“Bỏ tiểu thư ra!” Thấy Ngụy Tác hết sức vô sỉ uy hiếp nữ tu, hắc bào cường giả
không nhìn rõ diện mạo cất giọng băng lạnh nói. Sát ý như thực chất khiến
không khí tựa hồ ngưng kết lại.
“Vớ vẩn! Lão đại, nếu mỗ bỏ nàng ta ra chắc sẽ bị đánh tan xác.” Ngụy Tác kêu
lên, “Cho các hạ biết đừng có đến đây, dù gì mỗ cũng có mấy món pháp khí phát
ra rất nhanh, chỉ cần hơi động tay, bất cẩn đánh trúng nàng ta, thì không ai
có lợi cả. Mỗ thề là chỉ đi qua, thuận tiện cứu nàng ta, các vị coi như chưa
thấy gì, để mỗ đi, được chăng?”
Hắc bào nam tu đứng bất động, sát khí lan tràn, tựa hồ cân nhắc xem có phương
pháp nào giết Ngụy Tác nhanh chóng mà không tổn thương đến nữ tu.
“Y đích xác không có ác ý.” Đúng lúc đó, nữ tu xinh đẹp bị Ngụy Tác chế ngự
lại trấn định dị thường bảo, “Để y đi đi.”
Hắc bào nam tu hơi ngẩn ra.
Nữ tu xinh đep hơi ngoẹo đầu nói với Ngụy Tác: “Ngươi thả ta ra rồi đi đi, bọn
ta tuyệt đối không ngăn cản.”
“A?” Đến lượt Ngụy Tác rất có hơi hướm thổ phỉ sững người.
“Ban nãy đúng là các hạ cứu ta, bằng không ta không ra khỏi đó được.” Nữ tu sợ
hắc bào nam tu đột nhiên động thủ, lại giải thích, “Ban nãy các hạ định đi,
ngay cả Huyền minh tiên liên cũng không lấy, đích xác không có ý xấu.”
Hắc bào nam tu thấy nữ tu nói vậy thì không nói gì thêm nhưng vô hình trung
sát khí tiêu tan đi nhiều.
“Không được!” Ngụy Tác lắc đầu với vẻ không yên tâm, từ chối ngay: “Tu vi của
tại hạ kém các vị xa, vạn nhất các vị nói rồi nuốt lời, tại hạ sao chạy thoát
được.”
“Tại hạ bình sinh lời hứa đáng giá nghìn vàng, chưa từng không bao giờ giữ
lời.” Nghe Ngụy Tác nói vậy, hắc bào nam tu gằn giọng.
“Đấy là ngươi nói, ta chưa được thấy.” Ngụy Tác bĩu môi, “Nói chung là không
được.”
Hắc bào nam tu bừng lửa giận nhưng cố nén, lạnh giọng: “Các hạ định thế nào?”
“Tốt nhất các hạ đứng im, để nàng ta đưa mỗ đến đó. Rồi tại hạ đi ngay, chúng
ta nước sông không phạm đến nước giếng, thế nào?” Ngụy Tác chỉ vào khu rừng ở
cửa vào khe núi.
Hắc bào nam tu lạnh giọng: “Làm cách nào tại hạ tin được?”
Ngụy Tác bĩu môi: “Tại hạ bình sinh lời hứa đáng giá nghìn vàng, chưa từng nói
rồi nuốt lời.”
“Ngươi… ”
“Thôi.” Khi hắc bào nam tử tựa hồ sắp phát tác, nữ tu bị Ngụy Tác nắm trong
tay nói, “nghe theo y là được.”
Nghe nữ tu nói vậy, hắc bào nam tử thu lại bốn lá cờ đen, triệt đi ngân hắc
sắc vân tráo, bất động nhìn Ngụy Tác.
“Được rồi.” Vòng qua chỗ Huyền minh tiên liên sinh trưởng, cách hắc bào nam tử
hai trăm trượng, nữ tu tuyệt đối là đệ nhất mỹ nữ Ngụy Tác từng gặp lên tiếng,
“Thả ta ra được chưa?”
“Không được, không được.” Ngụy Tác vội lắc đầu: “Cô nương đưa mỗ đến đó là
được, thả ra bây giờ không an toàn lắm.”
Nữ tu ngừng lại: “Các hạ bỏ tay ra chứ?”
Ngụy Tác chấn kinh dừng phắt lại, tay gã đang đặt lên một nơi nhô cao của nữ
tu, chả trách gã cứ thấy mềm mại dễ chịu. Gã toát mồ hôi, vừ rụt tay lại vừa
nhanh chóng giải thích, “Tại hạ không cố ý, lần đầu tiên làm việc này nên
không có kinh nghiệm, quá khẩn trương. Cũng đành, tại hạ mới Chu thiên cảnh
nhất trọng, lão đại đó Chu thiên cảnh tứ ngũ trọng rồi.”
“Ta cũng sẽ cho các hạ hai cánh Huyền minh tiên liên, nếu các hạ may mắn,
không hình thành băng linh căn cũng sẽ thành tu sĩ có bán linh căn, còn các hạ
có công thức thích hợp luyện chế được thượng phẩm đơn dược thì tỷ lệ hình
thành băng linh căn sẽ hơn sáu phần.” Nữ tu theo gã ra ngoài, không đợi gã
giải thích đã đột nhiên nói ra câu đó.
“A?” Bàn tay mới rời khỏi ngực nữ tu, nhất thời không rõ đặt vào đâu, Ngụy Tác
lại chấn kinh.
“Với ẩn hình pháp y và thuật pháp ẩn thân của các hạ, dù lấy cả cây Huyền minh
tiên liên mà ẩn thân đi thì y chắc cũng không tìm ra. Có thể còn cho rằng có
ai đó lén vào giết ta rồi lẻn đi mất.” Nữ tu băng lạnh nói, “Các hạ chắc cũng
muốn hái Huyền minh tiên liên, nhưng tu vi không đủ, bọn ta đến nên các hạ ẩn
thân ở đó. Tuy nhiên không có các hạ thì ta cũng không hái được, coi như các
hạ cứu ta một mạng, chúng ta hợp tác, hai cánh này cho các hạ cũng là công
bình.”
“Vậy xin đa tạ.” Ngụy Tác không phải loại ngốc thấy mặt đối phương là quên hết
mọi sự, việt tốt thế này đương nhiên không cự tuyệt, liền mặt dày nói.
Nữ tu hít sâu một hơi, tựa hồ dã điều chỉnh tâm tình, rồi từ tốn nói, “Tại hạ
cũng hi vọng các hạ quên hết việc hôm nay.”
“Tại hạ sẽ cố gắng.” Ngụy Tác nhăn nhó, gật đầu. Không phải gã nói dối, tình
cảnh như đêm nay, trừ phi tu luyện thuật pháp kiểu Vong tình đại pháp, Tuyệt
tình đoạn dục thần quyết bằng không rất khó quên.
Không rõ nữ tu vì thân thể quá hư nhược hay vì tâm tình quá kích động, nghe gã
nói vậy thì hơi kinh ngạc.
Ngụy Tác ấp úng thêm vào một câu, “Bất quá tại hạ đảm bảo không cho ai biết,
vì tại hạ cũng không biết rõ thân phận của cô nương.”
Cơ hồ gã đã nhắc nhở nữ tu, nàng ta nói ngay, “Vậy ngươi cũng phải thề với ta
rằng không nhắc với bất kỳ ai tên của tu sĩ đi cùng ta.”
“Được, tại hạ xin thề, nếu tiết lộ cho biết thì không tu luyện đến được Phân
niệm kỳ.” Ngụy Tác gọn gàng cất lời thề cực kỳ độc địa đối với tu sĩ Chu thiên
cảnh. Gã đến Di Thiên cốc thử vận khí kiếm linh thạch và tìm Tử hồ hoa, tuy
loáng thoáng nghe được nam tu tên Độc Cô Vũ Vân, nhưng vốn gã không hứng thú
gì với y, chỉ mong đi cho nhanh, cách kẻ có tu vi cao hơn mình nhiều càng xa
càng tốt.
Nữ tu nhất thời trầm mặc.
“Cô nương cẩn thận, mỗ không dám chắc quanh đây không có tu sĩ mai phục để
giết người cướp của, mỗ giúp cô nương thu hút chú ý, cô nương mau bảo y bảo
vệ.” Ra đến cửa khe núi, gã đón lấy hai cánh Huyền minh tiên liên của nữ tu,
cất đi thật nhanh rồi liếc nhìn gương mặt diễm lệ một lần nữa trước khi lướt
vào rừng. Đồng thời hoàn cố ý bật cười ha hả, “Ha ha, Huyền minh tiên liên đến
tay rồi!”
“Tiểu thư sao rồi?” Cơ hồ chỉ sau sát na, hắc bào nam tu đã đến cạnh nữ tu.
“Không có gì, không cần đuổi theo, chúng ta chuẩn bị ly khai Di Thiên cốc
thôi.” Tử sắc cung trang nữ tu lấy từ nạp bảo nang ra một viên đơn dược, nuốt
ngay.
Điều tức một chốc rồi mở mắt nhìn theo hướng Ngụy Tác đi khỏi, nữ tu thu lại
một viên thanh sắc đơn dược nhỏ xíu trong lòng tay.
Tuy nhiên ban nãy nàng ta quá hư nhược, không thể động dụng chân nguyên, nhưng
nếu muốn giữ Ngụy Tác lại thì hoàn toàn có thể.
…
“Ha ha, Huyền minh tiên liên! Huyền minh tiên liên có bảy cánh, hai cánh cũng
là bảo bối! Mau lên, Ngụy Tác, lấy ra cho ra xem kỹ, ta chưa từng được thấy
Huyền minh tiên liên thật bao giờ!”
Tích tắc Ngụy Tác nhảy vào rừng, lục bào lão đầu hưng phấn cười vang.
“Con bà nó chứ, an toàn đã rồi tính, ai biết được gần đây có tu sĩ nào không,
chỉ sợ lúc đó chưa kịp nhìn rõ Huyền minh tiên liên tươi nguyên thì ta đã biến
thành xác khô.” Ngụy Tác run sợ lướt đi một lúc mới dừng lại, lại thi triển
Tiềm Ẩn quyết từ từ di động, dù có tu sĩ bám theo cũng không biết gã sẽ đến
đâu.
“Chắc không sao đâu, quanh đây chắc bị tu sĩ Chu thiên cảnh tứ ngũ trọng đó
quét sạch rồi.” Hai tuần hương qua đi, Ngụy Tác đã vô thanh vô tức di động đi
rất xa, trong tai lại vang lên giọng lục bào lão đầu, “Ban nãy ngươi nhìn thấy
gì? Sao lại bảo không nhắc với ai việc đêm nay?”
Ngụy Tác hạ giọng rủa, “Đã nói là không cho ai biết, thề độc như thế rồi, lẽ
nào ta còn cho ngươi biết.”
“Chà, hay cho Ngụy Tác ngươi.” Lục bào lão đầu méo mồm giận dữ kêu lên: “Ta
không giúp ngươi tìm linh dược nữa!”
Ngụy Tác hừ một tiếng, “Không tìm thì không tìm, phiền ngươi yên tĩnh một
chút, ta phải tìm đường đã, đằng nào ta cũng không vội ngưng hình, tu vi tiến
cảnh chậm chút cũng được.”
“…” Ngụy Tác mềm không chịu rắn không thông khiến lục bào lão đầu tắt tiếng,
bất quá tích tắc sau như thể đã nghĩ thông, lão kêu lên, “Hỏa tủy đơn! Chả
trách thể nội nữ tu nóng bỏng, bị thiêu đốt đến thế. Xem ra vì muốn hái linh
dược, lợi dụng hỏa hệ công pháp đặc biệt và dược lực Hỏa tủy đơn để chống lại
âm minh chi khí! Kết quả thể nội nàng ta nhiều hỏa khí đến độ nếu không có chỗ
phát tiết thì sẽ bị thiêu đốt đến chết, ha ha, ta biết rồi, nàng ta chắc đã
cởi hết y phục, đã bị ngươi nhìn thấy hết, đúng không. Chả trách ngươi như bị
trúng độc, thanh niên đúng là thanh niên, không biết kìm nén!”
“Chà!” Đến lượt Ngụy Tác tắt tiếng.
“Diễm phúc của ngươi đúng là khá thật. Nữ tu đó cũng là mỹ nữ hiếm có tại tu
đạo giới, ta thấy không kém Thủy Linh Nhi gì đó bao nhiêu.” Lục bào lão đầu
lại kêu lên đầy ấm ức: “Có việc hay thế mà không gọi ta xem, một hai vạn năm
rồi ta không thấy nữ tu trần trụi, ngươi đúng là không có nhân tính.”
Ngụy Tác nghe thế thì trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa trực tiếp bổ chửng,
đồng thời nghĩ rằng vạn nhất sau này có chuyện gì với nữ tu nào đó, tuyệt đối
phải cách xa Dưỡng quỷ quán, bằng không sẽ bị lục bào lão đầu nhìn thấy hết.