Sát thủ không tiếp tục xuất hiện nữa. Vu Nhai vẫn không biết ai muốn dồn hắn
vào chỗ chết. Hình như có vài người nhất định phải điều tra một chút. Nhưng
tìm ai để đi thăm dò đây?
Tất nhiên là binh phòng đại nhân. Chỉ có điều tạm thời hắn lại không thể ra
ngoài. Thư chuyển ra cũng không thể bảo đảm an toàn. Dù sao bây giờ hắn vẫn bị
người ta theo dõi.
Vu Nhai suy nghĩ một chút.
Hình như vẫn chỉ có thể thông qua Tham Lang Doanh.
Nhớ tới lúc trước, Dạ Tình cũng đã nói, chờ mình dưỡng thương cho tốt thì tới
Tham Lang Doanh tìm nàng.
Hiện tại đã cách thời điểm Vu Nhai cùng Tiếu Ly quyết chiến nửa tháng. Phía
trước Tham Lang Doanh có một nam tử lưng mang trường kích chậm rãi đi tới!
– Nơi này là Tham Lang Doanh, ngươi muốn tìm ai?
Vu Nhai đứng ở trước Tham Lang Doanh, từ phía xa nhìn tới, thở dài.
Tổ Kỳ Binh so với Tham Lang Doanh quả thực chính là con kiến và voi. Nếu như
nói chỗ ở của tổ Kỳ Binh được gọi là thôn nhỏ, như vậy Tham Lang Doanh trước
mắt chính là một trấn lớn!
Từ phía xa nhìn vào bên trong địa doanh, có thể thấy được các phương tiện huấn
luyện.
Sân luyện võ lớn, dãy ký túc xá cực lớn. Đủ loại sân huấn luyện. Còn có đủ
loại binh khí các loại. Từ bên trong truyền đến những tiếng thét cực lớn. Mỗi
tiếng đều vang vọng tới tận mây xanh, khí thế hùng tráng, nhiệt huyết sôi
trào.
Từ phía xa còn có thể thấy một vài giáo quan đã trung niên, nghiêm khắc,
chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng bọn họ lại chỉ dẫn cho các binh lính rất chính
xác.
Bên Kỳ Binh Doanh ngoài không có dụng cụ huấn luyện gì, cho dù giáo quan mỗi
tuần đi tới Kì Binh Doanh, cũng chỉ làm theo thông lệ, có chút chỉ điểm cũng
chỉ chớp nhoáng, thoáng qua. Có đôi khi tâm tình bọn họ không tốt, trực tiếp
mặc kệ tổ Kỳ Binh!
Kì Binh Doanh có thể xem như là tự lực cánh sinh. Mọi người đều chờ đợi xem
mượn kiếm huynh có thể tranh thủ được giáo quan khác hay không.
Gần nửa tháng trôi qua, ngay cả một chút tin tức cũng không có, giống như đá
chìm dưới đáy biển. Người của tổ Kỳ Binh cũng không ôm hi vọng nhiều. Cho dù
hắn thật sự tranh thủ được cũng không có khả năng nhanh như vậy.
– Chào hai vị đại ca. Ta muốn tìm Dạ Tình của Tham Lang Doanh các ngươi!
– Cái gì, ngươi muốn tìm ai?
– Dạ Tình, chính là Dạ Tình đệ nhất Tham Lang Doanh các ngươi. Mong các ngươi
thông báo giúp ta một tiếng!
Vu Nhai kiên nhẫn nói.
– Tiểu tử, từ nơi nào lăn tới đây, thì mau cút về nơi đó. Dạ Tình lão đại là
người ngươi muốn gặp thì gặp sao? Thật buồn cười. Đúng là cóc còn đòi ăn thịt
thiên nga. Bộ dạng ngươi yếu như vậy… Bỏ đi! Bỏ đi!
Hai chiến sĩ trấn thủ doanh vừa nghe được Vu Nhai nói vậy, lập tức tức giận,
vừa trách mắng, khuyên nhủ, căn bản không cho Vu Nhai có cơ hội giải thích,
khiến hắn trực tiếp biến thành con cóc.
– Ách, là lão đại Dạ Tình các ngươi bảo ta tới!
– Ngươi lấy lý do thật sự không ngửi được. Muốn gặp lão đại Dạ Tình lão đại
chúng ta sao, cửa cũng không có. Nếu ngươi còn không đi, vậy đừng trách chúng
ta không khách khí!
– Lý do? Đó dường như không phải là lý do. Nửa tháng trước rất nhiều người
cũng nghe được, lão đại Dạ Tình các ngươi bảo ta qua. Không tin các ngươi có
thể đi hỏi một chút!
Vu Nhai không nói nhiều, chỉ bổ sung một câu:
– Ta là Vu Nhai của tổ Kỳ Binh!
– A, ngươi chính là tên vô sỉ Vu Nhai đó sao?
– Ta là Vu Nhai không sai. Chỉ có điều từ lúc nào ta biến thành đồ vô sỉ vậy?
– Lão đại Dạ Tình nói, nàng và ngươi hoàn toàn. Hứng thú và sở thích của
nàng, ngươi căn bản không biết, càng không thể nào biết nàng… Khụ, ngươi như
vậy còn chưa tính là vô sỉ sao?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Hai chiến sĩ trấn thủ doanh địa trợn mắt nhìn.
Mấy ngày qua, nếu không phải Dạ Tình ngăn cản, sợ rằng tất cả các nam tinh
binh trong Tham Lang Doanh đã xông về phía tổ Kỳ Binh.
Bất chợt, Vu Nhai cười hắc hắc. Hắn chờ chính là những lời nói này của bọn họ.
– Nhưng thật kỳ quái. Nếu ta cái gì cũng không biết, vậy tại sao nhiều người
muốn khiêu chiến với ta như vậy. Thậm chí còn muốn băm thây ta thành vạn mảnh.
Trước đây là ai nói có cảm giác hứng thú với ta? A, nếu lão đại Dạ Tình các
ngươi cảm thấy hứng thú đối với ta như vậy, nàng nói cho ta biết một vài
chuyện riêng cũng rất bình thường. Nữ hài tử, da mặt mỏng. Các ngươi hỏi nàng
sẽ thừa nhận sao?
Hai chiến sĩ Tham Lang Doanh hai mặt nhìn nhau, đầu óc có phần muốn phình to.
Hình như thực sự có chuyện như vậy.
Nếu như đổi thành một vài người của Văn Khúc Doanh, sợ rằng thoáng cái đã nghĩ
ra, xong đến đánh vào mặt tiểu tử này. Ai bảo rơi vào tình trạng bốn bề đều có
địch. Hắn liền đánh người đó, không quan tâm ngươi có phải là đệ nhất mỹ nữ
của toàn bộ tiểu đoàn Tinh Binh hay không.
– Được, nhanh đi thông báo đi!
Vu Nhai ngạo nghễ đứng, đảo khách thành chủ nói.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Ngay thời điểm hai chiến sĩ đang do dự, bên trong doanh địa có một nam tử đi
ra. Hắn có tóc màu nâu đậm, dáng vẻ dường như không phải là nhân loại của đế
quốc Huyền Binh. Thân hình hắn cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, xem ra không phải là
tinh binh bình thường!
– Lôi đại ca, chuyện là thế này!
Hai chiến sĩ rấn thủ doanh giống như tìm được người tâm phúc, liền báo cáo cho
nam tử tóc nâu sậm kia nghe chuyện mình đuổi Vu Nhai, cùng với những lời Vu
Nhai vừa nói. Nam tử tóc nâu nghe xong gật đầu, sau đó đi về phía Vu Nhai.
– Không quan tâm những lời ngươi nói có phải là thật hay không. Muốn gặp Dạ
Tình lão đại, vậy trước hết phải vượt qua ải của ta!
Nam tử tóc nâu quát to một tiếng, trên tay chợt xuất hiện một thanh đại quan
đao. Lúc hắn vừa nói dứt lời, đại quan đao đã chém về phía Vu Nhai. Một lời
không hợp, liền vung tay. Đây là chuyện thường gặp ở trong tiểu đoàn Tinh
Binh.
Vu Nhai có phần giật mình. Hắn không chút hoang mang lùi lại phía sau hai
bước, cầm kích điên cuồng giơ lên ngăn cản.
Keng.
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên.
– Có chút tài năng. Không trách được có thể đánh khiến Tiếu Ly thư sinh nho
nhã kia phải đổ máu. Trở lại!
Nam tử tóc nâu lại vung đại quan đao lên. Đồng thời trong miệng hắn lại nói:
– Nếu như không được, gọi Khu Phong Thứu của ngươi xuống đây. Ta không ngại
ngươi sử dụng vật cưỡi.
– Ta rất chú ý!
Vu Nhai nói xong, cả người nhảy lên thật cao, còn thành thạo sử dụng Phong
Tung Bộ mang theo kình phong không gì sánh kịp lao tơi tập kích. Một kích lại
tiếp một kích điên cuồng đâm về phía nam tử tóc nâu. Kích kỹ của Thất Tinh
Thần Kích xảo quyệt vô cùng, ngăn lại đại quan đao của hắn.
Keng…
Sau hơn mười chiêu, trong không trung có một tiếng động truyền đến. Đại quan
đao đập xuống mặt đất. Vu Nhai cũng rơi xuống đất theo. Nam tử tóc nâu rơi
xuống phía sau.
Vu Nhai thản nhiên nói:
– Ta có thể tiến vào chưa?
Không đợi hắn trả lời, Vu Nhai đã sải bước đi vào trong Tham Lang Doanh, trong
lòng mơ hồ có chút tức giận. Việc này chắc hẳn cũng do Dạ Tình an bài. Ngày
hôm nay không thể cũng phải làm cho thật ồn ào. Hừ, mỹ nữ bao giờ cũng tự cho
rằng mình có thể đùa bỡn tất cả nam nhân trong tay.