Triệu Hoán Thần Binh

Chương 763: Thần binh Vu Nhai.

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đôi khi Tiểu Mỹ khéo hiểu lòng người, có lẽ nên nói là binh linh Ngọc Thủy của
nàng khéo léo thì đúng hơn.

– Tiểu Mỹ thật đáng yêu!

Nghiêm Sương đứng bên cạnh thấy trạng thái Dạ Tình tối tăm, nàng đang suy nghĩ
làm sao an ủi bằng hữu tốt tự mình đa tình thì nghe Tiểu Mỹ lên tiếng. Nghiêm
Sương vui vẻ ôm Tiểu Mỹ hôn nồng nhiệt.

Các nam nhân vô tình chú ý nhìn hướng ba nữ nhân đều trợn mắt há hốc mồm, sóng
lòng trào dâng, rất muốn nói với Nghiêm Sương: Cầm thú, hãy thả cô nương nhỏ
xinh đó ra, ta hy sinh cho!

Nhưng Dạ Tình không hưng phấn như Nghiêm Sương nghĩ, nàng thẫn thờ như không
nghe thấy lời Tiểu Mỹ nói.

Nghiêm Sương thả Tiểu Mỹ ra, nhíu mày hỏi:

– Dạ Tình, ngươi làm sao vậy?

– Không có gì, ta đột nhiên cảm thấy là một nữ nhân không cần cương cường như
vậy, quan trọng là chọn đúng một thứ.

Không biết là Dạ Tình trả lời Nghiêm Sương hay tự nói với mình. Tóm lại Nghiêm
Sương háo thắng nghe Dạ Tình nói câu thì thì trợn tròn mắt, rất muốn sờ trán
xem nàng có bị sốt không.

Tiểu Mỹ chớp mắt to, quan tâm hỏi:

– Dạ Tình tỷ . . .

– Yên tâm đi, ta không sao!

Dạ Tình thật sự nghĩ thông, cả người thoải mái hơn, mặt nở nụ cười. Nghiêm
Sương chưa từng thấy nụ cười này, nàng càng lo cho Dạ Tình hơn.

Dạ Tình nói:

– Có lẽ . . . Ta không thể cùng các ngươi đi ma pháp đế quốc tìm di tích Ngọc
nữ tộc. Ta muốn đi một mình du lịch.

Nghiêm Sương nghe vậy càng thấy lo, nàng nhìn Dạ Tình nhưng không biết làm sao
an ủi. Thôi, chờ thánh hội hoàn toàn kết thúc rồi tính tiếp. Ba nữ nhân với
tâm tình khác nhau nhìn Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp chiến đấu.

Vu Tiểu Dạ cũng rất rối rắm. Nàng có cố gắng thế nào vẫn kém biểu ca rất xa,
không cam lòng, cứ thế này thì không có tư cách ở bên cạnh biểu ca. Dương lão
sư tỷ tỷ . . .

Vu Tiểu Dạ thầm nghĩ:

– Chờ thánh hội kết thúc phải năn nỉ nàng mang ta đi di tích bí ẩn kia, tuy
rằng rất nguy hiểm nhưng không lo được nhiều. Phải biến mạnh, ít nhất không
thể yếu hơn biểu ca quá nhiều.

Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu như Lý Thân Bá, Lữ Nham cũng sục sôi máu nóng, quyết tâm
biến mạnh bùng nổ. Muốn làm chiến hữu với Vu Nhai thì phải tiến bộ không ngừng
nghỉ.

Mọi người không biết rằng vì quyết tâm này kéo Bắc Đầu hành tỉnh lên thời đại
huy hoàng nhất.

Đương nhiên trừ Bắc Đầu hành tỉnh ra các hành tỉnh khác bị đả kích gần chết,
bọn họ thầm thề, đặt quyết tâm, xúc động muốn đập bẹp Vu Nhai. Tưởng tượng xem
tuy một người họ Vu, một người họ Độc Cô, một người đại biểu Bắc Đầu hành
tỉnh, một người đại biểu Kiếm vực hành tỉnh nhưng đều chảy dòng máu Độc Cô
gia. Tại sao Độc Cô gia khó vượt qua như vậy?

Mắt Liễu Mị Nhi càng lúc càng sáng. Vu Nhai là loại hình Liễu Mị Nhi chưa từng
gặp. Chẳng những thực lực cường đại hơn nữa làm việc phong cách làm việc của
Vu Nhai hoàn toàn khác với đám công tử bột đế đô. Liễu Mị Nhi ghen tỵ nhìn
Thủy Tinh.

Dưới mặt nạ, Thủy Tinh cười toe. Vu Nhai càng mạnh thì Thủy Tinh càng vui
mừng, bản thân nàng cũng phải không ngừng tiến bộ, phu thê đồng tâm mới được.
Chỉ khi Thủy Tinh có lực lượng cường đại mới chấn nhiếp được các nữ nhân dòm
ngó Vu Nhai, ít nhất làm đại phu nhân khiến tất cả nữ nhân sợ hãi. Tên khốn
kiếp, lăng nhăng, háo sắc chết tiệt!

Các thanh niên đều đặt quyết tâm, nỗi lòng của đại nhân vật cũng tương tự.
Diệp điện chủ, Thất hoàng tử, Tư Mã Tường chỉ có thể cảm thán thiên phú của
tiểu tử này cường đại, khâm phục ánh mắt của mình. Đại nhân vật khác thì than
thở Độc Cô gia đáng sợ.

Nhị hoàng tử không cảm thấy gì. Vẫn câu nói cũ, Vu Nhai là thiên tài nhưng
trong tay Nhị hoàng tử có mấy người dư sức giải quyết hắn.

Hoàng Phủ Cung càng lúc càng khó bình tĩnh, lòng ghen tỵ Vu Nhai mãnh liệt hơn
bao giờ hết, gã rất muốn giết hắn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Vu Nhai không biết sự cường đại của hắn dẫn đến nhiều phản ứng dây chuyền.

Lúc này Vu Nhai đã hoàn toàn áp chế Độc Cô Cửu Diệp địa binh sư ngũ đoạn, hét
to:

– Vẫn không phóng thích thực lực sao? Nếu không giải phóng thì ngươi sẽ làm
Độc Cô gia mất mặt, mau giải phóng đi!

Kiếm của Vu Nhai mang theo Vu Nhai siêu cường đại điên cuồng áp chế, đè ép Độc
Cô Cửu Diệp nghẹt thở. Nếu Độc Cô Cửu Diệp không phải là thiên tài của Độc Cô
gia, nếu gã là địa binh sư ngũ đoạn bình thường thì thậm chí không đỡ nổi một
kiếm của Vu Nhai. Rốt cuộc Vu Nhai tu luyện công pháp gì? Cực căn lúc hắn là
linh binh sư đến trình độ nào? Linh ý cực hạn là hai ngàn hành sao?

– Vu Nhai, ta công nhận về bộ pháp, huyền khí của ngươi rất mạnh, rất đáng
sợ, nhưng muốn ta phóng thích lực lượng trên địa binh sư ngũ đoạn còn kém xa.
Độc cô diệt kiếm quyết đủ diệt ngươi, về kiếm kỹ của Độc Cô gia thì những kiếm
kỹ hạng bét của ngươi không thể đánh đồng.

Biểu tình của Độc Cô Cửu Diệp vẫn bình tĩnh nhưng lời nói bán đứng cảm xúc dao
động của gã. Độc Cô Cửu Diệp cũng là thiên tài, bị đè đầu đánh làm lòng gã rất
buồn bực.

Vu Nhai không hề sợ hãi:

– Vậy thì thử đi.

Độc Cô Cửu Diệp lạnh lùng nói:

– Ghi nhớ, diệt kiếm quyết là ngưng kiếm quyết thăng cấp, kiếm kỹ cơ bản nhất
của Độc Cô gia. Nếu hai người cùng tu luyện một bộ thì một người sẽ rất mạnh,
người kia rất yếu. Ta không phải người mạnh nhất.

Vu Nhai từng cảm nhận độc cô ngưng kiếm quyết trên người Độc Cô Cửu Tà, siêu
đáng sợ.

Độc Cô Cửu Diệp trầm giọng nói:

– Diệt kiếm thức . . .

Khi Độc Cô Cửu Diệp vung kiếm thì Vu Nhai nói ngay:

– Thôn thiên nhất thức!

Đúng vậy, chính là thôn thiên nhất thức. Vu Nhai có không ít kiếm pháp nhưng
cũng không nhiều, yếu hơn kiếm kỹ của Độc Cô gia một chút. Đặc biệt về đại
chiêu thức, kiếm kỹ của U Hoang chủ yếu là ám sát, Đế Long kiếm kỹ thì phải
chuyển thành cự kiếm mới phát huy được. Vu Nhai chỉ còn lại thôn thiên kiếm
kỹ.

Trong phút chốc gió mây vần vũ đấu trường hoàng gia.

Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp đứng trong không trung. Độc cô cửu diệp kiếm lại vung
lên mang theo hơi thở hủy diệt cực kỳ mãnh liệt. Vu Nhai cũng giơ kiếm, hơi
thở cắn nuốt tất cả. Hủy diệt và cắn nuốt, khi vung kiếm là tuyệt chiêu khủng
bố nhất.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp như đã hẹn trước, cùng lúc biến mất tại chỗ sau đó va
nhau ngay giữa chiến trường đấu trường hoàng gia.

Hủy diệt và cắn nuốt đan xen vào nhau. Không giằng co quá lâu, sau tiếng nổ là
không gian vặn vẹo thành hư vô, có vẻ không đáng sợ như mọi người đã tưởng.
Nhưng cao thủ xem hiểu thì trợn tròn mắt như ốc bưu. Dù là thiên binh sư nếu
đứng trong trung tâm va chạm sẽ bị nghiền nát.

Đáng sợ, Độc Cô gia thật đáng sợ.

Vu Nhai, Độc Cô Cửu Diệp quay về chỗ cũ như thể một kiếm va chạm chưa từng xảy
ra, nhưng tiếng thở dốc bán đứng hai người.

– Hộc hộc . . .

Độc Cô Cửu Diệp không thở quá lâu, gã lại giơ kiếm lên:

– Diệt thiên kiếm thức . . .

– Thôn thiên nhị thức!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận