệ Bắc Đấu. Báo thù cho những người đã bị giết
chết.
Giọng nói của Răng Lớn đặc biệt có lực chấn nhiếp.
– Báo thù, các ngươi muốn làm gì?
– Tất nhiên là ăn miếng trả miếng. Lấy mạng trả mạng. Người giết người, tất
sẽ bị người giết!
Răng Lớn tiếp tục nói. Những lời này lúc trước hắn đã thuộc lòng từ lâu. Vu
Nhai đúng là lợi hại. Ngay cả lời lẽ cũng có thể có khí thế như thế.
– Một, hai…
– Chúng ta rời khỏi!
Cuối cùng có người nhảy xuống khỏi Nộ Giác Mã vọt ra. Có người thứ nhất sẽ có
người thứ hai. Trong nháy mắt, kỵ vệ Bắc Đấu chia năm xẻ bảy. Ngoại trừ người
của kỵ vệ Bắc Đấu lúc đầu ra, những người khác đều vọt ra.
– Giết…
– A!
– Các ngươi thật sự dám giết người sao?
– Giết thì đã có sao? Nếu như các ngươi có thể giết người, vậy phải chuẩn bị
tâm lý sẽ bị người giết.
Răng Lớn trực tiếp ném bánh răng lớn của mình ra ngoài.
– Vu tổ trưởng chúng ta nói, nếu các ngươi có thể lén lút giết người, chúng
ta có thể quang minh chính đại giết!
– Họ Vu kia, ngươi thật sự dám giết người, ngươi nhất định phải chết. Các
ngươi chết chắc rồi.
Sử Đại Bằng và Vu Nhai đánh nhau khí thế hừng hực, cũng không ai rơi xuống thế
hạ phong. Dù sao hắn đã từng là tinh binh, thực lực vẫn mạnh hơn so với Hoàng
Binh Sư bình thường một chút. Nhưng xung quanh bất kể là chỗ nào đều hoàn toàn
thất thế. Một mình hắn căn bản không giải quyết được vấn đề. Trừ khi bây giờ
hắn có thể lập tức tiêu diệt Vu Nhai.