Lâm Tam ư? Tuyển chọn gia đinh ư? Lâm Vãn Vinh thiếu chút nữa ngã ngửa người
ra, ngay cả tên thật cũng không thể dùng, lại còn muốn tự coi mình là Lâm Tam
gì đó? Cái tuyển chọn gia đinh này là trò chơi gì thế? Đã chiêu mộ gia đinh
lại còn tuyển chọn cái gì chứ?
Ngụy đại thúc dường như xem thấu tâm tư của Lâm Vãn Vinh, cười nói: “Tên cũng
chỉ là một cái vỏ bọc của người ta mà thôi, ta tin rằng ngươi cũng không phải
hi vọng rằng cái tên Lâm Vãn Vinh của ngươi xuất hiện trong danh sách hạ nhân
của Tiêu gia chứ? Lâm Tam tiện lợi cho ngươi hơn nhiều. Cái việc tuyển chọn
gia đinh kia, ngươi khỏi phải suy nghĩ làm gì, chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói,
ngươi sẽ trở thành một gia đinh của Tiêu gia. Bất quá, có thể sẽ có rất nhiều
người sẽ cùng ngươi cạnh tranh chiếm lấy cái vị trí này, ngươi hãy cố gắng một
chút, đừng để người khác đoạt lấy chén cơm đó.”
Lâm Vãn Vinh đang ngẫm nghĩ những lời này, Ngụy đại thúc liền bước đi. Hắn
nhìn lại chính mình lúc này cũng thực không có nơi chốn nương tựa, không được,
không cần biết thế nào hắn tự phải tìm cách nuôi sống chính mình đã. Tuy nói
là để Lâm Vãn Vinh hắn đi làm gia đinh cho người ta, nhưng thật ra lão Ngụy
chẳng phải đã tìm hộ hắn một chén cơm đó sao? Đáng tiếc, Lâm Vãn Vinh hắn
không có quan tâm đến cái chén cơm này lắm, nhưng đã hứa thì làm, nếu cái việc
tuyển chọn gia đinh này mà hắn còn không qua được thì thật là kém cỏi quá đi.
Chỉ có điều tuyển một vài gia đinh thôi mà Tiêu gia cũng phải mở hội chiêu mộ
sét duyệt quy mô như vậy, không biết là có chủ ý gì, nhưng việc này không phải
là bình thường.
Lâm Vãn Vinh trầm ngâm một lát, Ngụy đại thúc lúc này đã đi từ lâu rồi. Khi
hắn bước ra khỏi cửa, chỉ còn nhìn thấy cái bóng của Ngụy đại thúc ở phía xa
xa. Cái lão nhân mù này cước bộ cũng thật nhanh a.
Giờ Lâm Vãn Vinh chỉ đành phải đối diện với sự thật, nếu hắn là một nam nhân
thì phải tôn trọng lời hứa của mình, nghiêm chỉnh đến Tiêu gia làm gia đinh
một năm.
Tốt xấu cũng chỉ có một năm, nhắm mắt vài cái rồi cũng hết, coi như đến rèn
luyện ở chuồng heo một năm vậy. Cho nên cái lão nhân kia nói cái gì làm ra một
phen sự nghiệp chỉ là nói nhăng cuội, nếu mà chạy đến lão đại của Tiêu gia mà
nói ta phải làm nên sự nghiệp, cam đoan sẽ bị loạn bổng đánh cho nhừ người.
Nghĩ thông xuốt một hồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng trở nên thoải mái hẳn ra. Hắn
chỉ cần qua được cái tuyển chọn gia đinh gì đó kia, sau đó hỗn tạp làm việc
một năm rồi sẽ thoát khỏi lời hứa này.
Cái gọi là tuyển chọn gia đinh này cũng có thể tương đương với “Chiêu sính
hội”a, ngẫm lại mình giờ phải đến đó mà xin việc, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười
trong lòng, xấu hổ a, xấu hổ a, đã đến lúc bắt đầu phải kiếm tiền rồi.
Ngày hôm nay thân thể còn mang trọng thương, Lâm Vãn Vinh cũng không muốn đi
dâu, chỉ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Ngụy đại thúc để lại cho hắn cái gian nhà cỏ nho nhỏ này, bài trí trong phòng
cũng thật đơn giản, ngoại trừ hai cái giường chỉ có một vài bộ sách cổ điển.
