– Ngươi điên rồi. Ngươi mới là Linh Binh Sư. Cho dù ngươi có kỹ thuật rèn
thiên hạ vô địch, thực lực và huyền khí của ngươi cũng không theo kịp.
– Ta cũng muốn tin rằng mình đã điên rồi. Nhưng đây là thử thách cuối cùng!
Vu Nhai cũng không nghĩ ra. Chỉ có điều nếu Khắc Liệt Luân Tư đã nói có thể
chế luyện ra, như vậy nhất định có thể làm được, chỉ có điều nguy hiểm tới
tính mạng. Hắn nói:
– Yên tâm đi, nếu bên trong nói có thể, vậy khẳng định có thể.
– Bên trong rốt cuộc là ai, hoặc thứ gì? Ở đây rốt cuộc là nơi nào?
– Cốc Phản Nghịch, búa phản nghịch, người lùn phản nghịch!
Vu Nhai trả lời.
– Đó là cái gì? Không phải là Độc Cô gia?
– Chờ sau khi nàng rời khỏi đây, khẳng định có thể điều tra ra được.
Vu Nhai nhún vai. Quả thực theo như lời hắn nói, chỉ cần Nguyệt Lâm Sa trở lại
đế quốc Ma Pháp, khẳng định có thể điều tra ra được chuyện người lùn phản
nghịch Khắc Liệt Luân Tư năm đó. Gia hỏa này tuyệt đối không phải là hạng
người vô danh. May mà nói ra lời nói thật.
Mặc dù thực lực của hắn tiến bộ, cũng không có lòng tin có thể đánh thắng được
Nguyệt Lâm Sa. Cho dù hắn dùng tới Thất Tinh Thần Kích.
Bảy tháng rưỡi, thực lực Nguyệt Lâm Sa cũng tiến bộ thần tốc, đã tiến vào đại
ma đạo sĩ thâm tầng đi. Vu Nhai không biết thực lực của nàng cường đại tới mức
nào, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải là đại ma đạo sĩ sơ đoạn. Hắn hiện tại
vẫn kém hơn nàng một đẳng cấp lớn.
Đương nhiên, tình huống bị đuổi giết bảy tháng rưỡi trước, nếu bây giờ quay
trở lại, hắn tự tin có thể thoát thân.
– Nếu như không ra được?
– Vậy chết ở chỗ này, hoặc chúng ta ẩn cư sinh em bé!
– Ta thật sự không thể giúp một tay sao?
Nguyệt Lâm Sa hiếm khi không phản bác, không tức giận, chỉ thản nhiên hỏi.
– Có. Chính là nếu như ta chết, giúp ta nhặt xác.
Vu Nhai hít một hơi thật sâu nói, cũng không mở miệng ba hoa nữa. Có lẽ hắn bị
sự trầm mặc của Nguyệt Lâm Sa ảnh hưởng, hoặc giả là…
Hắn tiếp tục đi về phía trước. Không biết vì sao, hắn chung quy cảm giác thử
thách kế tiếp sẽ rất nguy hiểm. Rõ ràng chỉ là chế luyện, tại sao lại nguy
hiểm được?
Nguyệt Lâm Sa ngẩn người một lát, từ phía xa nhìn theo Vu Nhai, trên mặt
thoáng đổi một chút, sau đó chợt đuổi theo.
Tới trước tấm bia đá huyền tinh biển sâu lúc trước, Vu Nhai có chút đau đầu bố
trí những ma tinh hỏa hệ đã đào lên từ mấy tháng trước. Nguyệt Lâm Sa lại giúp
một tay. Hoặc nói là Nguyệt Lâm Sa mới là chủ đạo. Nàng mới là ma pháp sư, cao
thủ bố trí ma pháp trận.
Sau khi nhìn thấy ma pháp trận trong tay Vu Nhai, nàng cũng trở nên trầm tư.
Cuối cùng nàng cũng không nhìn ra được nguyên nhân, đành phải bố trí. Đột
nhiên, nàng hình như phát hiện ra điều gì, kinh ngạc không thôi nói:
– Ma pháp trận hệ hỏa này hình như xen lẫn vong linh!
– Vong linh? Đó là loại tà ác nhất trong truyền thuyết sao?
Vu Nhai ngừng bố trí, hơi lỗ mãng nói.
– Đúng vậy. Pháp sư vong linh, cho dù ở đế quốc Ma Pháp cũng bị đuổi giết.
Đương nhiên, đế quốc Huyền Binh các ngươi khẳng định có nuôi loại tà ác này.
Hừ, để đối phó với chúng ta.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nguyệt Lâm Sa hừ lạnh một tiếng nói.
– Vong linh không phải sợ lửa sao? Tại sao nó lại tồn tại ở trong ma pháp
trận hệ hỏa?
Vu Nhai khẽ nhíu mày nói.
Đối với vong linh hoặc pháp sư vong linh hắn thật ra không có thành kiến gì.
Dù sao nói trắng ra, chính hắn cũng đã từng là một vong linh. Nếu như không
phụ thể ở trên người Vu Nhai cặn bã này… Đương nhiên, theo bản năng hắn cũng
không thích loại vong linh này.
