Tiểu tử này mới chỉ là Chưởng Binh Sư cao đoạn mà thôi. Hắn còn mạnh hơn một
cấp. Huyền binh của tiểu tử này còn là kì binh. Ba chiêu đã là coi trọng hắn
rồi.
Vu Nhai cảm giác được một áp lực cực lớn. Trong lòng hắn thầm thở dài. Chênh
lệch về cấp bậc quả nhiên rất khó bù đắp. Hắn không có lựa chọn nào khác.
Không thể sử dụng kiếm. Không phải là hắn không sử dụng, mà là bên cạnh hắn
không có một thanh kiếm bình thường nào. Hắn trực tiếp chọn trường kích tứ
giai vừa sửa xong, đi tới.
Ầm…
Chênh lệch trên phương diện cấp bậc khiến Vu Nhai phải lùi lại. Tiếu Lý với
bạch y tung bay vòng qua trường kích, giống như trượt qua trường kích. Cả
người phiêu dật rất soái. Nếu là bình thường chắc hẳn có thể khiến vô số mỹ nữ
thét chói tai. Thế nhưng trên bạch y của hắn lại hiện rõ vết chân như vậy.
Keng…
Lại một tiếng kim loại va chạm vang lên. Không biết chuyện gì xảy ra, Vu Nhai
không ngờ quay chuôi kích, cản lại một kiếm tất giết này. Kích kỹ của Thất
Tinh Thần Kích cũng không phải trò đùa, tất nhiên có rất nhiều chiêu thức
phòng ngự.
Xích Thố hưng phấn kêu to. Đương nhiên, trong đó còn kèm theo sự bất mãn, bởi
vì Vu Nhai vẫn quá yếu, không thể khiến cho nó phát huy tất cả thực lực.
Sau khi ngăn cản được một kiếm của Tiếu Ly, hai tay Vu Nhai lại bị chấn động
tê dại. Hắn cố ổn định thân hình, trường kích kéo về phía sau. Lưỡi kích thật
dài hình chữ Tỉnh bị kéo lại, móc về phía sau Tiếu Ly.
Nếu như bị câu trung, Tiếu Ly sẽ trực tiếp bị đâm xuyên qua. Chỉ có điều Vu
Nhai cũng không trông cậy vào chiêu này cho lắm, chỉ muốn ép hắn lui về phía
sau mà thôi.
Vu Nhai không có cách nào. Tiếu Ly mới bắt đầu chuẩn bị đánh ra chiêu thứ ba,
lúc này chỉ có thể nghiêng sang một bên tránh né.
Ba chiêu đã qua, kế hoạch của hắn bị ngâm nước nóng.
Vù vù…
Vu Nhai thở hổn hển. Vừa rồi nhìn như đơn giản, thật ra vô cùng hung hiểm. Tuy
nói đây chỉ là thử, nhưng trên cơ bản đã biết được nền tảng của đối phương.
Trong lòng đã có sự xác định. Tuy rằng rất khó thắng, nhưng không tới mức
thua. Nếu như phối hợp với… Cơ hội không nhỏ.
– Đệ nhất Văn Khúc Doanh, cũng không có gì hơn!
Sắc mặt Tiếu Ly rất âm trầm. Sau khi nhận được sự nhắc nhở của Cự Môn Doanh và
Lộc Tồn Doanh, hắn đã cố gắng hết mức đánh giá cao thực lực Vu Nhai. Nhưng
hiện tại hắn phát hiện ra mình vẫn còn đánh giá thấp. Gia hỏa này không giống
như Chưởng Binh Sư cao đoạn. Trong ba chiêu, ngay cả góc áo người ta hắn thậm
chí cũng chưa từng đụng tới.
– Miệng lưỡi lợi hại. Xem ngươi còn có thể ngăn cản được mấy kiếm của ta.
Tiếu Ly xuất thủ lần nữa. Lần này tốc độ đã nhanh hơn trước vài phần, uy thế
cũng lớn hơn nhiều.
Vu Nhai nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, không dám lơ là. Đúng hơn là
không có tư cách lơ là.
Trong thoáng chốc, hắn hình như nhìn thấy được điều gì. Hắn khẽ nhíu mày, sau
đó chợt giãn ra. Dưới chân hắn đột nhiên sử dụng Phong Tung Bộ, không ngờ xông
tới chính diện.
Ngao…
Trong đầu hắn đột nhiên truyền đến giọng nói bất mãn của Xích Thố. Chỉ có điều
vô dụng. Hắn nhất định phải dung hợp tốt hai loại võ học này. Lúc trước, khi
còn ở trên Lạc Tinh Thạch, hắn đã từng thử qua một chiêu. Nhưng lúc đó, trường
kích bị ném ở trong dãy núi sương mù, nên cũng chưa thử lại. Vừa đúng lúc ngày
hôm nay dung hợp một chút. Nhưng thật không nghĩ tới chính là hắn thực hiện
lại nhuần nhuyễn hơn rất nhiều. Chỉ có điều như vậy vẫn chưa đủ.
Chiến đấu, tới rất đúng lúc!
Vu Nhai nghênh đón, sau đó không ngừng phòng thủ, không ngừng triển khai Phong
Tung Bộ. Trong lòng hắn không buồn không vui. Trong đầu hiện ra chiêu thức của
Phong Doanh và Xích Thố. Không biết hắn đã bị trúng kiếm từ lúc nào. Máu theo
vai chảy xuống, nhưng hắn dường như không cảm giác được, tiếp tục phòng thủ.
Thỉnh thoảng tìm được cơ hội, hắn sẽ phản kích. Tuy rằng ở trong mắt rất nhiều
người, chỉ cảm thấy hắn làm vậy là phí công, nhưng Vu Nhai lại không cho là
như vậy. Bởi vì trong tính toán của hắn, phản kích của hắn càng lúc càng tốt,
tần suất càng lúc càng nhanh.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Gia hỏa này cầm tinh con rùa sao?
Công kích của Tiếu Ly đáng sợ như vậy, tấn công cũng không phá được phòng ngự
của hắn. Cho dù công phá nổi, cũng chỉ lưu lại vài vết kiếm mà thôi.
A, lẽ nào đường đường là đệ nhất cường giả Văn Khúc Doanh cần phải tiêu hao
thời gian, mới mài chết được hắn sao?
Xem tới đây, đám người Thủy Tinh mới dám thở hắt ra. Bất kể thế nào, chí ít
ngày hôm nay Vu Nhai sẽ không có chuyện gì. Dù sao bên cạnh hắn còn có mình và
Lữ Nham. Được rồi, chiêu thức của tiểu tử này khi mới tới tổ Kỳ Binh, tại sao
lại không dùng đến?
Có lẽ có thể lưỡng bại câu thương cũng không chừng. Nghĩ đến tuyệt chiêu kia,
tâm tình Thủy Tinh thoáng thả lỏng.
Chỉ có điều, động tác kế tiếp của Lữ Nham khiến cho nàng thiếu chút nữa ngất
đi.
Chỉ thấy Lữ Nham đột nhiên bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào
Liêu Huy đang đứng xem kịch vui, lạnh lùng nói:
– Cuồng Kích tổ Kỳ Binh khiêu chiến với ngươi.
Cuồng kích chính là danh hiệu của Lữ Nham. Chỉ có điều hình như nhận ra ảnh
hưởng danh hiệu buồn nôn chết người của Vu Nhai, cũng rất ít người gọi hắn
bằng danh hiệu này. Thật ra Lữ Nham lại rất thích danh hiệu này. Hắn nhập gia
tùy tục, rống lên.
Điên rồi. Hôm nay, tổ Kỳ Binh điên rồi sao?
Ngoại trừ người của Cự Môn Doanh ra, có quỷ mới biết được gia hỏa này là người
Lữ gia lăn lộn vào.
Liêu Huy có chút sững sờ. Sau đó hắn chợt cười, căn bản không cần suy nghĩ
nói:
– Liêu Huy của Lộc Tồn Doanh tiếp nhận sự khiêu chiến của ngươi. Có cần tìm
một dược sư qua không?
Lữ Nham lạnh lùng cười, cũng không quay lại, bước nhanh ra ngoài. Trong tay
hắn lóe lên một quang ảnh. Một thanh trường kích cực lớn xuất hiện ở trong tay
hắn. Mọi người lại kinh ngạc một hồi.
Tuy rằng dáng vẻ của trường kích này có phần không phải là dòng chính, nhưng
không đến mức gọi là kì binh. Nhưng không có người nào nói gì. Có trò hay để
xem, có ai lại không xem.
Chỉ có điều, rất nhanh ánh mắt bọn họ trở nên ngưng trọng. Theo bước chân đầu
tiên Lữ Nham bước ra, khí thế của hắn bỗng phát sinh biến hóa, thoáng cái đã
đạt tới mức độ Tướng Binh Sư cao đoạn. Trường kích vừa đi, mang theo khí thế
không gì địch nổi.
– A, ngươi dám đả thương ta?
Đúng lúc này, từ trong một cuộc chiến đấu khác đột nhiên truyền đến tiếng kêu
thảm thiết. Không ngờ chính là giọng của Tiếu Ly.
Mọi người lại vội vàng dời ánh mắt qua. Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, trên
y phục màu trắng của Tiếu Ly đã xuất hiện thêm một vết máu thật dài, từ vai
xuống dưới. Mặc dù chỉ là một vết thương rất cạn, nhưng Tiếu Ly lại thật sự bị
thương.
– Đả thương ngươi thì thế nào. Phân tâm, hừ, đây là do ngươi tự tìm lấy.
So với Tiếu Ly, Vu Nhai thảm hơn nhiều. Gần như toàn thân hắn đều là máu. Chỉ
có điều hắn căn bản không để ý tới. Hình như máu trên người không phải là của
hắn. Hóa ra Tiếu Ly bị khí thế của Lữ Nham chấn nhiếp, phân tâm nhìn qua một
chút, kết quả là trúng chiêu.