Thông Thiên Chi Lộ

Chương 131: Ta thật sự chỉ đi ngang qua

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tấm thân ngọc hoàn mỹ hiện ra trước mắt Ngụy Tác.

Đầu óc gã lập tức trống trơn.

Băng tuyết mỹ nữ với dung nhan tuyệt thế đó lại cởi hết mọi y phục trên mình.

Nếu đổi thành người khác, có thể gã sẽ không nén được mà kêu to, ngươi sao hả,
ở chốn cực âm cực hàn chi địa mà còn cởi trần?

Nhưng lúc này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung ngọc thể của nữ tử đó hoàn
mỹ đến thế nào.

Bất kỳ bộ phận nào cũng khiến Ngụy Tác cảm thấy thêm một chút thì thừa, bớt
một chút thì thiếu.

Thị tuyến của gã như bị nam châm hút, hoàn toàn tụ tập vào ngọc thể của nữ tử,
hai ngọn tuyết lê cao vút, đường nét mê người, thậm chí gã còn nhìn rõ ở chỗ
thần bí, bên trái dưới nơi hơi vồng lên đó có một nốt ruồi đỏ quyến rũ.

Khí huyết toàn thân gã chảy nhanh hơn ngày thường mấy lần.

Vì vượt khỏi phạm vi cảm tri của lục bào lão đầu nên phát hiện Ngụy Tác khí
huyết sôi trào, lão kinh hoàng kêu to, “Ngụy Tác, sao thế, trúng độc hả?”

“Độc cái đầu ngươi! Nếu trúng độc thế này, ta chấp nhận ngày nào cũng trúng
độc.”

Ngụy Tác kêu thầm nhưng vẫn cứng người, không dám phát ra bất kỳ động tĩnh gì,
gã cho rằng nếu bị nữ tu phát hiện thì chết chắc.

Vì sao tuyệt thế mỹ nữ lại cởi hết y phục? Bị lục bào lão đầu gọi, đầu óc sáng
suốt trở lại một chút, Ngụy Tác cũng nhận ra đôi chút manh mối.

Uống viên đơn dược đỏ rực, bên trong tựa hồ có hỏa diễm vàng nhạt lưu động đó,
làm da băng tuyết của nàng ta dần đỏ lên.

Nhiệt khí kinh nhân như bốc lửa được chân nguyên thôi động, liên tục từ thể
nội nàng ta trào ra, nàng ta nghiến răng, dung nhan xinh đẹp cực độ cũng tỏ ra
thống khổ không che giấu nổi.

Đơn dược nàng ta uống vào cũng công pháp đặc biệt tựa hồ có thể chống lại cực
âm cực hàn chi khí, nhưng đơn dược và công pháp phối hợp lại thì hình như quá
bá đạo, khiến mọi kinh mạch của nàng ta như bị lửa thiêu.

Chỉ khi khiến cho khí tức cực dương liệt hỏa lưu động, liên tục trào ra, bằng
không cứ ứ lại trong kinh mạch thì sẽ nội tạng cháy tan, thân thể tan tành.

Dù có tích hỏa pháp y, tuyệt thế mỹ nữ này cũng không thể mặc vào, chỉ cần hơi
có ngăn cản, không để nhiệt lực trào ra thật nhanh thì nàng ta không chống
nổi.

Dùng cực dương đối kháng cực âm, đó mới là băng hỏa cửu trùng thiên chân
chính!

Phát hiện này khiến Ngụy Tác buộc phải khâm phục tuyệt thế mỹ nữ này tâm chí
kiên định. Không cần tính đến hai loại nguyên khí cực độ giap phong trong thể
nội, chỉ riêng hỏa khí lưu động tại thể nội thì kinh mạch cũng như bị dầu nóng
chay qua, kthống khổ khó lòng tưởng tượng.

Để Ngụy Tác lựa chọn, dù biết phương pháp, du có đơn dược như vậy cũng không
dám làm.

Tuyệt thế mỹ nữ này là vưu vật của trời cao, bất giác gã cũng hy vọng mỹ nữ
yên lành hái được Huyền minh tiên liên.

Tuyệt thế mỹ nữ cất từng bước đi về phía Huyền minh tiên liên.

