Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 4: Tam vô sản phẩm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Lâm Vãn Vinh trong lòng mặc dù có chút buồn phiền, nhưng cũng không hề hối hận
về việc vừa rồi, giết chết một mỹ nữ, hiển nhiên không phải là một điều làm
người ta sung sướng, nếu thực sự giết ả, không chừng ngược lại mình còn có thể
lo lắng hơn, Lâm Vãn Vinh cuối cùng phát huy tinh thần A Q, trong tâm đối với
TIếu Thanh Hiên tốt là được rồi, một phen tự an ủi tâm trạng bi thương của
chính mình.

Chỉ là hắn cả người ướt mèm, trong người nóng rực, vừa bị trọng thương vừa
trúng độc, cho dù có muốn giết chết nàng, có lẽ cũng chỉ có tâm mà không có
lực thực hiện.

May mắn là ở chỗ này cách nơi ở của Lâm Vãn Vinh không phải xa quá, hơn nữa
sắc trời tối đen, nên cũng không cần lo lắng sẽ có người nào phát hiện ra hành
tung của hắn.

Lâm Vãn Vinh cần thận quan sát bốn phía, không thấy gì khác lạ, liền nghiến
răng, lên đường chạy trốn, thẳng hướng ngôi nhà đang ở, trên đường đi, căn bản
không có ai để ý đến gã, tiểu nữu họ Tiếu kia tựa hồ không có ý tìm hắn ở
trong thành. Lâm Vãn Vinh lúc này mới hết lo lắng.

Vừa chạy về đến cửa, Lâm Vãn Vinh thở dài một hơi rốt cuộc không thể cố gắng
hơn được nữa, từ từ ngã ra mặt đất, há mồm thở hồng hộc

Một bóng đen già nua, chậm rãi đi đến trước mặt Lâm Vãn Vinh, một thanh âm già
cả nói: “Ngươi đã về!”

Con mắt của ông ta không còn lòng con ngươi, giống như bị kẻ khác khơi khơi
móc đi, để lại hai hố thịt sâu hoắm, nhìn có phần kinh khủng.

Lâm Vãn Vinh đã cùng ông ta ở chung gần một tháng, cũng không còn cái cảm giác
kinh hãi bạn đầu nữa, gật đầu nói: ” Đúng rồi, Ngụy đại thúc, ta chỉ là đi ra
ngoài dạo chơi, cũng không ngờ rằng, suýt nữa thì ngay cả mệnh ta cũng không
còn.”

Hắn cùng Ngụy đại thúc ở chung đến nay, nói chuyện đều không hề dấu diếm,
đương nhiên ngoại trừ cái lý lịch của hắn, bởi vì cái đó thực sự khó có thể
tiếp nhận, khó có thể tưởng tượng được.

Ngụy đại thúc cũng không nói, chỉ chậm rãi ngồi xuống, hai ngón tay dừng lại
trên cổ tay hắn bắt mạch, trong chốc lát, rồi rút tay về nói:” Ngươi trúng độc
rồi, là mạn tính nhuyễn cân tán, tuy không đến nỗi mất mạng, nhưng trong vòng
hai canh giờ, cả người tím đen, cơ thể mệt mỏi vô lực, sau khoảng 12 canh giờ
thì phục hồi như cũ.”

Lâm Vãn Vinh nghe nói độc này không hại tính mạng, nhất thời hít một hơi dài,
thầm nghĩ tiểu nữ kia vẫn còn không có tuyệt tình, bất quá ngẫm lại tình hình
dưới nước vừa rồi, nếu độc tính khi đó phát tác, thì không phải mạng mình đã ô
hô ai tai rồi sao, nghĩ thế, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

“Còn nội thương và ngoại thương của nhà ngươi, chỉ cần tu dưỡng vài ngày có
thể khôi phục lại thôi.” Ngụy đại thúc nói tiếp. Tuy ông ta không thể nhìn
được, nhưng chỉ cần bắt mạch đã biết hết tình huống nội, ngoại thương của gã.

Nghe nói có thể giữ được tính mạng, Lâm Vãn Vinh tâm tình tốt hơn rất nhiều, ở
bên ngoài vết thương cũng có phần giảm đi, đau đớn cũng giảm thiểu vài phần,
cái này có thể là do tác dụng tâm lý mà.

Ngụy đại thúc dựng Lâm Vãn Vinh dậy nói: “Ngươi cố gắng chịu đựng, để ta rút
tiểu tiễn trên người ngươi ra.”

Lâm Vãn Vinh sửng sốt một chút, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngụy đại thúc, chẳng lẽ
không có thuốc gây tê à? Phương thức lỗ mãng như vậy, không thích hợp với
người văn minh như ta đây.”

Ngụy đại thúc sửng sốt nói tiếp: “Thuốc gây tê là cái gì?”

Không có nghĩ thế giới này khoa học kỹ thuật lại lạc hậu vậy, chẳng lẽ Lý Thì
Trân và Hoa Đà thần y phái còn chưa có xuất hiện sao? Xem ra nhất định phải
chịu khổ rồi. Lâm Vãn Vinh không cam tâm nói: ” Đó là thứ làm cho một bộ phận
cơ thể tạm thời mất đi cảm giác, để khi động thủ rút tên ra, ta không phải
chịu đựng đau đớn quá mức.”

Ngụy đại thúc lắc đầu nói: ” Không hề nghe qua có loại thuốc nào như thế, chỉ
có Mông hãn dược (thuốc mê) ngươi có muốn dùng thử không?”

Lâm Vãn Vinh vội vàng lắc đầu, đang tỉnh táo thế này ăn mông hãn được? Đùa à,
đang không có bệnh mà muốn đem bệnh về à.

Ngụy đại thúc lấy một chiếc giầy bẩn thỉu của mình đưa qua cho hắn: “Ngươi cắn
cái này đi!”

Lâm Vãn Vinh vội trả lời: “Không cần đâu, không cần đâu!”. Hắn hết nhìn đông
lại nhìn tây, tìm được hai quyển sách nhỏ đưa vào miệng, sau đó nói với Ngụy
đại thúc: “Làm đi!”

Ngụy đại thúc đang muốn động thủ, thì lại nghe Lâm Vãn Vinh hô lớn một tiếng
“Chậm đã”. Thấy Ngụy đại thúc thần tình nghi hoặc đang dò xét mình, Lâm Vãn
Vinh sởi lởi cười: “Đại thúc, người xuông tay nhẹ nhẹ một chút, đó chính là da
thịt của ta mà.”

Ngụy đại thúc gật gật đầu, Lâm Vãn Vinh nhớ đến tiểu nữ tai họa kia, trong
lòng phẫn nộ xung thiên, đem tổ tông 18 đời nhà nàng ân cần hỏi thăm một lượt.

Việc đến nơi rồi, sự cũng vô dụng, Lâm Vãn Vinh trên mặt hiện ra vẻ kiên định.

Ngụy đại thúc hai tay nhè nhẹ cầm tiểu tiễn mầu vàng kia, khéo léo dụng lực
rút mạnh, tiểu tiễn lập tức được rút ra, Lâm Vãn Vinh cắn chặt quyển sách, sắc
mặt tái nhợt, nước mắt cuồn cuộn chảy ra, nhưng không hề la lên một tiếng nào.

Ngụy đại thúc gật gật đầu, trên mặt lộ vẻ tán thưởng, tựa hồ như không hề nghĩ
đến Lâm Vãn Vinh cũng có cái khí phách cứng cỏi này.

Lâm Vãn Vinh từ nhỏ sống tại sơn thôn bên bờ Hán giang, tính cách có vài phần
của đứa trẻ nông thôn cương nghị và kiên nhẫn không lùi, bằng không cũng không
thể là kẻ đầu tiên của có thể thi đỗ vào đại học ở Bắc Kinh được. Nạo xương
chữa độc thì hắn không làm được, nhưng việc nhịn đau rút tên, nghiến răng chụi
đựng, thì hắn cũng đã trải qua rồi.

Ngụy đại thúc đưa tiểu tiễn mầu vàng cho Lâm Vãn Vinh, y lật đi lật lại xem
xét kỹ càng.

Cái tiểu tiến này hòan toàn làm bằng vàng, chế tác tinh mĩ, trên thân có khắc
một chữ “Tuyền” theo lối triện thư .

Liên tưởng đến lúc đó, tiểu Tây Thi kia tự xung là Tiếu Thanh Hiên, Lâm Vãn
Vinh hiểu đựoc, tiểu nữu này tên là Thanh Tuyền, còn Thanh Hiên thì chỉ là tên
giả mà thôi.

“Tiếu Thanh Tuyền, Tiếu Thanh Tuyền”, Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng nhắc lại vài lần,
cái tên này quả thật thập phần thanh nhã, chỉ mới nghe tên, đã có thể thấy
được hình dáng nàng.

Tiểu nữu này khiến lão tử mất nhiều máu vậy, lão tử cũng nhất định bắt nàng
phải đền bù. Sau này tất phải trả thù, tất cả tính toán, đối với tiểu nữu này,
phải làm như vậy, Lâm Vãn Vinh khéo miệng cười lạnh.

Ngụy đại thúc nghe Lâm Vãn VInh nhắc đi nhăc lại cái tên này trên mặt hiện lên
một nét kỳ quái: “Tiếu Thanh Tuyền, ngươi nói nàng họ Tiếu?”

Nàng họ là gì, Lâm Vãn Vinh cũng không thể xác nhận đựoc, bất quá tên nàng
Thanh Tuyền chắc là không sai.

Ngụy đại thúc lại nói: “Vãn Vinh, ngươi đem sự tình hôm nay gặp nàng ra sao,
trước sau kể chi tiết cho ta nghe.”

Ngụy đại thúc là người đầu tiên ở thế giới này Lâm Vãn Vinh gặp sau khi đi đến
thế giới này, là ông ta tự thân cứu Lâm Vãn Vinh từ lòng hồ Huyền Vũ lên, sự
cảm kích không cần nói lại nữa. Lâm Vãn Vinh liền đem sự việc hôm nay phát
sinh bên hồ Huyền Vũ phát sinh cùng cuộc nói chuyện với Tiếu Thanh Tuyền đầu
đuôi kể lại cho y nghe.

Ngụy đại thúc nghe xong, trên mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc, hiển nhiên
với những cao luận của Lâm Vãn Vinh cũng có vài phần bội phục.

Nhắc lại bài thơ kia, Ngụy đại thúc trên mặt lại càng kinh ngạc: “Vãn Vinh,
bài thơ này thật sự do ngươi làm?”

Ngày đó đi cùng công ty có cả năm người đã về hưu cùng đến du lịch Thái Sơn,
thì con bé khả ác kia bắt Lâm Vãn Vinh phải mang giúp hành lý của ba bốn
người, lại trời vừa mưa xong. Lâm Vãn Vinh bước chân nặng nề, trượt chân rơi
xuống biển mây, sau đó không hiểu làm sao đưa đến đây, là một thế giới hoàn
toàn bất đồng, rơi vào lòng hồ Huyền Vũ.

Nếu không phải Ngụy đại thúc ngẫu nhiên đi qua cứu Lâm Vãn Vinh lên bờ, có lẽ
bây giờ Lâm Vãn Vinh đã sớm mất mạng xuống hoàng tuyền rồi. Nên Lâm Vãn Vinh
đối với Ngụy đại thúc có một cảm giác cảm kích và sùng kính vô cùng, việc này
theo lý mà nói không nên gạt ông ta.

Nhưng Lâm Vãn Vinh cũng biết, ở địa phương này, con người đối với văn chương
thơ phú có phần điên cuồng theo đuổi, vì muốn tránh nhứng phiền toái không thể
chịu nổi Lâm Vãn Vinh đành gật đầu nói: “Đúng vậy, Ngụy đại thúc, đó là khi ta
đi chơi hồ ngẫu nghiên làm ra, lại khiến cho lão nhân gia cười chê rồi.”

Ngụy đại thúc thở dài nói: “Vãn Vinh, ta với ngươi ở chung một tháng nay,
ngươi cả ngày ngồi ngây ngốc, mồm nói nào là lữ du, công ty gì đó, cho đến nay
không hề thấy ngươi đọc qua một quyển sách, đến mấy ngày hôm nay mới ra ngoài
đi lại, ta còn nghĩ là ngươi không thích đọc sách, lại không nghĩ rằng ngươi
trong bụng đã có câu có cú sẵn rồi. Nhưng bằng những câu này, đương kim thiên
hạ tài tử giai nhân, khong có kẻ nào có thể theo kịp rồi.”

Lâm Vãn Vinh nét mặt hồng lên, lời này Tiếu Thanh Tuyền cũng đã nói với hắn,
lúc ấy hắn thản nhiên đón nhận, bây giờ nghe lời khen tặng của ân nhân, quả
thật có chút không ổn lắm.

Nhưng Lâm Vãn Vinh một chút cũng không nghĩ mình vô sỉ, không hiểu khi đi đến
địa phương kỳ diệu này, tính ra cũng có chút gì đó theo mình, thế này đúng là
thượng đế bồi thường cho ta mà.

Nếu muốn nói vô sỉ, thì cái kẻ gia hại Lâm Vãn Vinh thê thảm thiên kim của
Tổng giám đốc mới là kẻ vô sỉ.

Nghĩ đến cái con bé đanh ác kia, Lâm Vãn Vinh nhất thời muốn nổi giận phát
điên, hắn vội vàng khống chế tình cảm, hóp bụng, thẳng lưng, tiêu khí. So với
con ả ác man đó, thì Tiếu Thanh Tuyền có thể tính là đáng yêu rồi.

Ngụy đại thúc đột nhiên nói: “Vãn Vinh, việc mấy hôm trước ta có nói qua với
ngươi, ngươi suy nghĩ đến đâu rồi?”

“Là việc bảo ta đi đóng giả nhi tử người khác á?”, Lâm Vãn Vinh sững sợ một
lát, rồi nhớ ra hỏi lại.

Mấy hôm trước, vị Ngụy đại thúc này từng đề nghị với Lâm Vãn Vinh chuyện này,
ý bảo Lâm Vãn Vinh đi giả mạo làm công tử nối dõi của một ông chủ lớn, nhưng
đã bị Lâm Vãn Vinh thẳng thừng cự tuyệt, hôm nay y lại nhắc lại chuyện cũ,
không biết có ý tứ gì nữa đây.

Ngụy đại thúc rõ ràng đang nghĩ là hắn vẫn đang do dự chưa quyết, vội vàng nói
tiếp: “Vãn Vinh, đây không phải là một ông chủ bình thường, thực lực của hắn
lớn như thế nào ngươi không thể tưởng tượng được đâu, nếu như thực sự ngươi
nhận việc đón thì dần dần ngươi sẽ hiểu được ý của ta.”

“Lớn đến mức ta không thể tưởng tượng? không lẽ hắn là hoàng đế không ngai
chắc ?”, Lâm Vãn Vinh cười lạnh.

Ngụy đại thúc dường như đang nhìn hắn bằng đôi mắt trống rỗng kia, “liếc” qua
Lâm Vãn Vinh một cái, trên vẻ mặt hiện nét kỳ quái khiến Lâm Vãn Vinh cũng
không thể hiểu nổi.

“Đóng giả con của kẻ khác, đại thúc ngươi tưởng rằng họ không thể nhận ra được
sao? Đừng cho tất cả kẻ khác là kẻ ngu hết chứ!”, Lâm Vãn Vinh khuyến cáo Ngụy
đại thúc, hy vọng thừa dịp này dập tắt luôn cái ý tưởng đó của lão.

“Ngươi nói rất đúng, không ai là kẻ ngu cả, ta có thể nói cho ngươi biết, vị
lão gia này tuyệt đối không thể có con trai, chính hắn trong lòng hiểu rõ,
nhưng là hắn nhất định phải tìm được một người con.”, Ngụy đại thúc nói.

“Ah?”, thế này có có vài điểm hợp lý chứ, rõ ràng biết mình không có con trai,
nhưng lại muốn tìm người đóng giả con trai mình, thực sự là thú vị à.

Lâm Vãn Vinh không kìm nén được sự hiếu kỳ hỏi lại: ” Vài cái gì vậy, chẳng lẽ
thực sự có người như thế, muốn chiếm tiện nghi là cha kẻ khác ư?”

Ngụy đại thúc sâu sắc “nhìn” Lâm Vãn Vinh nói: “Thiên hạ to lớn, có vài chuyện
chỉ có thể làm theo ý nguyện của chính mình! Cho dù là hoàng thân quốc thích,
tất cũng có những điều khó nói, nói chi đến kẻ thường nhân chứ?”

“Vậy thì vì sao lại lựa chọn ta?”, Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói, càng ngày càng
thấy mình có tiềm chất của những kẻ săn tin giật gân cho các tờ báo lá cải
hàng ngày.

“Vì ngươi gan lỳ, cẩn thận, kiến giải đặc biệt, mặt dầy, hơn nữa- Ngụy đại
thúc “nhìn” Lâm Vãn Vinh thần bí nói: ” Hơn nữa ngươi hoàn toàn là một là kẻ
vô sỉ.”

Trời ạ, ngươi rút lại cái chuyện này ngay đi, thế này vị Ngụy lão nhân kia
chửi ta à, Lâm Vãn Vinh trong lòng bực tức, chỉ có thể bất lực lắc đầu cười
khổ, ông trời như thế trêu ngươi ta, ta mà là kẻ vô sỉ à.

Lâm Vãn Vinh nghiêm chỉnh nói:” Chữ hiếu đứng thứ nhất trong trăm điều, thân
thể là do cha mẹ sinh ra, đây là quan hệ máu mủ tiên thiên sinh thành, không
có bất cứ cái gì có thể thay đổi, nếu như Lâm Vãn Vinh có thể nhận người ngoài
làm cha, thì công lao sinh thành dưỡng dục của cha mẹ vứt đi đâu? Khi đó hành
vi của ta khác nào cầm thú?”

Vị Ngụy đại thúc trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu nói: “Ta không nghĩ ngươi cũng
là kẻ có ngạo khí, thôi bỏ qua đi, việc này tạm thời bỏ qua không nói đến nữa.
Vãn Vinh, ngày mai ta phải đi rồi, gặp gỡ ngày hôm nay, rồi không biết phải
đến bao giờ mới gặp lại nữa.”

“Hả?”, Lâm Vãn Vinh chấn động, Ngụy đại thúc này là người đầu tiên gã tiếp xúc
ở thế giới này, thậm chí có thể nói y là thân nhân duy nhất của gã ở đây, làm
thế nào có thể nói đi đâu?

Ngươi đi rồi, ta ăn cái gì, uống cái gì đây? Lâm Vãn Vinh cáu bẳn nghĩ thầm.

Ngụy đại thúc cười nói: “Ta năm nay đã gần tám mươi rồi, cũng đã dừng chân ở
Kim Lăng thành đến mười năm rồi, nghĩ lại, có lẽ cũng nên thay đổi sang nơi
khác.”

Ngụy đại thúc năm nay gần tám mươi? Làm thế nào mà một chút ta cũng không nhìn
ra vậy, lão nhân này xem ra thực sự phong độ à.

“Ngụy đại thúc, ngươi muốn đi đâu?” Ở cùng lão nhân này một thời gian dài,
trong lòng thực sự có chút tình cảm, mặc dù một tháng nay ông ta luôn luôn bảo
mình là kẻ tàn tật, yêu cầu Lâm Vãn Vinh nấu cơm, giặt giũ quần áo, nhưng
không thể phủ nhận, Lâm Vãn Vinh cũng có cảm tình không ít với ông ta, thử
tưởng tượng, đối với thiên hạ, quen biết thân thiết một người, thì cảnh chia
tay như thế này thực sự bi thảm mà.

Ngụy lão cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Vãn Vinh mà thong thả
cười nói: “Có thể trước tiên về quê nhà một chuyến, dù sao ta tuổi tác cũng
cao rồi, lá rụng về cội là thế.”

Dường như ông ta đang muốn nhìn Lâm Vãn Vinh nói: ” Vãn Vinh, vạn vật đổi
thay, như mây trắng bay qua, có lẽ lần tới gặp tại, ngươi lại khăng khăng thầm
nghĩ muốn giết ta cũng nên”, Ngụy đai thúc mặc dù đang mỉm cười, nhưng trên
mặt lại hiện ra vẻ ưu tư không thể che dấu được.

Lâm Vãn Vinh tự nhiên coi ông ta tinh thần lú lẫn, cũng không trả lời ông ta
nữa.

“Ngụy đại thúc, quê ngươi ở đâu? Ở nhà còn có thân nhân không. con cháu ngươi
đều ở đó à?”, một tháng vừa rồi, Ngụy đại thúc rât ít khi nói chuyện cùng với
Lâm Vãn Vinh chuyện gia cảnh nhà y, trừ việc biết ông ta là một cao cấp gia
đinh của Tiêu gia tại Kim Lăng, còn thì Lâm Vãn Vinh chẳng biết gì hơn.

“Con cháu?”, một tia đau khổ hiện qua trên mặt Ngụy đại thúc, “nhìn” Lâm Vãn
Vinh nói: “Vãn Vinh, việc này có lẽ sau này ngươi sẽ hiểu, bây giờ không nói
chuyện đó nữa, chúng ta quen biết đã lâu, để đại thúc cho nhà ngươi một món
quà nhỏ nghe?”

Ông ta vẻ mặt quỷ quỷ quái quái, lấy từ trong ***g ngực ra một quyển sách cổ,
bìa ngoài đã bạc phếch đưa cho Lâm Vãn Vinh.

Lâm Vãn Vinh cầm lấy lật bên trong ra xem, chỉ thấy bên trong từng trang một
miêu tả các tư thế giao hợp nam nữ, “long bác, hổ dược, báo phác, thiền phụ”
có đến hơn trăm tư thế khác nhau, thực sự có thể nói muốn gì có nấy, hơn nữa
thần thái hình vẽ chân thật, động tác rõ ràng, nam nữ vẻ mặt đang ở cao trào
cực điểm.

Lâm Vãn Vinh ánh mắt sáng rực, cái này so với mấy thứ Hoa Hoa công tử, Nam
nhân bang, Long hổ báo gì gì đó thì hơn đứt.

Hắn tự hỏi đã, bản thân vốn đã từng xem qua băng hình loại này của mỹ nữ Nhật
bản và Âu Mỹ, hơn nữa gã cũng đã không ít lần áp dụng cái này với bạn gái của
mình, vốn tự cho rằng mình về phương diện này đã kết hợp nhuần nhuyễn kiến
thức Nhật- Mỹ cổ kim, nhưng hôm nay vừa thấy tiểu sách này, gã mới biết được
chính mình thực sự là ếch ngồi đáy giếng, các vị lão tổ tông của ta sớm đã
“nhất côn dò đường đưa thuyền vượt qua dâm hải”, nghiên cứu rành rẽ bực này,
nếu so sánh các vị tiền bối xả thân nghiên cứu khắc khổ, thì Lâm Vãn Vinh nghĩ
mình đúng là hậu sinh vãn bối thực sự rất đáng xấu hổ.

Ngụy đại thúc “nhìn” Lâm Vãn Vinh, hắc hắc cười nói : “Sao rồi, có thấy thiếu
cái gì không?”

Lâm Vãn Vinh lật lật từng trang, từ từ xem xét từng tư thế, rồi laị so sánh
với bản thân kinh nghiệm thực sự còn thiếu sót rất nhiều, gã cười hì hì nói:
“Hắc hắc, Ngụy đại thúc, lão còn có gì tốt nữa, cũng cho ta xem một lượt đi,
ví như mấy cái tranh của Kim Bình Mai, Ngọc Bồ Đòan, Đăng Thảo Hòa Thượng có
có hay không?”

“Kim Bình Mai, Ngọc Bồ Đòan, Đăng Thảo Hòa Thượng là cái gì?”, Ngụy đại thúc
vẻ mặt kỳ quái hỏi lại.

Lâm Vãn Vinh lúc này mơi nhớ ra, mấy cái hảo thư loại này ở thế giới này còn
chưa có, trong lòng có chút tiếc rẻ cho Ngụy đại thúc, sau đó chỉ cười hắc hắc
vài tiếng, không trả lời nữa.

Ngụy đại thúc mặc dù không rõ đó là cái gì, nhưng “nhìn” bộ giáng cười cười
của Lâm Vãn Vinh , cũng có thể đóan ra 8.9 phần.

Lão “nhìn” Lâm Vãn Vinh, rồi cười lên vài tiếng, vẻ mặt lộ ra một tia vừa kỳ
quái vừa phức tạp, lát sau mới nói: ” Ai, làm nam nhân thật là chuyện tốt.”

Không phải chứ, Lâm Vãn Vinh lén hít một hơi, lão già tám mươi tuổi này chẵng
lẽ là pê đê sao?

Cái suy nghĩ kiểu này khiến Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi đầy đầu, mặc dù ở thời
đai của Lâm Vãn Vinh tư tưởng của mọi người đều rất tự do, nhưng ngẫm lại nếu
bản thân mình ở chung phòng với một lão pê đê hơn một tháng? Thì từ nay về sau
làm sao mà ra ngòai nhìn người khác đây.

Ngụy đại thúc cũng thở dài, chậm dãi nói: ” Ngươi không nên để những hình vẽ
trên làm mờ mắt, ngươi nhìn kỹ những đường mầu hồng trên người của những kẻ
đó.”

Nghe Ngụy đại thúc nói vậy, Lâm Vãn Vinh lập tức chú ý đến trên người những kẻ
kia có một nét nho nhỏ giống như mạch máu mầu hồng, chẳng lẽ đây là trong
truyền thuyết đây là đồ hình hành công chăng?

“Đây là những năm ta còn hai mắt, ta lẻn vào tàng thư các của Hoàng cung, tiềm
nhập hoàng cung tàng thư các tìm thấy tiểu sách này nhét trong một cái sừng
rỗng, niên đại lâu năm, do người nào trước tác ra cũng không thể biết được,
liệu có tác dụng hay không cũng không có ai từng nghiệm chứng qua, ta thấy
quyển sách này dường như có vài điểm ý tứ, nên giữ lại đến nay”, Ngụy đại thúc
giải thích đơn giản.

A, thì ra là tam vô sản phẩm, thảo nào mà người hào phóng cho ta, Lâm Vãn Vinh
cười hắc hắc, tiện đây muốn hỏi sao lão nhân gia không tự thân thử nghiệm đi?

Ngụy đại thúc giống như đọc được suy nghĩ của hắn, trên mặt chần chừ một lát
nói: ” Ta – thân thể ta có nguyên nhân riêng, không thể tu luyện được, nhưng
ta tin rằng không có kẻ nào thích hợp tu luyện loại công pháp này hơn ngươi.”

Trời ại, đây là khen ta hay chửi ta đây?

Cực Phẩm Gia Đinh

Tác giả: Vũ Nham

Chương 5: Quán đính, Quán tràng (1)

Dịch giả: Cuồng Tăng

Hiệu đính: vietstars

Tàng Thư Viện – tangthuvie

Đã như thế, Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí với lão nữa, lấy họa sách cho
vào trong bọc.

“Loại này công pháp mặc dù có thể so sánh với thuật thượng thừa thái bổ, nhưng
nếu không có tập luyện, thì khó mà thực hiện được, khi cùng nữ tử quan hệ, thì
cần âm dương hòa hợp, đối với trường hợp này thì như vậy”, Ngụy đại thúc lại
dặn dò hắn.

Cái gì so sánh với thuật thái bổ thượng thừa chứ, nói toạc ra, cái này là dành
cho đám dâm tặc tập luyện thái bổ thuật, Ngụy đại thúc nói không rõ, đại khái
là do y chưa từng đem thân ra thí nghiệm qua, có thể giải thích như vậy.

Chỉ là Lâm Vãn Vinh đến thế giới này được một tháng thời gian, còn chưa kịp
nói chuyện tình cảm, đến nơi này tìm một nữ tử để thực hiện thuật thái bổ này
ư, lần đầu tiên ra đường, gặp đám thiếu nữ, đến ánh mắt còn chả thèm nhìn hắn
nữa là.

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lâm Vãn Vinh, không hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì, Ngụy
đại thúc lắc đầu bất lực nói: “Bỏ qua đi, ta bây giờ trợ giúp ngươi ít lực
nhé.”

Ông ta nhẹ nhàng đặt một tay lên trên thiên linh cái của Lâm Vãn Vinh, một cổ
nhiệt lưu theo tay hắn đi vào cơ thể Lâm Vãn Vinh chạy đến tứ chi bách huỵệt,
một cảm giác thư thái bay bổng lan khắp cơ thể, cảm giác đó dường như – tiến
đến những thớ thịt nhỏ nhất.

Không biết bao lâu sau, Ngụy đại thúc rốt cục chậm rãi thu tay lại, trên trán
lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt như già đi đến 20 tuổi.

Rốt cuộc giống như người tám mươi tuổi rồi, xem ra kéo da mặt và đắp dưa chuột
cũng chưa từng dùng qua rồi, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm nghĩ.

Lâm Vãn Vinh cử động cánh tay, trong cơ thể tứ chi đến các ngón tay các noi
đều tựa hồ có một cỗ lực lượng lưu động, lực lượng so sánh với lúc trước lớn
mạnh hơn rất nhiều.

Ngụy đại thúc điều tức lúc lâu, rồi mở to mắt nói: “Ngươi mặc dù cốt cách rất
tốt, nhưng vì đã qua 18 tuổi, thân thể các bộ vị đã định hình, nên khi ta thi
triển quán đỉnh đại pháp với nhà ngươi, hiệu quả cực thấp, ta đưa vào cơ thể
ngươi bẩy thành công lực, ngươi hấp thụ còn không được một thành.”

Ông ta vừa nói vừa lắc đầu, cũng không biết là cảm khái Lâm Vãn Vinh đã qua
tuổi luyện công, hay là tiếc rẻ số công lực bị mất đi của mình.

Đưa vào bẩy thành, hấp thụ không được một thành, hiệu xuất cũng quá thấp à.
Lâm Vãn Vinh có chút xấu hổ.

Lão nói đúng, Lâm Vãn Vinh 21 tuổi tốt nghiệp đại học, tại một công ty tầm
trung làm việc bốn năm, đạt đến vị trí giám đốc kinh doanh, nói chính thức,
Lâm Vãn Vinh không phải là 18 tuổi như hắn nói, mà là đã 25 tuổi rồi.

Chỉ có điều từ khi rơi xuống từ đỉnh Thái Sơn, không chỉ có không gian bị bóp
méo, mà ngay cả thời gian cũng bị méo mó đi, khi đi vào thế giới này, thân thể
của Lâm Vãn Vinh như thể trở về trạng thái 18-19 tuổi, nên nói Lâm Vãn Vinh
bây giờ có tâm hồn 25 tuổi trong cái vẻ bề ngòai 18,19 tuổi.

Lâm Vãn Vinh tự nhiên không để cho y phải giải thích, đối với sự vô tư của
Ngụy đại thúc, Lâm Vãn Vinh chỉ biết cảm kích không thôi.

Nhìn vẻ mặt tái nhợt của lão, Lâm Vãn Vinh trong đầu thực sự nghĩ đến – ngay
cả khi lão đích thực là Pê đê, thì Ngụy đại thúc vẫn luôn là Ngụy đại thúc của
ta.

“Ngụy đại thúc, cám ơn ngươi, mọi sự đều không thể cưỡng cầu, có được những
tiến bộ đó, với ta cũng là tốt rồi”, Lâm Vãn Vinh bình thản nói. Vẫn còn thân
thể này, vốn thân thể của Lâm Vãn Vinh khi bị rơi vào khoảng không gian và
thời gian méo mó, vẫn còn có thể sống đến nay, thì bản thân mình chính là một
ân huệ quá lớn của lão Thiên kia rồi ,còn có thể kỳ vọng cái gì đây.

Ngụy đại thúc giơ ngón cái tán thưởng Lâm Vãn Vinh: “Cầm lên được, bỏ đi được,
cũng thật là hảo hán. Cũng tốt thôi, Vãn Vinh, ngươi yên tâm, quán đính đại
pháp mặc dù thất bại, nhưng ta nghĩ , ngươi chỉ cần tu luyện cái tâm pháp
trong họa sách kia, nhất định có thể thành công.”

Quán đính đại pháp? Cái tên này nghe có vẻ khác biệt một chút, Lâm Vãn Vinh
vốn chỉ biết nói quán tràng đại pháp.

Quán đính không thành, Lâm Vãn Vinh đối với công pháp loại này tâm tư cũng
không qúa tiếc nuối, tiểu sách kia, lúc nào sẽ đem xuân cung họa sách kia ra
xem, giúp tăng lạc thú vợ chồng trên giường cũng rất tốt, Lâm Vãn Vinh trong
lòng cười hắc hắc, tâm tình vui vẻ trở lại.

“Vãn Vinh,từ khi chúng ta quen biết đến nay, ngươi biết ta đối với ngươi như
thế nào không?”, Lâm Vãn Vinh trong lòng vẫn đang vui thầm, nghe thấy Ngụy đại
thúc đột nhiên hỏi.

“Không cần nói thế, là đại thúc đã cứu tính mệnh của ta, ân như tái tạo”, Lâm
Vãn Vinh không suy nghĩ nói.

Ngụy đại thúc trên mặt có một tia kỳ quái nói: “Nếu ta muốn ngươi làm cho ta
một việc, ngươi có làm không?”

Lâm Vãn Vinh trong lòng hắn vẫn lo lắng là phải giả mạo con người khác, vội
nói: “Chỉ là không muốn giả mạo người khác, hơn nữa nếu ta làm được, ta nhất
định làm.”

Ngụy đại thúc gật đầu nói: “Như thế cũng tốt, thực ra việc này cũng rất dễ
dàng, ta muốn ngươi đến Tiêu phủ, làm một gã gia đinh”.

“Gia – đinh ?”, Lâm Vãn Vinh chút nữa thì cắn đứt lưỡi mình.

Tiêu gia thì Lâm Vãn Vinh biết, là một trong những phú hào tại Kim Lăng thành
này, Ngụy đại thúc cũng là một cao cấp gia đinh của họ. Đương nhiên, Lâm Vãn
Vinh đây chỉ là một hình thức ẩn thân của lão Ngụy mà thôi.

Lão bảo ta đi làm gia đinh? Bảo ta đi làm tay chân kẻ khác? Lâm Vãn Vinh hung
hăng giương mắt nhìn Ngụy lão, nếu không phải trước đó đã mạnh miệng, hắn có
lẽ đã sớm tiến đến cho lão một trận.

Thấy Ngụy lão trên mặt lộ vẻ đắc ý cười cười, Lâm Vãn Vinh hiểu được gã đã rơi
vào bẫy của lão, lão đáng chết này, tự mình đi làm nô tài của kẻ khác thì
không nói làm gì, lại còn muốn kéo hắn xuống nước, lương tâm thật là xấu xa.

Lâm Vãn Vinh phảng phất thấy chính mình thân mặc chiếc áo dài xanh, trên đầu
đội cái mũ nhỏ, bị chủ nhân sai bảo chạy tới chạy lui, hắn từ nhỏ thích cuộc
sống không bó buộc, bây giờ lại bị lão nhân này âm thầm điều khiển, muốn bắt
gã đi làm gia đinh cho kẻ khác, nỗi uất hận trong lòng, thực sự như nước sông
Trường Giang liên tục dâng lên.

Ngụy lão nhân không cần nhìn mặt hắn, cũng biết vẻ mặt của hắn bây giờ như thế
nào, chỉ biết thờ dài: “Tính ra, là do ngươi không có tâm tư làm việc đó, ta
cũng không…”

“Chậm đã -” Lâm Vãn Vinh ngắt lời ông ta, biết rõ vị lão nhân này đang cố ý
khích tướng mình, lúc trước ai bảo mình lại mạnh miệng nói chứ? Hắn đành chỉ
biết nghiến răng nói: “Tốt, ta đáp ứng người, đến Tiêu gia, làm một gia đinh!”

“Bất quá”, Lâm Vãn Vinh âm thanh thay đổi nói: “Thời hạn là một năm, nói cách
khác, ta chỉ làm gia đinh tại Tiêu gia một năm. Sau một năm, chúng ta hai
người không nợ nần nhau nữa.”

“Một năm?” Ngụy đại thúc gật đầu nói: ” Một năm thời gian là đủ rồi, Vãn Vinh
ta hy vọng khi ngươi ra nhập Tiêu gia, tạo nên một sự nghiệp lớn, không chỉ vì
Tiêu gia, mà cũng là vì chính bản thân mình.”

Gia đinh ? Sự nghiệp? vì Tiêu gia? Vì chính mình? Lão nhân này cũng có khả
năng lo lắng cho người khác ư, Lâm Vãn Vinh oán hận nghiến răng, làm gia đinh
xây dựng sự nghiệp cho người khác, sự thiệt thòi này lão có nghĩ đến không.

Ngụy lão nhân đương nhiên hiểu được Lâm Vãn Vinh đang nghĩ gì trong lòng, lão
trên mặt lộ ra một vẻ thần bí mỉm cười nói: “Nhớ kỹ nhé, trời cao chỉ phù hộ
cho những kẻ biết cố gắng, cơ hội chỉ có một lần, tất cả chỉ phụ thuộc vào bản
thân ngươi, nhất thiết phải làm được, từ đó về sau ngươi không thể tưởng tượng
được đâu.”

Lâm Vãn Vinh có một trực giác, Ngụy lão nhân này cứ vòng vo tam quốc, giống
như đã biết rất nhiều chân tướng sự việc phiền toái của y, hắn rất muốn hỏi
tiếp, nhưng thấy Ngụy lão nhân đã ngồi yên điều tức trên giường, hiển nhiên là
không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.

Lâm Vãn Vinh chỉ biết đem những lời định nói nuốt xuống bụng, hôm nay hắn bị
thương, vô cùng mệt mỏi, trong lòng chửi mắng lão già thâm độc, trong chốc lát
đã ngủ say.

Một loại âm thanh đánh thức Lâm Vãn Vinh dậy, vừa mở mắt ra, thấy sắc trời vẫn
còn mờ mờ, bên kia Ngụy lão nhân đang thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Thấy đã dậy lại, Ngụy lão từ trên giường đứng lên, đến trước mặt Lâm Vãn Vinh
lớn tiếng nói: “Thiên hạ hợp tan tan hợp, Vãn Vinh, ngươi hãy bảo trọng.”

Lâm Vãn Vinh cũng vội vàng đứng dậy, không để ý đến sự đau đớn của bả vai, quỳ
trên mặt đất cung kính hướng đến Ngụy đại thúc khấu đầu ba cái.

Mặc dù Ngụy lão nhân đã ngấm ngầm sắp đặt hắn, đem hắn đi làm kẻ hầu cho người
khác, nhưng lão cứu tính mạng Lâm Vãn Vinh một lần, đích xác là thế một điểm
không sai, là nam tử hán đại trượng phu, có ân tất báo, loại việc như thế còn
tính toán làm gì.

Ngụy đại thúc vội vàng ngăn Lâm Vãn Vinh lại, vì lão đột nhiên nhớ ra việc gì:
“Được rồi, có một việc, ta chút nữa quên mất. Vãn Vinh, ngay mai là ngày Tiêu
gia tuyển chọn gia đinh, ta đã thay ngươi báo danh rồi, nói ngươi là cháu họ
ta, còn đặt cho ngươi tên là Lâm Tam, nhớ nhé khi người khác gọi Lâm Tâm là
gọi ngươi đó. Nhớ đến đúng giờ!”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận