Liễu Mị Nhi cười xong nghiêm túc nói:
– Được rồi Vu Nhai, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.
Vu Nhai giật mình kêu lên:
– Tốt . . . A, nàng kêu Vu Nhai? Không phải kêu ta sao? Ai là Vu Nhai?
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Cha nó, suýt nữa trúng chiêu, may mà phản ứng nhanh.
Câu đầu chữ ‘tốt’ không đáng lo, dù sao Liễu Mị Nhi đang nói chuyện với Vu
Nhai, không phản ứng kịp là bình thường. Nếu ngay từ đầu Vu Nhai đã hoang mang
thì quá xạo, càng dễ bị nhìn ra có vấn đề.
Liễu Mị Nhi thất vọng. Lúc trước ở Quang Minh thần điện Liễu Mị Nhi đã phủ
nhận A Kích chính là Vu Nhai, sau này nàng càng nghĩ càng thấy lạ. Sư phụ Liễu
đại sư từng nói Vu Nhai là thiên tài phù văn hiếm gặp, lúc trước hắn chỉ dựa
vào tri thức nhập môn đã làm Liễu Mị Nhi chịu thiệt. Bây giờ Vu Nhai có tri
thức của Liễu đại sư, cộng với bản thân hắn nắm giữ vài phù văn bí ẩn nên Liễu
Mị Nhi không nhìn ra là bình thường. Liễu Mị Nhi không tin tự học có thể biết
phù văn, còn giỏi đến trình độ này.
Có thể giải phù văn trận trước mắt ít nhất cũng cỡ tam giai, tự học? Không
nhiều người làm được. Ví dụ như Ngũ Thanh được tiếng là thiên tài phù văn sư
trong Huyền Binh đế đô, ngang hàng với Liễu Mị Nhi nhưng vẫn kém hơn A Kích
một bậc, gã làm không được.
Cộng với Thất hoàng tử phân tích, Liễu Mị Nhi cảm giác A Kích chính là Vu Nhai
nên nàng đến thăm dò.
Cuối cùng Liễu Mị Nhi chỉ có thể thất vọng lắc đầu. Chẳng lẽ A Kích thật sự
không phải là Vu Nhai? Trên đời có phù văn sư thiên tài hơn nàng và Vu Nhai
sao? Liễu Mị Nhi không rảnh nghĩ nhiều, ném hết suy nghĩ lung tung sang bên,
phối hợp với A Kích giải trận.
Vu Nhai, Liễu Mị Nhi cảm giác được đối phương cường đại.
Trong lúc phối hợp Vu Nhai cảm giác cơ sở của Liễu Mị Nhi vững chắc, một lời
kinh người, khiến nửa phù văn sư như hắn được ích lợi không nhỏ. Vu Nhai cho
Liễu Mị Nhi cảm giác như phù văn sư nửa đường, cơ sở không vưng chắc nhưng tư
tưởng mới lạ, nhiều thứ nàng không bao giờ nghĩ ra nhưng hắn luôn có ý tưởng.
Trong lúc giải trận Liễu Mị Nhi, Vu Nhai có chẳng lẽ đồng lòng hợp sức. Ngũ
Thanh đứng bên cạnh thì nổi điên.
Tuy Ngũ Thanh không thích cá tính điêu ngoa của Liễu Mị Nhi nhưng muốn cua
nàng, đây là Nhị hoàng tử yêu cầu. Nếu cưới Liễu Mị Nhi không chỉ có lợi cho
đường phù văn của Ngũ Thanh cũng giúp ích lớn với Nhị hoàng tử. Liễu đại sư
còn có thể đứng bên cạnh Thất hoàng tử sao?
Cho nên khi Ngũ Thanh thấy Vu Nhai, Liễu Mị Nhi thân thiết thì rất hận.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặc kệ Ngũ Thanh nổi khùng cỡ nào cũng không thể ngăn cản được Vu Nhai, Liễu
Mị Nhi phá giải phù văn trận trước mắt.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cánh cửa to lớn nặng nề mở ra lộ hành lang dài tối đen như mực giống cự thú há
mồm.
Thời gian giải mở phù văn trận đúng như Vu Nhai nói, chỉ tốn hai canh giờ.
Thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc mở miệng nói:
– Được rồi, đến bây giờ tất cả phù văn trận bị phát hiện đều đã giải mở,
chuyện kế tiếp mọi người tự hành động. Nhớ kỹ, chuyện gì quy tắc không cho
phép thì tuyệt đối không thể làm, nếu không dù ngươi có thân phận gì, ở quốc
gia nào đều giết không tha!
Thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc tiếp tục bảo:
– Cũng xin cảm tạ cận vệ của công chúa Nguyệt Lâm Sa, ta sẽ báo lên đại đế
đúng sự thật, ta nghĩ đại đế sẽ thưởng hậu hĩnh cho công chúa và hộ vệ.
Thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc nói những lời này có chút nịnh
bợ, tuy gã đại biểu chính phủ nhưng thân phận công chúa của Nguyệt Lâm Sa bày
ra đó.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Lúc trước chuyện A Kích là phù văn sư đồn khắp nơi, chuyện lớn như vậy nhưng
Ma Pháp Đại Đế không triệu kiến hắn tức là Ma Pháp Đại Đế không mấy tin tưởng
năng lực phù văn của A Kích. Hoặc giống như người khác, Ma Pháp Đại Đế không
tin A Kích là người Ma Pháp đế quốc, quan trọng nhất là hắn không có công lao.
Đắc tội Quang Minh thần điện, triệu kiến A Kích trong khi hắn không có công
lao gì, dù là phù văn sư, làm vậy là quá tốt với công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Nhưng nếu thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc báo cáo chuyện hôm
nay lên trên thì là công lớn, Ma Pháp Đại Đế còn không chịu tiếp kiến phù văn
sư duy nhất của Ma Pháp đế quốc sao? Công chúa Nguyệt Lâm Sa càng được yêu
thương một bậc.
Mặc kệ A Kích có phải là người của Ma Pháp đế quốc hay không, chỉ cần hắn gặp
Ma Pháp Đại Đế là chuyện đã định, hỏi sao thiếu tướng quân của chính phủ Ma
Pháp đế quốc không nịnh bợ? Nhiều người mắt xanh lục nhìn A Kích.
Đặc biệt vài thiếu nữ trong phút chốc trở nên càng đẹp, hy vọng được phù văn
sư duy nhất của Ma Pháp đế quốc nhìn trúng.
Ai đều có thể nịnh bợ nhưng thiếu tướng quân của chính phủ Ma Pháp đế quốc thì
không thể làm quá rõ ràng, gã chỉ nói mấy câu rồi dẫn thuộc hạ, tức là đoàn
thể chính phủ Ma Pháp đế quốc đi sâu vào di tích ma pháp viễn cổ.
Sứ đoàn Huyền Binh đế quốc theo sau đoàn thể chính phủ Ma Pháp đế quốc, tạm
thời Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử không định tách ra.
Nguyệt Lâm Sa ngẫm nghĩ, dẫn đội theo sau.
Tức là hơn một nửa người đi trong hành lang này. May mắn người Pháp Thần Điện,
đặc biệt là quang minh thánh tử, thánh nữ Lộ Luân Na của Quang Minh thần điện
không muốn đi chung với Nguyệt Lâm Sa, bọn họ sớm thăm dò đường khác.
Hành động thăm dò di tích ma pháp viễn cổ rầm rộ chính thức kéo màn.
Trong lúc đi đường ngày càng nhiều lối rẽ, bốn phía tối đen không biết chỗ nào
có bảo bối, chỗ nào không. Mọi người hành động bằng cảm giác, dần dần từng
nhóm nhỏ bị tách ra.
Liễu Mị Nhi tạm biệt Vu Nhai:
– A Kích, ta đi trước, chờ khi nào chúng ta gặp lại sẽ thảo luận vấn đề ngươi
nói thật kỹ hơn.
Đã qua hai ngày từ lúc Vu Nhai, Liễu Mị Nhi hợp tác giải phù văn trận trên
cửa. Trong hai ngày nay hai người cùng chung tài năng luôn đi bên nhau, giao
lưu, học tập. Vu Nhai thu hoạch rất lớn.
Vu Nhai, Liễu Mị Nhi lại hợp tác mở hai phù văn trận có độ khó cao, có tình
cảm chiến hữu. Nhưng người sứ đoàn Huyền Binh đế quốc định tách khỏi đội công
chúa Nguyệt Lâm Sa, nên Vu Nhai, Liễu Mị Nhi đành tạm biệt.
Hai người rất lưu luyến.
Vu Nhai không biết Liễu Mị Nhi có cảm giác, hắn chỉ biết nếu đi chung với nàng
thì năng lực phù văn của mình sẽ nâng cao nhiều, cả tài diễn kịch. Hai ngày
nay Liễu Mị Nhi thăm dò Vu Nhai mấy lần, hắn luôn nguy hiểm suýt lòi đuôi. Vu
Nhai không biết Liễu Mị Nhi đã hoàn toàn tin hắn là A Kích chưa.
Ngũ Thanh phun lửa, hai đội, Vu Nhai, Liễu Mị Nhi tách ra.
Nguyệt Lâm Sa ghen tuông nói:
– Như thế nào? Không nỡ sao? Định thu mỹ nữ phù văn vào phòng?
Hai ngày nay Nguyệt Lâm Sa nhìn Vu Nhai, Liễu Mị Nhi như keo như sơn.
Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:
– Tiểu binh chết tiệt là cận vệ của mình, sao hắn có thể thân thiết với nữ
nhân khác? Đáng chết.
Nhưng người ta giao lưu, học tập phù văn, ngươi có thể nói gì đây?