Lâm Vãn Vinh tùy tiện lấy ra xem, không ngờ những sách này không ít bộ đều là
thư tịch trong đại nội, chẳng biết Ngụy đại thúc ăn trộm những thứ này ở đâu
nữa.
Lâm Vãn Vinh hiện tại tâm tình đã yên tĩnh rất nhiều, hắn đối với cái thế giới
mới mẻ này cũng có vài phần tò mò, nên liền mở những cuốn sách này ra đọc. Mặc
dù cổ văn ngôn ngữ, phồn thể tự tuy có khó đọc, nhiều lúc khiến cho Lâm Vãn
Vinh choáng váng hoa cả mắt, nhưng vì không muốn trở thành một kẻ “vô học” ở
thời đại này nên hắn đành khổ sở cố gắng mà lần mò.
Đọc chỉ thấy ở thế giới này, từ khi nhà Tần suy đồi thì đến Sở Hán giao tranh.
Nếu tại cái thế giới kia của Lâm Vãn Vinh, Bá vương Hạng Vũ tự vận tại dòng Ô
Giang, thì tại cái thế giới này Hạng Vũ lại toàn thắng, đao trảm Lưu Bang,
kiến lập ra Đại Sở cường thịnh, Hạng Vũ và Ngu Cơ trở thành Đại Sở khai quốc
hoàng đế và hoàng hậu.
Lịch sử đến chỗ này thì lại phân nhánh, Lâm Vãn Vinh quả thực là đã tới một
không gian khác, nói chung cái không gian này và cái không gian trước kia của
Lâm Vãn Vinh hầu như giống nhau, đều thật sự tồn tại. Chúng giống như một con
sống lớn với những nhánh sông khác nhau mà thôi.
Ở trong không gian này thì Lưu Bang bị diệt, sự phát triển lịch sử ở đây hoàn
toàn không giống với nơi xuất thân của Lâm Vãn Vinh. Hơn ngàn năm trở lại, Hoa
hạ phân tranh không ngừng, sau Đại Sở là hàng loạt các triều đại khác, đến gần
một trăm năm trước đây Triệu Tính hoàng đế kiến lập nên một Đại Hoa triều đại
cường thịnh. Triều đại trước Đại Hoa này được gọi là Đại Tống, khéo thay Lâm
Vãn Vinh đối với triều đình đại Tống hủ bại vô năng lại có hiểu biết rất rõ
ràng, giống như hắn và Đại Tống là một vậy.
Sau khi bị lạc tới cái không gian này, thời gian cũng nhịch chuyển theo, cho
nên Lâm Vãn Vinh bề ngoài trở về cái thời tuổi mười tám mười chín, trong khi
tư tưởng và suy nghĩ của hắn lại là của người hai nhăm tuổi.
Nói tóm lại, Lâm Vãn Vinh không những trở về thời mười tám mười chín tuổi, hơn
nữa tới không gian này đối với hắn cũng coi như đến sống ở một thế giới hoàn
toàn mới mẻ vậy.
Lâm Vãn Vinh mơ hồ có cái cảm giác trên người mình phát sinh ra sự kiện thần
kỳ gì đó, tựa hồ do sự bất đồng thời gian và không gian tạo ra vậy, có lẽ nó
chính là bằng chứng giải thích cho cái sự phân nhánh thế giới này. Đáng tiếc
mình không thể quay về được nữa. Chỉ sợ từ việc này mà về sau có ngày càng
nhiều Ái Nhân Tư Thản (Albert Einstein) hiểu biết rộng lớn từ trong đầu chui
ra mà thôi.
Lâm Vãn Vinh cảm khái trong chốc lát, rồi không suy nghĩ vẩn vơ nữa tiếp tục
đọc lịch sử ở đây. Ngày đã gần tàn, hắn mải mê đọc sách đến nỗi ngay cả những
đau đớn từ vết thương cũng không cảm thấy gì.
Sau một đêm ngủ dậy, ngày thứ hai cũng đã sáng dần lên, ở nơi bị Tiếu Thanh
Tuyền đả thương đã không còn cảm thấy đau nhức gì nữa. Vết thâm tím xanh trên
vai cũng dần dần mờ nhạt đi. Quả đúng như lời lão Ngụy nói, chút độc này hoàn
toàn không hại chết người được.
Cũng không biết Ngụy lão đã đắp kim sang dược gì cho Lâm Vãn Vinh mà miệng vết
thương trên vai hắn đã dần lành lại. Cách trị liệu này so với thủ thuật mà Lâm
Vãn Vinh thấy được ở thế giới kia thì tốt và tiện lợi hơn nhiều. Nếu còn thấy
được loại kim sang dược này hắn nhất định sẽ lấy một ít cất trong người để sử
dụng.
Băng bó ăn mặc một phen, hắn đứng trước gương chỉnh sửa lại bộ dáng tiêu sái
đến khi vừa lòng mới thôi, mặc dù giày vải ở dưới chân cũng đã há miệng nhưng
Lâm Vãn Vinh cũng không quan tâm lắm. Đa phần những người hắn tiếp xúc vừa rồi
khi nói chuyện với hắn đều tỏ ý khinh thường, bởi vì hắn tuy bộ dạng tuyệt đối
không kém cỏi lắm, chỉ có điều là quần áo bình thường quá thôi.
Bước ra khỏi cửa, thủng thỉnh đi trên đường lớn. Lâm Vãn Vinh đối với Kim Lăng
thành này tịnh không mấy quen thuộc, hắn cũng chỉ đi qua một vài nơi gần Huyền
Vũ hồ mà thôi, Tiêu gia kia nằm ở phương hướng nào Lâm Vãn Vinh cũng không
biết.
Trên đại nhai ăn xong hai cái bánh, uống một chén lớn đâu tương, Lâm Vãn Vinh
nhịn không được vỗ vỗ bung sảng khoái. Ở cái thế giới này không có sữa đậu
nành và nhiều thứ khác, nhưng lục sắc thực phẩm đều trông ngon lành, giá cả dễ
chịu. Hắn hào sảng bỏ lại ba đồng bản, không cần tiền thối lại, mang giày vải
bước đi tiếp.
Đi một vài bước chợt nhớ mình không biết Tiêu gia nằm ở nơi nào, hắn liền giữ
một đại thúc ở bên cạnh hỏi: “Đại thúc, xin cho hỏi …”
Đại thúc nọ lập tức cắt lời của Lâm Vãn Vinh, nhét vào trong tay hắn một vài
cái vật gì đó: “Đây chính là đề tuyển chọn gia đinh của Tiêu gia, còn đây là
bản đồ lộ tuyến đến đó, tất cả là năm đồng bản. Cái gì, mỗi cái một đồng bản
ư? Tiểu huynh đệ, ngươi cũng trơ chẽn quá đấy chứ, như vậy thì không được đâu.
Ít nhất là ba đồng bản. Được rồi, được rồi, ít bạc lợi nhiều, hai đồng bản cho
hai cái, tốt cho ngươi nhé.”
Lâm Vãn Vinh móc ra hai đồng bản đưa cho ông ta, thu lấy hai cái đề tuyển chọn
gia đinh và bản đồ lộ tuyến đến Tiêu gia kia, rồi hỏi: “Đại thúc, lần này Tiêu
gia mở cuộc tuyển chọn gia đinh quy mô lớn như vậy, thoạt nhìn có vẻ khẩn yếu,
không biết công việc này thực sự thế nào?”
Nhìn hai đồng bản trước mũi, đại thúc đó lập tức mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ,
ngươi mới từ bên ngoài đến đây phải không. Ai, ngươi cũng biết, lúc này, buôn
bán ở đâu đâu cũng không còn thuận lợi như trước nữa. Tiêu gia là đại phú hộ
nổi danh tại Kim Lăng thành, mặc dù hai năm nay quảng cảnh không còn được như
xưa nữa, nhưng lạc đà gầy vẫn còn to hơn ngựa nhiều, bọn họ vẫn đãi ngộ gia
đinh cực kỳ tốt, ngay cả gia đinh cấp thấp nhất lương một tháng cũng là một
lạng năm đồng bạc, gia đinh cấp cao hơn cũng sẽ nhận số tiền lương cao hơn.
Ngoài ra những dịp lễ tết cũng được thưởng thêm thập phần hậu hĩnh. Cho nên số
người báo danh đăng ký không ngừng tăng lên. Ta nói cho ngươi biết, từ buổi
sáng đến bây giờ ta đã tiếp đãi không dưới trăm người, hầu hết đều là dạng
tiểu tử còn trẻ như ngươi vậy, còn có không ít phong lưu tài tử cũng muốn cùng
các ngươi báo danh đăng ký.”