Ngọc thể hoàn mỹ cách Ngụy Tác việt ngày một gần, nàng ta nhíu chặt mày, mỗi
bước là phải hứng chịu đau đớn cực độ, như đi trên tảng sắt nung đỏ.

Nhưng nàng ta mím chặt môi, không hề phát ra tiếng động.

Càng đi càng gian nan, càng chậm, ngay cả Ngụy Tác đứng xem cũng ướt mồ hôi
trong lòng tay.

Thời gian như ngừng lại, không rõ trôi qua bao lâu, tuyệt thế mỹ nữ đến được
khu vực có lam hắc sắc huyền băng, cách Huyền minh băng liên chỉ chừng mười
trượng.

Tích tắc đặt chân lên lam hắc sắc huyền băng, da chân nàng ta cũng nứt toác vì
bị đông kết, toàn thân run lên.

Ngụy Tác sợ rằng nàng ta mà ngã xuống thế này, dù gã muốn cứu cũng không được.
Nhưng rồi gã nín thở vì băng tuyết mỹ nữ có ý chí kinh nhân lại không nói nửa
câu, lê từng bước tới hái được Huyền minh tiên liên!

“Có tu sĩ lợi hại đến hái Huyền minh tiên liên?” Tận lúc này, cảm giác được
linh khí biến hóa khi Huyền minh tiên liên bị hái, lục bào lão đầu mới đoán
đại khái. Lập tức thần thức của lão thu về Dưỡng quỷ quán.

Đùa à, theo ý thức của lão, hái được Huyền minh tiên liên ít nhất cũng là tu
sĩ có dương nguyên pháp khí và tu vi Phân niệm cảnh lưỡng tam trọng, cảm giác
của tu sĩ cỡ này đối với thần thức cực kỳ sắc bén, chỉ hơi sơ hở là lão sẽ bị
phát hiện ngay.

Lục bào lão đầu không sao ngờ rằng người hái Huyền minh tiên liên, kỳ thực là
một nữ tu Chu thiên cảnh tam trọng.

Nữ tu dung nhan tuyệt thế đi từng bước, những đường nét hoàn mỹ lưu lại ấn
tượng khó phai trong lòng Ngụy Tác.

Sau rốt, nữ tu ý chí kinh nhân này lùi đến cách chỗ Huyền minh tiên liên sinh
trưởng năm, sáu mươi trượng.

Lùi đến đây, nàng ta không thể chịu nổi nữa, hự lên một tiếng.

“Chà, tiêu hồn quá!”

Nghe tiếng rên đó, Ngụy Tác cảm giác toàn thân sôi trào, chỉ thế thôi mà người
ta đã không chịu nổi, đến khi thật sự rên rỉ thì còn thế nào nữa đây?

Nhưng cùng tích tắc khí huyết Ngụy Tác sôi lên, thì thân thể nữ tu cũng ngã
xuống.

Trong hoàn cảnh băng hỏa cửu trùng thiên chân chính này, băng tuyết mỹ nữ cũng
đã tới cực hạn!

Trong lòng Ngụy Tác chợt mâu thuẫn cực độ!

Cách Huyền minh tiên liên năm sáu mươi trượng, âm minh chi khí đã cực kỳ dày,
nếu không thể vận chuyển chân nguyên chống lại thì chỉ nửa tuần hương sẽ bị
đông đặc chân nguyên và khí huyết mà mất mạng. Hơn nữa, hắc bào nam tu tựa hồ
vì tránh mặt, khẳng định không thể vào ngay.

Chỉ cần gã không xuất thủ cứu nữ tu này, nàng ta khẳng định mất mạng.

Nhưng một giọng nói cực kỳ lý trí nhắc gã đừng cứu, vạn nhất bị nam tu đột
nhiên xông vào, cho rằng gã định làm gì nàng ta thì gã chết chắc. Hơn nữa nếu
cứu, vạn nhất nữ tu phát ra tin tức gì đó thì gã làm cách nào thoát thân được?

Cứu nữ tu, hành tung của gã sẽ bại lộ.

“Con bà nó chứ! Cứu đã!”

Có thể vì dung nhan nữ tu quá diễm lệ, hoặc nhưng lời nàng ta nói chuyện với
nam tu lúc trước khiến gã cho rằng nàng ta đáng cho gã hân thưởng nên cơ hồ
không nghĩ ngợi gì, không hề do dự lao tới, vòng qua nơi có âm minh khí tức
dày nhất, đến bên nữ tu.

Chỉ qua tích tắc, nữ tu đã chìm vào trạng thái hôn mê.

Ở cự ly gần thế này thấy nữ tu phơi bày ngọc thể, tâm thần Ngụy Tác xáo động,
liên tục mắng mình cầm thú, lúc nào mà còn nghĩ ngợi gì nữa, đoạn gã lại nước
bọt ừng ực, nhanh chóng ôm nữ tu ra khỏi khu vực âm hàn khí tức.

Chạm vào làn ra mịn màng như lựa nhưng cực hàn, cực kỳ quyến rũ khiến gã không
dám nhìn, chỉ sợ mình không nén được lại gây ra việc thương thiên hại lý, ngọc
thể trong lòng vẫn nóng như lửa thiêu.

“Làm thế nào đây?”

Trán Ngụy Tác rịn mồ hôi, theo ý thức trải tấm hắc bào được nữ tu cởi xuống
ra, dùng chân nguyên miết một nhánh linh dược giải hỏa độc gá hái được lúc vào
cốc thành dược trấp rồi đổ vào miệng nàng ta.

Khiến gã hoan hỉ là uống dược trấp xong, nữ tu có vẻ khá hơn, thể nội hỏa khí
giảm đi một chút.

“Lão đầu, chết chưa hả, chưa thì mau ra giúp ta cứu người.” Ngụy Tác kêu lên.

“Tình huống thế nào?” Giọng lục bào lão đầu vang lên trong tai gã.

Đúng lúc đó, khiến Ngụy Tác không ngờ là nữ tu còn đang hôn mê lại rên lên mê
người, tay phải theo ý thức đưa ra lấy một lọ thuốc màu trắng trong y phục.
Nhưng chưa chạm tới lọ thuốc thì lại mềm oặt rũ xuống.

“Đây là tình huống gì hả, cực âm cực nhiệt, nên dùng thuốc này chăng, dược lực
này ta cũng không chắc!” Đồng thời, lục bào lão đầu kêu lên.

“Con bà nó chứ!” Ngụy Tác đành liều mạng, nhanh chóng mở lọ thuốc lấy ra một
viên đơn dược trắng ngần rồi nhét vào miệng nữ tu, dùng chân nguyên đẩy xuống.

“Hữu hiệu!”

Ngụy Tác hớn hở vì hơi nóng trong thể nội nữ tu nhanh chóng giảm đi.

Nhưng tình hình này khiến gã càng không dám dừng lại, đặt lọ thuốc xuống rồi
nhảy nhanh ra ngoài, định rời khỏi khe núi cho nhanh.

“Ngươi là ai?”

Gã mới quay đi chưa được hai mươi trượng thì thân thể cứng lại, toàn thân gai
gai bởi sau lưng vang lên tiếng nói.

“Tại hạ ngang qua đây! Thuận tay cứu người chứ không có ác ý gì!”

Ngụy Tác cơ hồ theo ý thức nói nhanh, quay đi thì thấy nữ tu dung nhan kinh
nhân đã mặc tử sắc cung trang vào, chăm chú nhìn theo hướng gã bỏ chạy.

“Ai hả!”

Gần như cùng lúc, tiếng hú vang lên ngoài ngân hắc sắc vân tráo. Tiếng hú này
ít là của hắc bào nam tu có tu vi ít nhất cũng Chu thiên cảnh tứ ngũ trọng.

Ngụy Tác chỉ kêu khẽ mà cũng bị y cảm giác được.

“Ta chỉ đi ngang qua thôi!” Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt kêu lên
thê thảm, thân ảnh không lùi mà tiến, lướt đến bên nữ tu chân nguyên hao kiệt,
không thể phản kháng nữa, một tay chụp lấy nàng ta, một tay lấy ra hắc sắc
tiểu tiễn kề vào cổ.

Gã vừa hoàn thành, thì ngân hắc sắc vân tráo phá mở ra một khoảng lớn, hắc bào
nam tu đáp xuống, uy áp cùng với cơn giận kinh nhân trùm lên gã.

“Chà!” Sắc mặt Ngụy Tác trắng nhợt, cảm giác được tình hình, con bà nó chứ, tu
sĩ đó rõ ràng là Chu thiên cảnh ngũ trọng!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận