Lửa cuối cùng đã hoàn toàn biến thành màu trắng. Cùng lúc đó, xung quanh hình
như bị thứ gì dẫn động. Thoáng cái, huyền tinh biển sâu chuyển vào trong ma
pháp trận, bị ngọn lửa màu trắng có hơi nóng mà lại lạnh lẽo kia thiêu đốt!
Huyền tinh biển sâu thuộc quạng hàn. Ngọn lửa màu trắng cũng thuộc về tính
hàn. Không biết giữa hai thứ này có gì khác nhau?
Vu Nhai nhìn chằm chằm vào huyền tinh biển sâu đang di chuyển về phía trước,
trong lúc nhất thời cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn phải rèn thế nào? Dù sao huyền tinh biển sâu cũng không có chút biến hóa
nào. Khắc Liệt Luân Tư lại nói hắn chỉ cần bố trí xong là có thể hiểu được.
Tạm thời hắn vẫn không thể hiểu được điều gì. Chẳng lẽ có thể đốt được sao?
– Tiểu tử, ngươi đang làm gì vậy? Vì sao lại dẫn động Tuyết Minh Hỏa!
Đúng lúc này, trong đầu Vu Nhai đột nhiên xuất hiện giọng nói của U Hoang Kiếm
Linh. Sắc mặt thoáng cái liền trở nên vui mừng, giống như tìm được cọng rơm
cứu mạng. Hắn hỏi vội:
– U Hoang tiền bối, tiền bối nhận ra được loại lửa này sao? Phải sử dụng thế
nào? Thật sự có thể rèn ra huyền tinh biển sâu sao?
– Chuyện gì xảy ra vậy? Ngươi nói rõ tình huống của ngươi một chút đi?
Vu Nhai không chút do dự nói ra những lời Khắc Liệt Luân Tư đã nói. Tốc độ nói
của hắn cực nhanh, rất sợ nếu sơ ý một chút, U Hoang Kiếm Linh lại trở về
trạng thái điên cuồng. Nói xong, hắn khẩn trương chờ đợi U Hoang đáp trả!
Khoảng hai phút sau, U Hoang mới mở hai mắt ra, thở dài nói:
– Chuẩn bị tinh thần chiến đấu. Kế tiếp là cuộc chiến sinh tử, cuộc chiến
tinh thần. Ngươi không thể có chút phân tâm nào. Ngươi hoàn toàn phát huy
tướng khí của mình ra. Nếu không, ngươi sẽ bị vong linh cắn nuốt mà chết!
– Có ý gì?
– Tuyết Minh Hỏa, là thứ khiến vong linh vừa sợ hãi vừa yêu thích. Chỉ cần nó
xuất hiện, sẽ có vong linh lũ lượt xông vào, sau đó điên cuồng cắn nuốt Tuyết
Minh Hỏa. Tiếp sau đó sẽ hình thành Tuyết Minh Hỏa mới. Người nào cường đại
mới có thể sống sót trong Tuyết Minh Hỏa tuần hoàn, thậm chí vong linh trở nên
cường đại, tạo thành tính mạng mới. Người yếu ớt, sẽ biến thành nguyên liệu
cho Tuyết Minh Hỏa.
Sắc mặt Vu Nhai chợt biến đổi, đột nhiên hắn đã nhìn thấu. Ánh mắt hắn vượt
qua huyền tinh biển sâu, nhìn về phía hố người lùn đã chết!
– Ta nên làm như thế nào?
– Ngươi đã biết phải làm sao. Chỉ cần ngươi sống sót, vong linh cũng không có
gì đáng sợ. Chỉ là một chút ý chí và oán khí lúc còn sống mà thôi. Phát huy
tướng khí của ngươi, là có thể giết chết. Ngàn vạn đừng để bọn họ hình thành
linh thể thật sự!
Giọng nói U Hoang chút hư ảo, cuối cùng biến thành vô hình.
Tiếp theo là tiếng kêu thê lương, còn có tiếng kêu gào điên cuồng. Khóe miệng
Vu Nhai co giật vài cái. May mắn vì hắn vốn chính là quỷ phụ thể, nếu không có
thể bị hù chết không chừng. Không do dự, Vu Nhai đề phòng, chuẩn bị chiến đấu
bất kỳ lúc nào!
Trong nháy mắt, trước mắt Vu Nhai tràn ngập vô số những gương mặt điên cuồng.
Tất cả đều là những người lùn với râu mép lởm chởm. Rất nhiều kẻ thậm chí
không nhìn thấy rõ bộ dạng. Đó chính là một hồn phách, vốn dùng mắt thường
không thể nhìn thấy được. Giống như lời U Hoang đã nói. Đó chỉ là oán khí mà
thôi. Nhưng Tuyết Minh Hỏa lại lôi kéo bọn họ đi ra. Bọn họ ở trong Tuyết Minh
Hỏa màu trắng vặn vẹo, giãy dụa, biến ảo, kêu la thảm thiết.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Tuyết Minh Hỏa điên cuồng lớn mạnh, giống như lửa cháy đổ thêm dầu. Vu Nhai
lại hoàn toàn không cảm giác được nhiệt độ của Tuyết Minh Hỏa, chỉ cảm thấy
trong ý thức hình như có vô số oán khí đang gào thét, hình như chỉ trong nháy
mắt hắn sẽ tan vỡ.
Da mặt Vu Nhai co rúm, bất chấp linh thể gì đó mà U Hoang Kiếm Linh đã nhắc
tới. Tướng khí phát ra, tống tất cả những thứ trong ý thức ra bên ngoài cơ
thể, ném toàn bộ những kẻ gào thét xung quanh ra ngoài. Đột nhiên, hắn đứng
lên, đi từng bước về phía huyền tinh biển sâu. Không biết từ lúc nào, phía
ngoài huyền tinh biển sâu đã xuất hiện một sự vặn vẹo. Huyền tinh biển sâu đã
bắt đầu dung hòa…
– Tuyết Minh Hỏa. Đây là Tuyết Minh Hỏa!
Phía dưới, Nguyệt Lâm Sa ngây người nhìn ánh lửa màu trắng đã che mất Vu Nhai,
ngơ ngác tự nói. Cuối cùng nàng đã nhớ ra loại hỏa diễm này là thứ gì. Xung
quanh vọng lên từng trận âm phong. Nàng cảm giác được, có thứ gì đó ở trong
lửa đánh tới.
Cánh hoa màu phấn trắng bắt đầu héo tàn, rơi lả tả, dưới từng đợt gió thổi,
nhẹ nhàng rơi về phía ánh lửa màu trắng.
– Tuyết Minh Hoa. Ga hả, những thứ này hóa ra là Tuyết Minh Hoa!
Nguyệt Lâm Sa lại ngơ ngác nói.
Trong miệng nàng phát ra tiếng cười khô khốc. Cuối cùng nàng đã nghĩ ra, loại
hoa không tên ở đây chính là Tuyết Minh Hoa, một loại hoa lấy tinh huyết của
rất nhiều nhân loại sau khi chết làm chất dinh dưỡng, thông qua thủ pháp đặc
biệt giam cầm hình thành cây hoa. Dường như chỉ nơi có rất nhiều người chết
mới có nó.
Tuyết Minh Hỏa và Tuyết Minh Hoa đều là tồn tại đặc biệt.
Ở trong ấn tượng của nàng, hình như loại hoa này không có bất cứ tác dụng gì.
Nhưng thật ra ma pháp sư vong linh lại rất thích loại lửa này. Thu thập nó có
thể dùng để bồi dưỡng thân thể vong linh. Không nghĩ tới hôm nay nàng lại thấy
được, hơn nữa còn là một đám lớn như vậy. Hóa ra Tuyết Minh Hoa cũng có thể
làm nguyên liệu cho Tuyết Minh Hỏa. Tuyết Minh Hỏa còn có thể nung chảy được
huyền tinh biển sâu. Xem như đây là một khóa học đi!
– Tiểu tử kia có thể sống sót được sao? Nơi này là truyền thừa vong linh sao?
Rốt cuộc những người lùn này và tồn tại thần bí bên trong có thâm cừu đại hận
gì, mặc dù đã chết nhiều năm như vậy, cũng không buông tha?
Nguyệt Lâm Sa thì thào tự nói. Nàng đột nhiên rất muốn lôi Vu Nhai ra ngoài.
Nàng tuy rằng không cho mình là người tốt lành gì, nhưng trong lòng nàng lại
không muốn Vu Nhai rơi vào tình cảnh như vậy.
Vong linh, ở trong thế giới ma pháp sư, chính là loại tồn tại có thể khiến trẻ
nhỏ phải khóc. Nàng biết Vu Nhai không có khả năng chuyển thành pháp sư vong
linh. Nhưng không nghĩ tới hắn lại có liên quan với vong linh.
Đương nhiên, ma pháp sư vong linh có lẽ sẽ lợi dụng hắn, biến hắn thành linh
thể nô bộc. Nếu như kẻ bên trong đánh chú ý này, như vậy mình… Không đúng,
lúc trước rèn sắt đã xảy ra chuyện gì?
Nguyệt Lâm Sa phát hiện nàng xem sách vẫn quá ít, đầu óc lẫn lộn, hoàn toàn
không để ý rõ ràng.
Khắc Liệt Luân Tư bị Nguyệt Lâm Sa tưởng tượng thành ma pháp sư vong linh vô
cùng tà ác, hoặc là vong linh đang cúi đầu cười, linh thể vặn vẹo, tiếng cười
của hắn giống như tiếng khóc. Không biết thời gian trôi qua bao lâu hắn mới
bình phục lại, ngắm nhìn hỏa diễm màu trắng phía xa, nói:
– Tiểu tử, hi vọng ngươi có thể thành công. Hi vọng ngươi không làm cho ta
thất vọng. Hắc hắc, không biết tiểu tử này có thể chế tạo ra Huyền Binh thế
nào!
Keng keng keng…
Vu Nhai hoàn toàn không biếtgì về tâm trạng của Khắc Liệt Luân Tư và Nguyệt
Lâm Sa. Hắn bắt đầu mượn Tuyết Minh Hỏa rèn huyền tinh biển sâu. Xung quanh
vang lên những tiếng quỷ khóc sói gào.