Đối với biến hóa tự thân, Hàn Vi Vi hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là trong tích tắc,
nang ta hiểu rằng không thể thế được.
Phải làm thế thì mới đột phá thần huyền, thật không còn gì để nói.
Bất quá không thể kháng cự, thoáng sau Hàn Vi Vi chủ động phối hợp.
“À?”
Nhưng trong lúc cực kỳ hương diễm đó, Hàn Vi Vi và Ngụy Tác đột nhiên hơi
ngừng lại.
Hàn Vi Vi hơi khác thường vì nhận ra hàn đơn không chỉ càng lúc càng ngưng
luyện, mà có liên hệ với thần huyền pháp thân.
Như hàn đơn sẽ thành một phần của thần huyền pháp thân.
Cảm giác thập phần kỳ quái, vì nàng ta biết rõ uy năng Huyền sát quỷ trảo còn
hơn hàn đơn nhưng dù cũng do Huyền sát âm khí ngưng thành nhưng Huyền sát quỷ
trảo tách hẳn khỏi thần huyền pháp thân của gã. Lẽ nào vì tính chất nguyên khí
của hàn đơn và thần huyền pháp thân gần nhau?
Hàn Vi Vi không hiểu nên đành đợi.
Ngụy Tác lại thấy hai điểm dị thường.
Gã nhận ra Hàn Vi Vi đột phá đến thần huyền, dẫn động khe nứt hư không phun ra
hư không phong bạo vô dụng với Hỗn nguyên ngân oa. Hỗn nguyên ngân oa tránh đi
nhưng hư không phong bạo trừ vô số tinh thần nguyên khí hỗ tạp còn số lượng
kinh nhân hạt cây cỏ, như vô tận man hoang mọc đây cây cối, đến lúc hết quả
thì bị cơn bão cuốn hết hạt vào.
Hạt cây cỏ cùng cơn bão phun ra, bao trùm ít nhất mấy vạn dặm.
Ngụy Tác sau cùng cũng biết vì sao không vực này do vẫn tinh va nhau hình
thành, theo lý thì tất cả sinh linh đều bị hủy diệt, nhưng giờ lại phong phú
như vậy, nhiều vẫn thạch mọc đầy cây cối.
Điểm khiến gã kinh ngạc là hiện tại thi triển Huyền sát đại pháp song tu, tốc
độ tiêu hao dương nguyên thập phần kinh nhân, nhưng dương nguyên của gã vẫn
tràn đầy.
Có lẽ đột phá Chân tiên lưỡng trọng, nhục thân càng mạnh, cộng thêm luyện hóa
Nguyên thủy thần mộc thần căn nên dương nguyên liên tục sinh ra, gã không bị
hao hụt gì.
Vốn gã cho rằng Hàn Vi Vi đột phá thần huyền lần này, nguyên âm nồng hậu đến
mức rất có khả năng gã không chịu thấu.
Nhưng xem ra hiện giờ không cần luyện hóa linh dược, hoặc tĩnh tu cũng có thể
ứng phó Hàn Vi Vi từ Thần huyền nhất trọng đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng.
Ha mươi hai hạt sen đen của Hàn Vi Vi còn lại mười bảy hạt, cộng thêm nhánh
linh dược như cây nến đỏ, đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng không thành vấn
đề.
“Mỹ nữ lão bà mông cong, đừng dừng lại, tiếp đi.” Ngụy Tác nói vào tai Hàn Vi
Vi.
“Lưu manh đáng chết, lưu manh thôi thá! … ta có dừng đâu!” Hàn Vi Vi hiểu
nhầm ý, vừa thẹn vừa giận, cả hai đang mãnh liệt, đâu có thể dừng, lẽ nào nàng
ta phải đổi vị trí, còn gã cứ nhắm mắt hưởng thụ?
“…” Ngụy Tác toát mồ hôi giải thích không phải chúng ta dừng việc đó mà nàng
đừng dừng đột phá thần huyền tu vi, một mạch đột phá đến Thần huyền lưỡng
trọng, vì không có gì đặc biệt hung hiểm.
Hàn Vi Vi suýt ngất.
“Ha ha, xưa nay tu đạo giới chưa từng có việc vừa làm như chúng ta vừa từ Thần
huyền nhất trọng đột phá đến Thần huyền lưỡng trọng.” Ngụy Tác cười nham nhở,
như càng thấy kích thích.
“Sao ta lại cùng một kẻ như thế nhỉ.” Hàn Vi Vi tắt tiếng, biết không còn gì
để nói với gian thương đáng chết, lão lưu manh này, lần đầu tiên gặp nàng ta ở
Hoàng Sa hạp cốc thì gã đã dọa cởi quần.
Hàn Vi Vi đành luyện hóa linh dược còn lại, chỉ một tuần trà sau, nguyên khí
rung lên, đột phá Thần huyền lưỡng trọng.
“Lợi hại!”
Ngụy Tác tức thì thấy cả dòng sông âm nguyên hóa sinh tại thể nội Hàn Vi Vi,
như băng long định nuốt chửng nàng ta.
Huyền sát đại pháp vận chuyển mỗi chu thiên, gã đều nhận ra Huyền sát âm khí
tụ vào Huyền sát quỷ trảo đưa uy năng tăng cao.
Dị biến chợt phát sinh.
Hàn Vi Vi chợt thấy hàn đơn hoàn toàn liên hệ với thần huyền pháp thân.