– Ma pháp trận hệ hỏa này khẳng định không phải là ma pháp trận bình thường.
Trong đó có vài vết khắc ma pháp ta xem không hiểu, chắc là chuyển hoán thành
loại mồi lửa khác. Có lẽ là vong linh chi lửa, cũng có lẽ là thứ gì khác!
Giọng nói Nguyệt Lâm Sa có chút kinh ngạc không hiểu. Hình như vong linh khiến
cho nàng có chút mất tự nhiên. Nàng lại nói:
– Thật sự phải tiếp tục sao?
– Chúng ta từ sau khi tiến vào đây đã không thể lựa chọn nữa. Bên trong có
nhiệm vụ gì, ta nhất định phải chấp hành. Nếu không tiếp tục thì có thể làm
được gì?
Vu Nhai cười khổ nói, trong lòng hình như nắm bắt được cái gì, nhưng cũng
không rõ ràng lắm. Hắn cắm đầu tiếp tục bày binh bố trận.
Nguyệt Lâm Sa khẽ thở dài, theo sát phía sau hắn bày binh bố trận. Đương
nhiên, nàng vẫn ghi nhớ kỹ phương pháp bố trí ma pháp trận này vào trong đầu.
Tuy rằng nàng không muốn động tới các thứ vong linh, nhưng lại không thể kìm
chế được lựa chọn học tập.
Có Nguyệt Lâm Sa vị đại ma đạo sĩ chính hiệu này hỗ trợ, ma pháp trận cuối
cùng đã thành hình.
Hắn gần như đã tiêu hao gần hết ma tinh hỏa hệ. Trên bình đài huyền tinh biển
sâu trước đó, ma tinh dày đặc. Con bà nó, đúng là người lùn phản nghịch đáng
chết kia đã sớm tính toán được, lấy hết số ma tinh hỏa hệ mà hắn và Nguyệt Lâm
Sa đã đào được rất lâu trước đó.
Nguyệt Lâm Sa nhẹ nhàng nhảy vào trong cốc, lưu lại một mình Vu Nhai ở trên
bình đài. Trong lòng nàng cảm thấy rất bất an. Dường như cây cối xung quanh
cũng phát ra âm thanh bất an. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai phía
trên. Vu Nhai ngồi xếp bằng ở giữa ma pháp trận, sắc mặt hắn không ngừng đỏ
lên, nhẹ nhàng đánh ra huyền khí.
Ầm
Một tiếng động vang lên, ma pháp trận khởi động.
Loại ma pháp trận này thật ra đặc biệt thiết kết cho thợ rèn. Nói như vậy, nếu
không phải là thợ rèn, loại trận pháp này chính là cặn bã, rất khó phát ra
công kích gì. Trừ khi có thể tiến cử người vào. Chỉ có điều người ta thấy ma
tinh đầy đất, có trời mới đi vào. Nếu để dùng đối phó với ma thú thật ra không
tệ. Ma pháp trận cũng chỉ thiêu đốt mà thôi. Cho nên loại trận pháp này khống
chế cũng rất dễ dàng.
Nó có phần tương tự với bộ kiếm trận ma pháp mà Vu Nhai đã nắm giữ. Chỉ cần ý
thức khai thông, tiếp đó dẫn tới linh khí thiên địa xung quanh vận chuyển là
được. Nói trắng ra chính là kiểu ma pháp trận dành cho kẻ ngốc.
Ầm ầm ầm…
Ngay trong nháy mắt khi ma pháp trận dẫn động, tất cả ma tinh hỏa hệ không ngờ
lập tức nghiền nát, Vu Nhai khiếp sợ nhảy dựng lên. Sau đó ma pháp vốn đang có
màu lửa đỏ bất chợt biến đổi, từ từ chuyển thành màu lam…
– Chẳng lẽ đây chính là ma trơi sao?
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái nói.
Trong nháy mắt, ma tinh biến thành màu lam, nhưng vẫn không dừng lại. Nó lại
bắt đầu từ màu lam chuyển thành màu trắng. Xung quanh vốn có lửa nóng rực
thoáng cái trở nên lạnh lẽo. Ngọn lửa kỳ quái.
Vu Nhai rất muốn hỏi Nguyệt Lâm Sa một chút, xem đây là loại lửa gì, vong linh
chi hỏa sao?
Nguyệt Lâm Sa cũng cau mày. Trong đầu không ngừng chuyển động.
Đây tuyệt đối không phải vong linh chi hỏa. Vong linh chi hỏa có màu xanh
mượt. Nhưng vậy nó là loại lửa gì chứ? Lửa màu trắng. Nàng đột nhiên có chút
đỏ mặt.
Thời điểm mới tiến đến Cốc Phản Nghịch, nàng còn nói với Vu Nhai nàng xem qua
rất nhiều sách. Nhưng bây giờ ngay cả loại lửa lạnh màu trắng này là gì nàng
cũng không biết. Không được, nhất định phải nhớ ra…