– Ủa? Tiểu tử này định làm gì?
Cổ Đế Long Linh không quay về Huyền Binh Điển, nó ở bên ngoài chờ đợi Vu Nhai
buông xuôi đầu hàng. Không lâu sau Cổ Đế Long Linh trông thấy Vu Nhai mở mắt
ra, lấy đan dược Đế Long tộc ra khỏi không gian giới chỉ, không nhìn là loại
hình gì đều nuốt vào.
Cổ Đế Long Linh nhìn hành động của Vu Nhai, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, quả nhiên đầu óc của ngươi còn hữu dụng, nếu ngươi có thể hấp thu
những đan dược này thì có công dụng hòa hoãn. Nhưng đó chỉ là hòa hoãn, không
có hiệu quả thực tế.
Keng keng keng!
Vu Nhai phớt lờ Cổ Đế Long Linh, vung Đế Long kiếm kỹ tăng cường hấp thu đan
dược Đế Long tộc. Vu Nhai cảm nhận được tinh huyết phá hư không khủng bố nữa,
có chút e dè.
Các binh linh vội tăng mức độ hấp thu, phân giải tinh huyết, trong đó có một
phần lực lượng bị binh linh hấp thu đi, có một phần sau khi bị phân giải không
còn thuộc tính bài xích mãnh liệt, bị Vu Nhai hút đi, cơ thể biến cường đại
hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lúc này Vu Nhai đột phá, địa binh sư bát đoạn, lại lần nữadịu đi một chút.
Nhưng mặc cho các binh linh, Vu Nhai cố gắngthế nào thì chỉ trừ được chút xíu
giọt tinh huyết, hoặc nên nói là sau khi cố gắng thì giải quyết được một ít,
phần lớn tinh huyết vẫn tàn phá cơ thể Vu Nhai.
– Tổ cha nó, ta không tin!
Vu Nhai lại đổ đan dược Đế Long tộc ra, nuốt ngấu nghiến, mặc kệ mấy loại đan
dược này có công hiệu gì.
Động tác của Vu Nhai làm Tiểu Hắc bất mãn kêu chít chít. Tuy đan dược Đế Long
tộc không có sức hấp dẫn quá lớn với Tiểu Hắc nhưng ăn ngon miệng, tuy nhiên
thấy bộ dạng của Vu Nhai thì nó không dám kêu nữa.
– Tiểu tử, ta nói rồi, vô dụng. Dù bây giờ thực lực của ngươi đạt đến thiên
binh sư cũng vô ích. Năm xưa Vua Đế Long tộc của ta cường đại biết bao, mau
đồng ý điều kiện đi, nếu không ngươi chết chắc.
Cổ Đế Long Linh rất căng thẳng. Lúc này cơ thể Vu Nhai vặn vẹo biến hình, mặt
không thành hình người. Vì quá khó chịu nên Vu Nhai hái mũ xuống, ném giáp mặc
trên người đi. Máu ứa ra từ lớp da, y phục bị nhuộm đỏ.
Giọng Vu Nhai như vọng lên từ địa ngục:
– Đừng nói nhảm . . .
Vu Nhai không ngừng tu luyện Đế Long kiếm kỹ trong gian phòng. Vu Nhai tuyệt
đối không thỏa hiệp, cũng không biết nên làm sao thỏa hiệp Cổ Đế Long Linh. Ít
nhất trước mắt Vu Nhai sẽ không buông xuống, hắn còn có sức.
Các binh linh cực kỳ hồi hộp:
– Chủ nhân!
Phong Doanh chỉ có trí thông minh của con nít ba tuổi cũng thấy khó chịu.
Vu Nhai hấp thu dược vật của Đế Long tộc, hấp thu lực lượng tinh huyết sau khi
bị phân giải, thực lực và cơ thể của hắn ngày càng mạnh mẽ, tuy nhiên cơ bắp
vặn vẹo càng kinh khủng hơn.
Thời gian chậm rãi trôi. Cổ Đế Long Linh lải nhải, chửi thề.
Vu Nhai thầm rít gào:
– Chẳng lẽ lão tử sẽ biến thành dị tộc thật sao?
Vu Nhai không muốn chết, có rất nhiều chunẹ tốt đẹp đang chờ hắn. Có Thủy
Tinh, mẫu thân, các chiến hãu. Vu Nhai thật sự không muốn chết, nhưng hắn
không cam lòng biến thành Đế Long tộc. Nếu bị buộc đến đường cùng thì Vu Nhai
sẽ chấp nhận.
Tính cách của Vu Nhai không phải loại bướng bỉnh mười con trâu cũng không kéo
về được, nhưng đó là bị dồn vào đường cùng mới thỏa hiệp. Vu Nhai đã thầm rít
gào nhiều lần trong bụng nhưng hắn vẫn cắn răng kiên trì.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Thôn Thiên Kiếm linh mở miệng nói:
– Nghe kỹ, đây là một công pháp rèn luyện cơ thể tên là Thôn Thiên Huyền thân
quyết, vốn thể chất chưa từng rèn luyện của ngươi ít nhất phải lên thánh binh
sư mới tu luyện được, nhưng bây giờ ngươi hâp thu lực lượng Đế Long tộc, cơ
thể miễn cưỡng đạt đến yêu cầu. Chúng ta không thể tiêu hao tinh huyết kia
trong thời gian ngắn vậy thì câu giờ đi. Chỉ cần thân thể đủ cường đại, như
vậy ngươi sẽ không bị hủy diệt trước. Chúng ta có thời gian phân giải lực
lượng trong tinh huyết giúp ngươi.
Cuối cùng Thôn Thiên Kiếm linh đặt quyết tâm.
Vì từ đầu đến cuối Vu Nhai không nhắc đến chuyện hủy diệt Thôn Thiên kiếm linh
đổi cơ thể sống, hắn chưa từng suy nghĩ điều kiện thứ nhất của Cổ Đế Long Linh
là biến thành Đế Long tộc.
Tuy Thôn Thiên kiếm linh vẫn ghét Vu Nhai nhưng nàng cũng biết cảm động, vì
vậy bắt đầu truyền công pháp cho hắn.
– Lão bà Thôn Thiên kiếm là tốt nhất, mau, mau lên . . .
Vào lúc này Vu Nhai vẫn có rảnh gọi Thôn Thiên kiếm linh là lão bà khiến nàng
mắt trợn trắng. Có cảm xúc kỳ lạ dâng lên, hình như Thôn Thiên kiếm linh không
thấy ghét, làm nàng lấy làm lạ. Thôn Thiên kiếm linh không biết rằng loại cảm
giác này gọi là ấm áp.
Thôn Thiên kiếm linh bắt đầu giảng dạy:
– Thôn Thiên Huyền thân quyết tên như ý nghĩa, tức là cắn nuốt thiên địa
nguyên khí xung quanh hoàn thiện cơ thể mình. Ngươi đã nắm giữ thôn thiên nhất
thức và nhị thức, biết đó là cảm giác gì. Bây giờ lấy huyền khí . . .
Vu Nhai lại khoanh chân ngồi, bắt đầu tu luyện Thôn Thiên Huyền thân quyết.
– Thôn Thiên kiếm . . .
Lúc này Cổ Đế Long Linh vẫn là huyền binh bản mệnh của Vu Nhai, tuy nó không
biết nội dung Thôn Thiên kiếm linh nói nhưng đoán được nàng truyền dạy công
kích cho hắn. Cổ Đế Long Linh rất hận, nếu Vu Nhai thành công thì tất cả thất
bại trong gang tấc. Bây giờ Cổ Đế Long Linh không làm gì được, tuy đang trong
sân nhà của nó nhưng long văn đã khiếm khuyết, dù long văn không bị hư hao gì
thì không có phù văn loại công kích. Cổ Đế Long Linh chỉ có thể phòng thủ,
muốn dùng linh thể công kích thì binh linh khác sẽ nhảy ra ngăn cản ngay. Thôn
Thiên kiếm linh sẽ không tha cho Thôn Thiên kiếm, nàng chỉ đang dạy Vu Nhai,
vẫn có thể hành động.
Thời gian chậm rãi trôi, bất giác đã qua ba ngày ba đêm.
Sau ba ngày tu luyện thực lực của Vu Nhai đã đến đỉnh địa binh sư bát đoạn, cơ
thể siêu cường đại.
Không phải loại như xi măng cốt thép mà là cứng cỏi, đặc biệt là kinh mạch,
xương cốt, cơ bắp cực kỳ cứng rắn. Nếu bây giờ Vu Nhai trong trạng thái tốt
nhất sẽ thấy vóc dáng của hắn hoàn mỹ hơn trước nhiều. Tinh huyết chưa ngừng
tàn phá, cơ thể Vu Nhai đẫm múa như ác quỷ, mặt vặn vẹo không ra hình người.
– Vô dụng, lão tử công nhận là nếu bây giờ ngươi là thiên binh sư trung đoạn
có thể chịu đựng được lực lượng, nhưng ngươi không phải, ngươi chỉ là địa binh
sư bát đoạn. Dù ngươi lập tức đến thiên binh sư sơ đoan cũng không thể được.
Trong ba ngày này Cổ Đế Long Linh nói sưng mỏ nhưng Vu Nhai vẫn không bỏ cuộc.
Cổ Đế Long Linh nói thật, Vu Nhai sắp không chống đỡ nổi nữa.
Vu Nhai suy yếu thầm nói trong lòng:
– Này Thôn Thiên kiếm lão bà, còn cách nào khác không?
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Cha nó, không ngờ chiến sĩ giáp vàng bị nhất kiếm kinh thiên tiêu diệt lại
đáng sợ như thế, một giọt tinh huyết đã làm mình khó tiêu.
– Mình vẫn quá yếu, không đến thánh binh sư thì là kẻ yếu, chết tiệt!
Thôn Thiên kiếm linh chậm rãi nói:
– Nếu Thủy Tinh của ngươi ở đây thì có lẽ còn một cách, tiếc rằng nàng không
có mặt.
Vu Nhai mờ mịt:
– Thủy Tinh?