Mặt Nghiêm Sương đỏ rực. Trong Huyền Binh đế quốc sinh ra ở Bắc Đẩu hành tỉnh
đúng là hơi tự ti, trong thánh hội Huyền Thần điện được hãnh diện một lần
nhưng giờ Hình Uyển xé mở vết sẹo. Hình Uyển xét muối vài tim Nghiêm Sương,
nhưng nàng trải đời nhiều nên nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy đạo cụ ma pháp ghi
chép ra.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên trong bóng tối, Ngũ Thanh, Hoàng Phủ Cung chậm rãi bước
ra.
Ngũ Thanh nói:
– Thật si tình, không ngờ lời nói dối buồn cười như vậy mà các nàng tin thật.
Tiểu tử cục gạch đó có gì tốt mà làm các nàng mê mẩn chết đi sống lại? Thứ gì
có lợi cho hắn là các người đều tin?
Hoàng Phủ Cung nói những lời này chứa đầy hâm mộ, ghen tỵ. Dựa vào cái gì một
huyền binh giả cục gạch được mỹ nữ quan tâm? Dựa vào cái gì Thủy Tinh chung
thủy với Vu Nhai? Dựa vào cái gì Vu Nhai mạnh hơn thế tử Mông thân vương như
gã?
Bởi vì bị Vu Nhai đả kích nên Hoàng Phủ Cung hận hắn sâu không thấy đáy.
Nghiêm Sương không trả lời câu hỏi của Hoàng Phủ Cung:
– Hoàng Phủ Cung, ngươi đừng quên quy tắc khi vào di tích.
Bây giờ Tiểu Mỹ thói quen không dám nói lung tung, nàng biết khi nói chuyện sẽ
rất đáng yêu, nói lung tung sẽ gây rối loạn.
Dạ Tình mắt lạnh bàng quan, có ai đó ở thì nàng chỉ cần bình tĩnh nhìn là
được.
Chỉ có Nghiêm Sương tội nghiệp không rõ đầu đuôi lại gánh trách nhiệm đại tỷ,
nàng căng thẳng muốn chết. Nghiêm Sương buồn bực vì bị mỉa mai.
Hoàng Phủ Cung chậm rãi nói:
– Đương nhiên ta biết rõ. Không được tàn sát lẫn nhau đúng không? Nhưng nàng
nghĩ ta mang Ngũ Thanh đại sư theo bên cạnh là vì cái gì? Đạo cụ ma pháp ghi
chép? Nàng cứ thoải mái ghi lại, ta muốn nhìn xem thứ này có tác dụng gì được.
Hay các người muốn truyền tống đi? Tùy ý, các người ra ngoài được là an toàn.
Tim Nghiêm Sương rớt cái bịch chìm vào đáy cốc. Phù văn sư, sợ là quanh đại
sảnh tràn đầy phù văn trận. Hoàng Phủ Cung tự tin nói chuyện đương nhiên có
nắm chắc giam cầm Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ tại đây.
Nghiêm Sương hét lên:
– Tiểu Mỹ, ngươi hãy thử đạo cụ ma pháp truyền tống!
Tiểu Mỹ gật đầu, nghe lời thử. Quang minh thần đài khởi động, Tiểu Mỹ biến
mất.
Đang lúc Nghiêm Sương thở phào thì trong đại sảnh vang tiếng huyền binh kêu vù
vù, phù văn nổi lên bốn phía. Một bóng người đụng vào cái gì, xoay mấy vòng
trở lại bên cạn Nghiêm Sương, đó là Tiểu Mỹ.
Hoàng Phủ Cung cười to bảo:
– Ha ha ha ha ha ha! Hãy giãy dụa đi, các nàng cứ thử tiếp. Nhưng dù là đạo
cụ ma pháp truyền tống của Ma Pháp đế quốc cũng rất hiếm có, mỗi người chỉ
được một món. Một người trong ba nàng đã lãng phí một cái, hay bây giờ ta thả
phù văn ra cho hai người khác thử truyền tống đi? Để lại tiểu cô nương này là
được.
Hoàng Phủ Cung đoán chắc ba người sẽ không rời đi. Ngũ Thanh cười âm hiểm, có
chút đắc ý.
Quanh đại sảnh xuất hiện các huyền binh bày đầy phù văn, chúng nó khiến Ngũ
Thanh thành một trong những người thu hoạch lớn nhất di tích ma pháp viễn cổ.
Ngũ Thanh học được phù văn là nhờ nó.
Ngũ Thanh đắc ý không chỉ vì giam cầm được Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ mà
còn vì phù văn trận của gã.
Theo Ngũ Thanh biết thì phù văn trận hiện giờ trong Huyền Binh đế quốc đã thất
truyền, chờ sau khi trở về gã sẽ là nhân vật cao cao tại thượng. Đó là lý do
tại sao Ngũ Thanh quyết lấy Liễu Mị Nhi, tuy gã không thích cá tính điêu ngoa
của nàng nhưng nàng cũng học được phù văn trận. Liễu Mị Nhi phải thành thê tử
của gã, có như vậy mới không lộ phù văn trận ra ngoài.
Ngũ Thanh không dám giết Liễu Mị Nhi, ảnh hưởng quá lớn. Ngũ Thanh có thể giam
cầm được người khác nhưng với Liễu Mị Nhi thì không.
– Hì hì, thế tử đại nhân, ta giúp người việc lớn như vậy, chờ sau khi xong
việc thế tửp hải thưởng cho ta.
Hình Uyển cười khúc khích, quyến rũ ôm tay Hoàng Phủ Cung.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Ư . . . A . . .
Hoàng Phủ Cung liếm mặt Hình Uyển mấy cái làm nàng cười duyên.
– Tiện nhân, không biết liêm sỉ.
Nghiêm Sương ở Bắc Đẩu hành tỉnh và phụ thân là nhân vật chính phía, không
nhìn được cảnh tượng trước mắt. Lúc trước Hình Uyển còn nói cười với ba người,
Nghiêm Sương chỉ tưởng tượng đã rởn tóc gáy.
Hình Uyển không thèm để bụng, lạnh lùng châm biếm:
– Tiện nhân? Đồ nhà quê chắc không biết cái gì gọi là tiện. Chút nữa thế tử
đại nhân của chúng ta sẽ cho các ngươi biết tiện là gì, không biết liêm sỉ là
gì, cho các ngươi biến thành tiện nhân. Tên nhà quê Vu Nhai mà các ngươi yêu
khi phát hiện các ngươi không biết liêm sỉ thì sẽ có biểu tình gì đây?
Hình Uyển cười duyên nhìn Hoàng Phủ Cung, nói:
– Thế tử đại nhân, ta thật sự rất muốn thấy bộ dạng đê tiện của họ trên
giường.
Hình Uyển ghen tỵ sắc đẹp của Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, ghen ghét ba
người ngây thơ. Từ rất sớm trước kia Hình Uyển đã mất trong trắng, nàng hận
không thể biến tất cả nữ nhân trong thiên hạ giống như nàng, thích xem từ
trong trắng biến thành dâm đãng.
Hoàng Phủ Cung cười gian:
– Yên tâm, ta nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của nàng.
Hoàng Phủ Cung bóp ngực Hình Uyển làm nàng cười khúc khích, ngước mắt nhìn Dạ
Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.
Hoàng Phủ Cung nói:
– Ta chuẩn bị rất nhiều trò chơi hay ho cho bọn họ, nàng cảm thấy bắt đầu từ
người nào trước?
Hoàng Phủ Cung vừa nói vừa nhìn một vòng cuối cùng dừng ở Dạ Tình, bởi vì biểu
tình của nàng rất bình tĩnh.
– Bắt đầu từ nàng đi. Ta rất muốn biết tại sao nàng còn bình tĩnh được, hay
vì đưa tấm thân trong sạch cho họ Vu rồi nên không quan tâm nữa?
Hoàng Phủ Cung không hề tức giận trước biểu hiện của Dạ Tình, gã cảm thấy ba
nữ nhân này đã là vật trong túi mình. Tức giận với ‘vật nuôi’ tương lai có
đáng giá không?
Dạ Tình mỉm cười hỏi:
– Chỉ bằng ba các ngươi sao? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ thua các ngươi?
Nghiêm Sương nghe lời Dạ Tình nói thì giật nảy mình, sau đó mừng rỡ. Đúng vậy,
ba người này sẽ là đối thủ của bọn họ sao?
– Ha ha ha ha ha ha! Thì ra nàng bình tĩnh là vì điều này. Ta đã nói chuẩn bị
nhiều trò cho các nàng, trong đó có trò chơi cùng chung đồng bạn. Vốn không
định hù sợ các nàng sớm như vậy, nhưng nếu nàng đã nhắc thì hết cách. Công Tôn
Bình, các ngươi ra đi, các ngươi đã nhớ nhung ba nữ nhân này từ lâu.
Hoàng Phủ Cung vẫy tay.
– Hì hì, kịch hay diễn sớm cũng rất đẹp mắt.
Mấy chục người chạy vào từ cửa hông đại sảnh, toàn là nam nhân. Bọn họ cười
dâm, là thuộc hạ đi theo Nhị hoàng tử, cường giả thế hệ trẻ gã vơ vét mấy năm
nay không yếu hơn thánh hội Huyền Thần điện.
Lúc trước trong tay Nhị hoàng tử có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi nên mới khinh
thường thánh hội Huyền Thần điện. Biểu tình của Nghiêm Sương từ vui vẻ biến
thành kinh hoàng, nhanh chóng phát ra đạo cụ cầu cứu nhưng bị phù văn trận
ngăn lại.
Hoàng Phủ Cung lắc đầu, nói:
– Vô dụng, vô ích, nếu phù văn trận dễ dàng bị phá vỡ thì Ma Pháp đế quốc còn
cần Huyền Binh đế quốc chúng ta phái sứ đoàn làm gì?