Huyền Vũ lâu cũng nghĩ tới điều này, vẻ mặt của gã chