Tiếng cười vui, tiếng gào rống, tiếng cụng ly vang khắp ngoại điện Huyền Thần
điện.
Kỵ sĩ dự bị hành tỉnh khác hâm mộ, ghen tỵ chết. Bọn họ khinh bỉ nhìn hướng
ngoại điện Huyền Thần điện, không chút danh giá, mới được một xíu thành tích
đã mừng rỡ đến vậy? Đúng là đến từ nông thôn.
Không ai biết đây là cuộc ly biệt, hơn nữa bọn họ không danh giá thì sao? Các
ngươi ghen tỵ?
– E rằng chúng ta sẽ về Bắc Đầu . . .
Đêm khuya, men say nồng. Có người không chống nổi, có lẽ vì đến giây phút biệt
ly nên có người kể ra tính toán về sau. Đa số người đòi về nhà, dù bọn họ vốn
thuộc về Bắc Đầu hay hành tỉnh khác. Nhắc đến đề tài này là không khí chẳng
còn vui vẻ mà chất chứa bi thương.
Tiểu Mỹ ngọng nghịu nói:
– Tiểu Mỹ không có say, Tiểu Mỹ . . . Hì, Tiểu Mỹ cũng không biết đi đâu?
Bọn họ vốn nghĩ nếu được Thất hoàng tử chọn đi ma pháp đế quốc thì sẽ là hành
trình kế tiếp, nhân tiện tìm di tích Ngọc nữ tộc, dù không tìm thấy cũng coi
như đi du lịch. Nhưng trạng thái Dạ Tình kỳ cục, tạm thời chưa quyết định.
Dạ Tình đúng là lạ, nàng nhìn Vu Nhai, muốn nói lại thôi. Cuối cùng Dạ Tình
không nói gì, ánh mắt nàng vô cùng kiên quyết, lúc trước nàng quyết tâm nay
càng mãnh liệt hơn.
Dạ Tình sớm nói với Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ là muốn một mình đi du lịch.
Độc Cô Cửu Huyền khẽ nói:
– Ta sẽ không theo Thất hoàng tử đi ma pháp đế quốc, mặc kệ hắn có chọn ta
hay không ta sẽ trở về Độc Cô gia tu luyện.
Vu Tiểu Dạ nói:
– Biểu ca, ta cũng về Dương gia tìm Dương lão sư tỷ tỷ . . .
Vu Nhai không quá say, ai kể tính toán gì hắn cũng cố nhớ kỹ. Vu Nhai dặn dò
mọi người chờ ba ngày sau kết thúc hội nghị đi ma pháp đế quốc theo Thất hoàng
tử, chờ tất cả trở về chỗ của mình phải viết thức cho nhau. Tóm lại Bắc Đầu
hành tỉnh sẽ không có bữa tiệc cuối cùng mà chỉ là mọi người dặn dò nhau.
Giang hồ tiếu, ân oán, nhân quá chiêu, tiếu tàng đao.
Hồng trần tiếu, tiếu tịch liêu, tâm quá cao, đến không được.
* * *
Nhìn hoa không phải hoa, sương không phải sương, nước sông cuồn cuộn không thể
níu giữ, lòng hào tình tráng chí, thiết ngạo cốt . .
Vào phút cuối cùng không biết là ai đột nhiên rống lên. Vu Nhai ngẩn ra, tuy
làn điệu kỳ lạ nhưng hắn nhớ đây là ca khúc kiếp trước hắn đã hát hôm say
trong công hội võ học Bắc Đầu thành, cũng là lúc kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu mới hành
lập. Không ngờ có người còn nhớ và hát được, đúng là thiên tài âm nhạc.
Mặc kệ là cái gì, Vu Nhai bị kéo theo. Mọi người không cần biết có hiểu hay
không đều gào rống. Lúc này không cần biết ai hát ai nghe hiểu không, bọn họ
chỉ biết là ca từ này lột tả hết tâm tình hiện giờ.
Nói thật ra dàn hợp xướng rất khó nghe, nhưng ai quan tâm?
Không biết đám người gào rống bao lâu, ca từ cứ lặp đi lặp lại. Khi tất cả im
lặng chỉ còn tiếng ngái ngủ, nam hoặc nữ đều gục tại chỗ, bao gồm Hạng giáo
quan, Yến đại nhân.
– Thật hâm một các ngươi, nếu lúc trước phụ thân không buộc ta rời khỏi Bắc
Đầu thì ta cũng đã là một thành viên.
Giọng Thủy Tinh mờ ảo như hồn ma, đặc biệt trong đêm khuya làm Vu Nhai nhớ đến
lúc mới đầu trong công hội võ học Bắc Đầu hắn cứ tưởng nàng là phù thủy. Giờ
ngẫm lại Vu Nhai thấy khá buồn cười.
Vu Nhai chưa hoàn toàn say, sau khi mọi người ngủ hắn đi lên tầng cao nhất ký
túc xá sắp trả lại Huyền Thần điện. Thủy Tinh tham gia buổi tiệc và cũng không
say.
Vu Nhai cười gian nói:
– Hì hì, vì trừng phạt phụ thân của nàng, có nên cho ta chiếm lợi chút không?
Vu Nhai đến bên cạnh Thủy Tinh, hai tay sờ soạng. Nói thật ra đến đế đô trải
qua nhiều chuyện, hai người ít có cơ hội ở chung, bây giờ Vu Nhai, Thủy Tinh
lại sắp chia tay.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Hừm, với tính cách của phụ thân nếu buổi tối ta không về nhà chắc chắn phụ
thân sẽ núp ở đâu đó rình ngó.
Vu Nhai nghe Thủy Tinh nói câu này toàn thân dựng đứng lông tơ, vội rút tay
về. Vu Nhai ngó dáo dác không thấy ai.
Thủy Tinh tiếp tục bảo:
– Ta biết rõ phụ thân nhất, bình thường không chịu nói nhưng làm nhiều hơn
người. Mỗi lần xem ta là con ngoan, lén lút làm xong hết, mặt ngoài làm bộ
lạnh lùng không thèm quan tâm, thật tình.
Giọng Thủy Tinh nhẹ nhàng có vẻ kỳ dị trong đêm khuya.
– Chít!
Tiếng chim hú từ đâu phát ra làm Vu Nhai suýt ói ra mớ rượu vừa uống. Một bóng
đen xẹt qua bay đi hướng khác.
– Cái này . . .
Thủy Tinh cười tủm tỉm nói:
– Yên tâm đi, da mặt phụ thân của ta mỏng, sau khi bị ta vạch trần sẽ không
bám quá gần.
Đan Đạo Hùng núp ở nơi nào đó nghe xong suýt té, nữ nhi lớn đều không nghe
lời.
Lá gan Vu Nhai to ra, mắt sáng rực hỏi:
– Nói vậy là nàng chế tạo cơ hội cho chúng ta?
Thủy Tinh nửa cười nửa không nói:
– Tuy phụ thân cách rất xa, sẽ không nhìn chúng ta chằm chằm nhưng nếu ta bị
gì thì phụ thân sẽ cảm ứng được ngay. Phải rồi, bị gì là gì đây?
Vu Nhai câm nín. Trời ơi, Đan Đạo Hùng nhạc phụ tương lai, người không cho nữ
nhi một chút không gian riêng được sao?
Vu Nhai hết cách, đành cùng Thủy Tinh tâm sự rất là thuần khiết. Hai người dần
không nghĩ đến phút chia ly, trò chuyện rất nhiều. Thì ra Vu Nhai, Thủy Tinh
có nhiều điều tâm sự đến vậy.
Vì đoạn đối thoại rất có thể bị Đan Đạo Hùng ‘nghe lén’ nên Vu Nhai không nói
cho Thủy Tinh biết về Huyền Binh Điển, chờ có cơ hội rồi tính, có lẽ sẽ cho
nàng niềm vui bất ngờ.
Bất giác Vu Nhai, Thủy Tinh ôm nhau ngắm sao, khe khẽ thì thầm.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, Vu Nhai, Thủy Tinh cảm giác thời gian trôi quá
nhanh.
Vu Nhai lại kiềm không được táy máy tay chân, có khi dùng miệng. Thủy Tinh mặc
kệ Vu Nhai muốn làm gì thì làm, xem như món quà ly biệt. Thủy Tinh đã nhận Vu
Nhai nên không sợ chịu thiệt. Không khí trở nên không đơn thuần.
Trong khi Vu Nhai táy máy luôn nhớ có vị nhạc phụ tùy thời sẽ đi ra bắt gian
thì rất chột dạ. Sao cứ cảm giác hai người yêu nhau mà như yêu đương vụng
trộm?
Thì ra đây chính là khoái cảm sao?
Tiếc rằng cảm giác thoải mái chỉ dừng ở tay và miệng. Thứ của nam nhân còn
giấu bên trong, cùng lắm cách lớp vải cho Thủy Tinh cảm nhận trước độ cứng và
to của nó.
Ngây thơ . . . Cái đầu ngươi.
Hôm sau, mười kỵ sĩ dự bị được danh hiệu thần chi binh sĩ tụ tập trước Huyền
Binh bảo các. Bên trong chỉ mình Vu Nhai là kỵ sĩ dự bị, chín người khác đều
đã là kỵ sĩ chính thức.
Nếu qua điển lễ trao giải xong xuôi mọi chuyện, cũng phát thưởng cho tất cả.
Nếu không phải đêm hôm qua Vu Nhai không tâm tình thì hắn nằm mơ cũng cười
tỉnh dậy.
Như thuộc hạ của Thất hoàng tử tuyên bố sau khi trận quyết đấu cuối cùng kết
thúc, tiền thưởng, đài rèn, tài liệu rèn vân vân, không thiếu đan dược. Tóm
lại trừ kỵ sĩ chính thức ra Vu Nhai là người thu hoạch lớn nhất trong thánh
hội lần này. Tuy Vu Nhai không phải kỵ sĩ chính thức nhưng hắn được sắc phong
làm hạ phẩm tướng quân.