Lam hắc sắc hàn đơn từ thiên linh khiếu vị bay lên, bắn vào thần huyền pháp
thân.
Thần huyền pháp thân hình nữ đạo tôn trần trụi bưng lam hắc sắc hàn đơn, liên
thành nhất thể.
Khí tức băng hàn cực độ và thần quang, hình thành dải tua rua quanh thần huyền
pháp thân.
Mấy chục tua rua che kín nửa thân thể nữ đạo tôn, trông càng pháp tướng trang
nghiêm.
“Hàn đơn và thần huyền pháp thân liên thành nhất thể, lẽ nào đó mới là Tây
tịnh lưu ly, cần một môn song tu thuật pháp phối hợp, đạt tới mức nhất định sẽ
có thêm thần diệu?” Ngụy Tác nhận ra Hàn Vi Vi từ Thần huyền nhất trọng đột
phá đến Thần huyền lưỡng trọng, nguyên khí dao động không mấy kịch liệt, không
tạo thành hư không phong bạo, nhưng đủ khiến gã cả kinh.
Tây tịnh lưu ly là đỉnh cấp băng hệ công pháp, vốn thần huyền pháp thân của
nàng ta khi chưa dung nhập vào hàn đơn thì uy năng Thần huyền lưỡng trọng pháp
thân tương đương với tu vi Thần huyền tam trọng, nhưng dung nhập rồi thì tạo
cho gã cảm giác thậm chí không kém hơn Chân tiên nhất trọng!
Hàn đơn này đã vượt tiên giai uy năng, cả hai song tu thì uy năng còn tiếp tục
đề thăng.
Như thần huyền pháp thân được dung nhập tiên giai bản mệnh pháp bảo! Mà lại
không phải bản mệnh pháp bảo thật sự, Hàn Vi Vi còn có thể thêm bản mệnh pháp
bảo, càng đề thăng uy lực thần huyền pháp thân!
Cả hai tiếp tục song tu, nguyên khí mỗi lần vận chuyển một chu thiên đều có
Huyền sát âm khí chuyển hóa chảy vào hàn đơn và Huyền sát quỷ trảo.
Vui vầy với đạo lữ tối thân mật lại cảm tri sức mạnh tăng lên, niềm vui này
thật không thể dùng lời lẽ hình dung.
Huyền sát âm khí chảy vào, thần huyền pháp thân của Hàn Vi Vi đỡ hàn đơn đã
chuyển thành màu lam pha đen rồi thành lam óng, hoàn mỹ và thánh khiết khôn
tả.
“Chát!”
Ngụy Tác phát Huyền sát quỷ trảo.
“Chuyện này…” Gã ngẩn ra, Huyền sát quỷ trảo không còn đáng sợ hay màu lam
như hàn đơn của Hàn Vi Vi, mà vàng lấp lánh tựa tay đạo tôn.
“Hàn đơn của nàng ta và Huyền sát quỷ trảo của ta đạt uy năng nào rồi?”
Ngụy Tác nhận ra Hàn Vi Vi hai lần thần huyền đột phá, nhất là lúc kim đơn phá
bích, đột phá đến thần huyền thì nguyên âm nguyên khí khiến cả hai thu lợi từ
song tu còn hơn tất cả những lần trước cộng lại, có điều lúc này nàng ta không
còn nhiều âm nguyên, không đầy nửa tuần hương nữa là xong, nên gã bỏ ý định
ngừng lại thử.
Nửa tuần hương sau, dù là hàn đơn của Hàn Vi Vi hay Huyền sát quỷ trảo của gã
đều rực sáng, kết thành băng hoa.
Bên trong hàn đơn và Huyền sát quỷ trảo lấp lánh quang văn, tạo cảm giác như
hóa thành đại đạo thần văn.
“Cách!”
Ngụy Tác không nén được, Huyền sát quỷ trảo chụp tới, hư không xuất hiện mấy
vết nứt như tơ.
“Phù!” Gã tròn mắt run run.
Huyền sát quỷ trảo của gã tuy không được như Lôi vương đế tôn kiếm nhưng vượt
mức gã toàn lực kích phát Liệt khuyết tàn nguyệt pháp vực uy năng, ít nhất
tương đương với Chân tiên tứ trọng điên phong đại năng dốc toàn lực.
“Vợ ngoan, thử xem uy năng hàn đơn đến mức nào?”
Ngụy Tác vỗ lên mông Hàn Vi Vi nói.
“Lưu manh đáng chết!” Hàn Vi Vi mềm nhũn người nhưng rất hiếu kỳ, tâm niệm lóe
lên, thần huyền pháp thân rung động, đạm lam sắc thần quang quét lên hư không.
“…” Ngụy Tác lại tròn mắt.
Uy năng hàn đơn không kém gì gã.
“Là uy năng Tây tịnh lưu ly pháp thân, kết hợp với hàn đơn nên uy năng trước
kia không bằng ta giờ đã thế này.” Tròn mắt đoạn Ngụy Tác hiểu ra.
“Chỉ Thần huyền lưỡng trọng, thần huyền hàn đơn có thể ngang với uy năng Chân
tiên tứ trọng điên phong, đủ đối phó Chân tiên tam trọng rồi nhỉ?” Ngụy Tác
nhìn Hàn Vi Vi trong lòng, nuốt nước bọt.
“Ngươi định…” Hàn Vi Vi hiểu sai ý, nũng nịu vùi đầu vào ngực gã.