Thông Thiên Chi Lộ

Chương 1254: Tâm ma quá lợi hại

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Sau Nam Cung Vũ Tinh, Vu thần nữ cũng đột phá chân tiên.

Thần quang xán lạn, sau lưng là khổng tước bảo bình, lấp lóe vạn trượng quang
huy, ai nhìn thấy cũng coi là đạo tôn nữ đế.

Trên cấp việc có một chân tiên đạo lữ là có tới hai hai chân tiên đạo lữ.

Một tu sĩ có tới hai chân tiên đạo lữ, từ cổ chí kim đều hiếm.

“À?”

Vu thần nữ thuận lợi đột phá chân tiên, nói thế với Ngụy Tác thì gã lại kinh
ngạc.

Gã hiểu rõ từ thần huyền đột phá đến chân tiên xong không chỉ chân nguyên hóa
tiên, bản thân sẽ cảm ứng với chư thiên tinh thần, hút lấy tinh thần nguyên
khí, dù không tu luyện, tu vi sẽ tăng từ từ.

Hiện tại gã đột phá Chân tiên lưỡng, hút tinh thần nguyên khí càng lợi hại,
nhưng kinh ngạc là Vu thần nữ hiện tại hút tinh thần nguyên khí không kém gì
gã lúc mới đột phá đến Chân tiên nhất trọng.

Nhục thân gã khi đó hơn xa Vu thần nữ, còn là song thần huyền pháp thân.

Điểm duy nhất giải thích được là không vực đột phá chân tiên khác nhau, Vu
thần nữ hấp nạp được tinh thần nguyên khí nhiều hơn nên liên hệ tựa hồ càng
khẩn mật. Đạo lữ có lợi như thế thì với gã cũng là kinh hỉ.

“Phu quân, để thiếp cảm ngộ thay đổi, rồi cùng bọn Nguyên Âm tiền bối luyện
chế Thiên nguyệt luân phi kiếm.” Vu thần nữ tuy hoan hỉ nhưng biết thời gian
khẩn bách, nói đoạn rồi đi ra.

“Tiểu Ngân, quay lại! Đừng vào!”

Hàn Vi Vi cả kinh, hô vang vào khe nứt hư không.

Khe nứt hư không tràn ra hư không phong bạo đã tan, Hỗn nguyên ngân oa có sợi
ngân quang bao quanh, thân hình tựa hồ gần như Hàn Vi Vi, thấy cơn bão tan thì
nó như chưa vừa ý, lại định lao vào khe nứt hư không để hút tinh thần nguyên
khí.

Bị gọi, Hỗn nguyên ngân oa sững lại.

“Hỗn nguyên ngân oa được lợi như thế? Chả trách quá đà.” Ngụy Tác quét thần
thức, cảm ứng rõ thì cả kinh.

Lúc này lớp vảy bạc của Hỗn nguyên ngân oa thưa hẳn, không giống lớp vảy mà
giống ngân sắc giáp y bó sát người.

Ngân sắc lân giáp ở mặt, tay và eo không còn, da trừ ánh lên ngân quang thì
không khác gì da phổ thông tu sĩ, mặt cũng tương tự nữ tu sĩ, chỉ là ngũ quan
càng góc cạnh phân minh, yêu mị khác thường. Ngực lạo nhô cao, được ngân sắc
lân giáp che đi, thân thể như thiếu nữ hơn hai mươi, eo khắc hẳn của tu sĩ mà
thắt lại kinh nhân.

Khí tức thậm chí hơn cả Dương chi điểu và thanh loan.

Nếu yêu thú đột phá đến hóa hình, cũng như đột phá chân tiên thì ít nhất tương
đương với Thần huyền tam, tứ trọng.

Lúc hóa hình Phệ linh thú mới vào Hoang tộc Phù đồ thì thiếu một bước là hóa
hình, còn Hỗn nguyên ngân oa tối đa còn thiếu hai bước.

“Yên tâm, nó không vào đâu, yêu thú cỡ đó đến trước khe nứt hư không sẽ biết
cân nhắc, để nó cách xa một chút, lúc nàng đột phá thần huyền sẽ dấy lên hư
không phong bạo, có nguyên khí thích hợp thì coi như nó may măn.” Ngụy Tác
nhìn Hàn Vi Vi cười hắc hắc, “Bắt đầu thôi.”

“Bắt đầu cái đầu ngươi!” Hàn Vi Vi ấm ức kêu lên, véo gã.

Nhưng mới chạm tay vào mí mắt gã thì nàng ta đã bị hai cánh tay kéo vào lòng,
khí tức nóng bỏng của Ngụy Tác khiến nàng ta mềm nhũn người.

“Trấn định tâm thần!”

Nụ hôn nghẹt thở qua đi, giọng Ngụy Tác ngưng trọng vang lên, “Xung kích thần
huyền, vạn sự phải đủ, chỉ cần chú ý không bị tâm ma tác động.”

“Tâm ma nào cũng không đối phó được ta.” Hàn Vi Vi mềm hẳn ánh mắt, nhu tình
như nước, nhìn gã đầy thâm tình, vuột ve mặt gã, “Từ Linh Nhạc thành đến giờ,
có gì chia cắt được chúng ta, nếu ta bị tâm ma đối phó thì không phải không
được ở cùng lưu manh đáng chết sao, yên tâm đi, vì lưu manh đáng chết, ta sẽ
thuận lợi đột phá thần huyền.”

Ngụy Tác nắm tay Hàn Vi Vi, trong mắt cả hai cháy rực tình cảm.

“Oành!”

Hư không đột nhiên lại chấn động.

Nguyên Âm lão tổ đang luyện chế Thiên nguyệt luân phi kiếm cũng nhìn về động
quật tĩnh thất có Ngụy Tác và Hàn Vi Vi, biết Hàn Vi Vi bắt đầu đột phá thần
huyền!

Trong động quật tĩnh thất, Ngụy Tác đứng ngoài hai đạo linh quang cấm chế bao
quanh Hàn Vi Vi, bất động nhìn nàng ta.

Đỉnh đầu Hàn Vi Vi có quang hoa lóe không ngừng như một cự nhân hình thành.

Đột nhiên, Hàn Vi Vi tỏa thần huyền dị hương, nhưng thân thể xuất hiện vân gỗ.

Ngụy Tác thản nhiên vung tay cắt một vết, khí huyết được dồn vào thể nội Hàn
Vi Vi.

“Oành!”

Chỉ vài tích tắc, Hàn Vi Vi không còn dấu hiệu thân thể mộc hóa, đơn quang bốc
lên khỏi đỉnh đầu, thần huyền pháp thân hình nữ đạo tôn hiển hóa.

Ngụy Tác ngẩn người.

Thần huyền pháp thân của Hàn Vi Vi xếp bằng trên băng tinh liên đài, hàn khí
kinh nhân, nữ đạo tôn này cực kỳ mỹ lệ, trang nghiêm, nhưng không mặc gì, ngực
đầy eo thon, xinh đẹp tuyệt luân.

Ngụy Tác thấy nhiều thần huyền pháp thân nhưng nữ đạo tôn trần trụi thế này
thì chưa.

Khi đạo tôn triệt để ngưng thành, Hàn Vi Vi và thần huyền pháp thân như biến
thành vũng xoáy, vô số tinh thần nguyên khí tụ thành quang trụ dồn về.

“Oành!” Như gã dự tính, trong khe nứt hư không lan tràn không gian phong bạo!

“À?”

Gã chợt biến sắc.

Hàn khí còn kinh nhân hơn thần huyền pháp thân của Hàn Vi Vi từ tiểu phúc nàng
ta bừng lên. Thể nội nàng ta vang tiếng như băng tinh kết thành rồi vỡ.

Như thể Hàn Vi Vi sắp đông cứng cả người.

“Không xong!”

Ngụy Tác lại biến sắc.

Tây tịnh lưu ly quá quỷ dị, mỗi lần đột phá lại hóa sinh vô vàn nguyên âm
nguyên khí, lúc kim đơn đột phá thì còn chống chọi được, ít nhất cũng tới lúc
kim đơn biến hóa xong, nhưng lần này đột phá thần huyền, nguyên âm nguyên khí
quá kinh nhân, thần huyền biến hóa chưa xong thì Hàn Vi Vi đã sắp đông cứng.

Không cần bị đông hẳn, chỉ cần chân nguyên và khí huyết hơi không lưu động
được là thần huyền đột phá thất bại.

Hiểu rõ nguyên nhân, Ngụy Tác mục quang lóe sáng, đến cạnh Hàn Vi Vi, pháp y
cả hai tung bay, thân thể nóng rực của gã và lạnh buốt của nàng ta dính chặt
lại. “Oành!” Quanh gã và Hàn Vi Vi ánh lên phấn hồng sắc quang hoa, dương
nguyên liên tục tràn vào thể nội nàng ta.

Gã cưỡng ép chân nguyên thôi động thuật pháp song tu, hóa giải nguyên âm
nguyên khí của nàng ta, chuyển hóa thành Huyền sát âm khí.

Tình cảnh hương diễm lại xuất hiện tại tĩnh thất.

Hàn Vi Vi nhắm mắt bất động, vẫn đang đột phá thần huyền, trần trụi như con dê
bị cạo lông, cơ hồ hôn mê, Ngụy Tác vội vàng bắt tay ngay. “Xoạt”. Nguyên
dương và âm nguyên giao nhau thành tiếng động mê hồn.

May mà tu vi và dương nguyên của gã đủ cấp, có thể áp chế và dẫn đạo nguyên
khí của Hàn Vi Vi thử, băng tinh trong thể nội nàng ta bị áp chế, thần huyền
pháp thân trong suốt cũng nhuộm màu hồng.

“Xoạt…”

Hàn Vi Vi nhướng mày, thần huyền pháp thân rung lên, thành thực chất, như ngủ
say tỉnh lại.

“Lưu manh đáng chết, tâm ma lần này quá lợi hại…”

Hàn Vi Vi mở mắt, run rẩy nói, định bảo Ngụy Tác là tâm ma lần này quá lợi
hại, ảo hóa ra cảnh ngươi phi lễ ta khiến ta suýt tâm thần thất thủ. Nhưng
chưa nói xong thì suýt ngất đi vì thấy gã như man thú, cảm giác đó xông thẳng
vào thức hải của nàng ta mới khôi phục.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận