Không cần phải nói, về phương diện này khẳng định có gì đó mờ ám.
Vu Nhai lười để ý tới. Đúng như Khắc Liệt Luân Tư đã nói. Cần gì quan tâm hắn
sử dụng quy tắc gì, âm mưu quỷ kế gì, cứ trực tiếp đánh thành cặn bã là được
rồi.
– 150 con, rất nhiều!
Vu Nhai nói một cách khoa trương. Chợt sắc mặt hắn trầm xuống:
– Nếu như ta có hai mươi con Địa Yểm Thú, nếu như ta còn có 200 chiến sĩ
trang bị vũ trang tam giai đỉnh phong hạng nặng. Nếu như ta còn có 100 vật
cưỡi khác đang tạm để không?
– Sao có thể như vậy được?
– Ngươi hẳn đã phát hiện, ngoại trừ chúng ta ra, còn có nhân mã của bốn tổ
gần như án binh bất động. Vì sao?
– Cái này…
Cuối cùng Sử Đại Bằng đã biến sắc. Nhân mã của bốn tổ, lại thêm tất cả đều có
trang bị tam giai đỉnh phong cũng không phải là điều đáng sợ nhất. Điều đáng
sợ nhất chính là hai mươi con Địa Yểm Thú. Lấy thực lực của Diệp Luân, tuyệt
đối không có khả năng phát hiện ra sự tồn tại của Địa Yểm Thú. Một khi bị đánh
lén, lấy con số mà Vu Nhai vừa nói ra, bọn họ nhất định sẽ bị tiêu diệt hoàn
toàn. Hắn quả quyết nói:
– Đi, lập tức trở về!
– Nếu đã tới, còn muốn đi sao?
Vũ Qua giận dữ hét lên, trực tiếp chặn mấy người Sử Đại Bằng.
– Cút ngay!
Sử Đại Bằng bạo phát lực lượng Hoàng Binh Sư tam đoạn, trực tiếp đánh về phía
Vũ Qua.
Sắc mặt Vũ Qua vô cùng lạnh lùng. Hắn không nói những lời vô nghĩa, trực tiếp
gọi bản mạng trường qua (giáo dài – mâu dài) từ trong cơ thể ra. Hắn tên là Vũ
Qua, Huyền Binh bản mạng tất nhiên cũng có chữ Qua. Trường qua của hắn có màu
vàng đất, phía trên có hai đoạn lưỡi móc, bá đạo, sắc bén.
Ầm…
Kiến trúc xung quanh nổ mạnh. Trong bóng tối, một nhân ảnh bay ngược lại, nặng
nề đập vào phía trên mặt tường. Sử Đại Bằng chỉ hơi lui hai bước, lạnh lùng
cười nói:
– Ngay cả Hoàng Binh Sư còn chưa từng đạt được, cũng dám ngăn cản ở trước mặt
ta sao?
Hóa ra Vũ Qua cũng không phải là Hoàng Binh Sư. Nhưng khí thế của hắn lại
tuyệt đối không yếu hơn so với Tiết tổ trưởng. Nếu đối đầu với Hoàng Binh Sư
nhị đoạn thì không thành vấn đề, nhưng đối phó với Hoàng Binh Sư tam đoạn, vẫn
kém hơn không ít.
Đương nhiên, bởi vậy cũng có thể nói rõ, Linh Binh Sư cửu đoạn của Vũ Qua đã
đạt tới mức cực hạn. Thật ra chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đạt
được Hoàng Binh Sư.
– Nghiêm Sương, người này nàng cứ giao cho ta.
Giọng nói của Vu Nhai đột nhiên từ phía xa truyền đến.
Ở đây, chỉ có Nghiêm Sương là Hoàng Binh Sư mà thôi. Sử Đại Bằng là kẻ mạnh
nhất. Tất nhiên phải do nàng đi ứng phó. Nhưng không nghĩ tới, Vu Nhai lại
xung phong nhận việc như vậy. Nàng cũng không khách sáo.
Nếu Vu Nhai tự tin như vậy, nàng tặng cho hắn là được.
Ngoại trừ Sử Đại Bằng ra, trong mấy người này còn có ba gã Hoàng Binh Sư. Tuy
rằng bọn họ chỉ có một Hoàng Binh Sư nhị đoạn, hai Hoàng Binh Sư nhất đoạn,
nhưng cũng không phải dễ bắt như vậy. Nếu không bọn họ cũng tự tin đi qua đây.
Chỉ có loại tồn tại biến thái vượt cấm như Vũ Qua, không biết làm sao có khả
năng đối đầu cùng với kỵ vệ Bắc Đấu. Dĩ nhiên, một trong những nguyên nhân,
vẫn bởi vì tuổi tác bọn họ chênh lệch nhỏ.
– Vu Nhai, ta đã sớm muốn giết ngươi. Hừ hừ, binh sĩ thủ thành nho nhỏ không
chịu tuân theo bổn phận của mình, cũng đừng trách người khác đưa ngươi xuống
địa ngục.
Sử Đại Bằng thâm trầm nói. Đột nhiên không còn nóng vội như trước nữa. Thật ra
chỉ cần tiêu diệt đám người kia, đám người của đại đội thật sự không quan
trọng. Ban đầu, Lưu kỵ trưởng cũng chỉ cho kỵ vệ Bắc Đấu số lượng bốn kỵ sĩ dự
bị mà thôi.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Hoàng Binh Sư tam đoạn mà thôi, đã tự cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ
sao?
– Cái này thật ra không có. Chỉ có điều để đối phó với Linh Binh Sư như
ngươi, một ngón tay là đủ rồi.
– Phải vậy không? Ngón tay này của ngươi, ta muốn, Chấn Oanh Chùy!
Vu Nhai chợt quát. Búa ảnh cực lớn bỗng nhiên xuất hiện. Đó là màu lam sẫm,
cũng không phải là màu đen nhánh. Hắn không lấy búa phản nghịch ra, không cần!
Ầm…
Huyền khí của Vu Nhai ngưng tụ ở dưới búa huyền tinh biển sâu. Huyền khí này
ngưng tụ giống như đã trở thành thực chất, khiến búa huyền tinh biển sâu dường
như phóng đại lên gấp mấy lần. Nếu như đứng gần cẩn thận quan sát, có thể thấy
trong huyền khí mang theo vô số sợi tơ. Không biết là bao nhiêu, nhưng ít ra
có hơn 1000 đường. Chỉ có Vu Nhai biết số lượng chính xác là 1780 sợi huyền
khí.
Đúng vậy, huấn luyện hai tháng, hắn còn chưa đạt đến cực hạn 2000 đường.
– Không thể như vậy được!
Vừa rồi Sử Đại Bằng vẫn vô cùng khinh miệt, đột nhiên gầm lên một tiếng đầy
giận dữ. Vì bất ngờ hắn không kịp đề phòng, chỉ dùng bốn thành lực lượng.
Sử Đại Bằng trực tiếp bị cây búa đánh bay ra, giống như Vũ Qua trước đó, đập
vào phía trên mặt tường kiến trúc nào đó.
Bốn thành, cho dù chỉ có bốn thành, nhưng ít nhất cũng là lực lượng, Hoàng
Binh Sư nhị đoạn lại bị đập bay đi như vậy.
– Họ Vu kia, đi tìm chết đi!
Sử Đại Bằng từ trong đống đổ nát vọt ra, trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên
hai chữ sỉ nhục.
Mọi người một khi khiêu chiến vượt cấp giành được thắng lợi là chuyện vô cùng
vinh quang. Mà người bị đánh vượt cấp, đều bị người khác cười nhạo. Bất kỳ kẻ
nào cũng sẽ cảm thấy bị sỉ nhục.
Sử Đại Bằng vốn chính là do tổng chỉ huy đội kỵ vệ Bắc Đấu bồi dưỡng ra. Mấy
năm qua hắn đều ở bên ngoài, mãi đến gần đây mới vừa trở về. Hắn còn chưa thực
sự trở thành kỵ vệ Bắc Đấu, lại rửa không sạch cảm giác vinh quang của hắn đối
với kỵ vệ Bắc Đấu.
Vu Nhai, sau khi vừa nghe tới người này Sử Đại Bằng liền quyết định, sẽ tự tay
giết chết hắn, diệt gia hỏa đã dám vô lễ ở trước mặt kỵ vệ Bắc Đấu. Hừ hừ, hắn
chỉ là tiểu binh thủ thành, chỉ là Kỳ Binh Giả, bất kỳ lúc nào cũng không thể
cưỡi lên trên đầu bọn họ. Kỳ Binh Giả, có đôi khi thậm chí còn không bằng cả
người bình thường.
Ầm…
Lại là một tiếng nổ vang lên. Lần này đến phiên Vu Nhai bị đánh bay. Sử Đại
Bằng bạo phát ra toàn bộ lực lượng, âm hiểm cười lạnh nói:
– Tiểu tử, hiện tại ngươi đã biết tới sự lợi hại của Hoàng Binh Sư tam đoạn
ta. Ở chỗ này ngươi không thể chiến thắng.
– Vu Nhai…
– Biểu ca…
Mọi người thấy trong đống đổ nát chợt xuất hiện bụi bay mù mịt, kinh sợ kêu
lên. Vu Tiểu Dạ thiếu chút nữa vọt tới. Nghiêm Sương lại muốn từ bỏ cuộc chiến
đấu trước mặt, xông lại. Thật ra tất cả mọi người đều như vậy. Tất cả mọi
người đều chú ý chiến đấu.
– Phải vậy không? Hóa ra đây chính là lực lượng Hoàng Binh Sư tam đoạn. Cũng
không có gì đặc biệt hơn người. Đột nhiên, âm thanh từ trong bức tường đổ nát
vang ra. Vu Nhai không hề có chút thương tích nào đi ra.
Răng rắc.
Hắn lắc cổ, xuất hiện những tiếng xương khớp va chạm, nói:
– Chắc hẳn ngươi vẫn chưa tìm được lực lượng của Hoàng Binh Sư thật sự là ở
đâu. Ta khuyên ngươi, vẫn nên tu luyện lại từ Hoàng Binh Sư nhất đoạn đi.
Con ngươi Sử Đại Bằng co lại.