Vu Tiểu Dạ thầm nghĩ:
– Hồ ly tinh này thật âm hiểm, cố ý kêu Tiểu Mỹ chạy đi ngủ với mình, còn
nàng thì với biểu ca ấy ấy.
– Mình vốn có thể chiếm tiên cơ, kết quả bị nàng giành trước, thật đáng ghét!
Nếu Dạ Tình biết suy nghĩ của Vu Tiểu Dạ có lẽ sẽ đập đầu vào tường. Dạ Tình
suy nghĩ là đêm hôm qua nàng trừ bị Vu Nhai ôm ngủ, tay sờ mó ra chắc chắn
không có gì khác. Nhưng xem biểu hiện sáng hôm qua của Vu Nhai, không biết hắn
có bôi ít chất lỏng lên người nàng không . . . Nghĩ đến đây người Dạ Tình bứt
rứt khó chịu.
Dạ Tình thầm nghĩ:
– Phải rồi, hắn làm sao lẩn vào? Còn ngủ chung lâu như vậy mà mình không phát
hiện? Cảm giác rất thoải mái, ấm áp, chẳng lẽ mình không đề phòng hắn? Hay là
tiềm thức muốn ngủ với hắn?
Dạ Tình dù gì là Bắc Đầu tiểu đội Ẩn Nguyên, nàng có mệt đến mấy nếu ai đột
nhiên leo lên giường chắc chắn nàng sẽ tỉnh lại ngay, nhất là nam nhân.
Tóm lại buổi sáng hôm nay vẫn náo nhiệt, đam kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu tràn đầy
nhiệt tình, căng thẳng trước lúc thi đấu bị đánh tan tác.
Mọi người vẫn đi Huyền Vũ lâu nội điện, hôm nay bắt đầu khiêu chiến cửa thứ
năm. Xem bộ dạng của Tông đại nhân thì hôm nay vẫn chiến đấu căng thẳng. Sự
thật đúng là vậy, buổi sáng cửa số năm buổi chiều cửa số bốn.
Đến hoàng hôn, khó khăn càng lúc càng lớn, rốt cuộc trận quyết đấu cuối cùng
kết thúc. Có người mệt gần chết vượt qua ải, có người bị loại. Hai mươi mốt
hành tỉnh Huyền Binh đế quốc bây giờ chỉ còn khoảng một trăm người.
Trong đó không tính những hành tỉnh đáng thương thậm chí không đến đế đô, có
một số hành tỉnh toàn quân bị diệt. Trong một trăm người đa đố là người thượng
lục tỉnh, số ít là hành tỉnh khác. Bắc Đầu hành tỉnh vẫn khiến người ngạc
nhiên, bọn họ còn lại tám người, trong đó khá nhiều người tỏa sáng rực rỡc làm
các đại nhân vật giật nảy mình.
Tiểu Mỹ thì không nói, tuy nàng mơ hồ nhưng là địa binh sư, thiên phú chiến
đấu mạnh khủng khiếp cộng với binh linh Ngọc Thủy thỉnh thoảng chỉ điểm, nàng
qua ải không tốn công sức.
Đại nhân vật nữ của Huyền Thần điện lại tìm đến Tiểu Mỹ, tiếc rằng vẫn câu nói
cũ, không cho Vu Nhai tham gia thì miễn.
Dạ Tình, Nghiêm Sương củng rất nổi bật. Thực lực của hai người là hoàng binh
sư bát đoan, mỗi người một vẻ. Dạ Tình dùng song chùy theo đường trong nhu
mang cương. Nghiêm Sương lại có quân phong, trong cương không một chút nhu.
Ngọc Vấn Hiền cũng khá xuất sắc, tuy gã không quá mạnh nhưng mỗi lần đều tìm
được các loại điểm yếu, nhẹ nhàng vượt qua.
Bốn người này là gốc Bắc Đầu hành tỉnh, dù không có người cùng quê, Nghiêm
Sương, Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Ngọc Vấn Hiền cộng với Vu Nhai không thể tham gia đủ
giành dĩ diện cho Bắc Đầu hành tỉnh. Đúng rồi, Vu Tiểu Dạ cũng thuộc Bắc Đầu.
Còn lại bốn người tất nhiên có Độc Cô Cửu Tà, rồi Lý Thân Bá, Lữ Nham, Lữ
Băng.
Lữ Nham được tuyệt kỹ và công pháp thật sự của Lữ gia từ chỗ Lữ lão trong Bắc
Đầu học viện, nhanh chóng bắt kịp bước chân. Tính thời gian xuất phát từ Bắc
Đầu hành tỉnh đến bây giờ thực lực giữa Lữ Nham và Lữ Băng không chênh lệch
bao nhiêu, đều có phong độ đại tướng.
Lữ Nham, Lữ Băng vẫn là địch thủ, nhưng trước khi quyết đấu bọn họ chỉ có thể
dùng cách khiêu chiến này để so kè.
Hôm nay Vu Nhai vẫn không có cơ hội tham gia chung kết, mọi người phớt lờ hắn,
sợ là ngày mai không ai còn nhớ đến hắn. Ngày mai là cơ hội cuối cùng của Vu
Nhai.
Là cơ hội cuối cùng lẻn vào trộm báu vật. Còn lại ba cửa lớn, ngày mai là cửa
số ba và số hai. Còn lại cửa số một sẽ dành trọn ngày mốt, tức là trận quyết
đấu cuối cùng. Nếu khi đó Vu Nhai không xuất hiện xem cuộc chiến mà đi ăn trộm
thì sẽ rất lạ, dù thành công ăn cắp cũng dễ bị người nghi ngờ.
Vì vậy Vu Nhai chỉ còn ngày mai hòng cho mọi người dần quên mình đi.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai đặt quyết tâm, nhởn nhơ cùng kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu trở lại nơi cư ngụ.
Đám kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu suýt nữa quên Vu Nhai, đa phần thảo luận tình huống
chiến đấu hôm nay.
Mấy hành tỉnh có thù với Vu Nhai cũng không quấy rầy hắn. Chiến đấu càng lúc
càng căng thẳng, ai rảnh quan tâm Vu Nhai?
– Phải rồi, Tư Mã Tường nói hôm nay sẽ đưa dược cho mình sao không thấy bóng
dáng?
Vu Nhai quay về phòng chợt nhớ chuyện bị hắn quên mất. Vu Nhai lắc đầu, trước
mắt không phải lúc suy nghĩ điều này, nhiệm vụ đêm nay chính là nghỉ ngơi
dưỡng sức chờ đợi cuộc chiến ngày mai thuộc về hắn.
Đêm nay không ai quấy rầy Vu Nhai. Hôm nay Vu Tiểu Dạ vượt ải trong nguy hiểm,
bị thương, muốn tiếp tục thi vào ngày mai phải dưỡng thương cho tốt, nâng sức
khỏe lên đỉnh cao, chuyện này giao cho Độc Cô Cửu Huyền cùng tổ. Khi Vu Tiểu
Dạ ra khỏi nội điện đỏ mặt thỏ thẻ với Vu Nhai là tối nay không thể ngủ chung.
Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ có lẽ sợ Vu Nhai lại làm dâm tặc.
Vu Nhai không tâm tình suy nghĩ lung tung, hắn không ngừng cảm ngộ đệ lục
trọng Thần Huyền Khí Điển, nâng trạng thái lên cao nhất.
Trời lại sáng lên, trận quyết đấu cuối cùng đếm ngược ngày thứ hai đã đến.
Vu Nhai không ra khỏi phòng, không ai đến tìm hắn. Ngày hôm qua mọi người phát
hiện trạng thái Vu Nhai là lạ, sợ là hắn đã bắt đầu tuyệt vọng, tâm tình càng
khó chịu, muốn yên lặng một mình. Cả đám kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu không tin Vu Nhai
sẽ suy sụp, cùng lắm là không xem cuộc chiến, mắt không thấy lòng không phiền.
Hai kẻ xui xẻo Huyết Lệnh, Cự Xỉ bị Vu Nhai liên lụy có đến tìm hắn, nhưng Vu
Nhai lấy cớ bận tu luyện. Không phải Vu Nhai không tin Huyết Lệnh, Cự Xỉ mà
không muốn hai người lo âu vì mình. Không chừng Cự Xỉ, Huyết Lệnh biết chuyện
sẽ chạy đi tìm Yến đại nhân hoặc Hạng giáo quan, sai đó hai đại gia sẽ chạy
tới trói hắn lại.
Giây lát sau Vu Nhai mở mắt ra, bắt đầu hành động.
– Chít chít!!!
Vu Nhai chợt nghe tiếng chuột kêu suýt đứng tim, bỗng thấy một bóng đen lao
nhanh đến, là Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nhảy lên vai Vu Nhai, kêu chít chít. Hôm đó Tiểu Hắc cũng nghe Tư Mã
Tường nói sẽ đưa dược, là thảo dược đến. Gần đây Tiểu Hắc ăn vô số dược vật
trong tiệm thuốc Hoàng thành nên bây giờ không còn suy yếu, di chứng ma pháp
‘điện thoại màn hình’ không còn nữa.
– Họ Tư Mã chưa đến, có lẽ luyện dược gì đó làm chậm trễ. Yên tâm, chắc chắn
không quỵt ngươi. Bây giờ ta có chuyện cực kỳ quan trọng phải làm. Hưm, hay là
siêu tổ hợp chúng ta tiếp tục hành động đi? Lần này kích động hơn lần trước
đấu với ma pháp sư cường đại nhất.
Vu Nhai dụ dỗ Tiểu Hắc, có Tiểu Hắc thì thêm con đường chạy trốn, mồi!
Nghe Vu Nhai nói Tư Mã Tường chưa tới Tiểu Hắc muốn kéo hắn đi tìm, nhưng hắn
làm gì có rảnh?
May mắn nghe Vu Nhai đề nghị, mắt Tiểu Hắc lóe tia hưng phấn gật đầu như gà mổ
thóc. Tiểu Hắc chạ vào không gian giới chỉ của Vu Nhai, hàng này cũng là e sợ
thiên hạ không loạn.
– Chít chít!
Giây sau Tiểu Hắc thò đầu ra ném một phong thư cho Vu Nhai, là Thủy Tinh viết.
Vu Nhai đọc lướt qua, nở nụ cười.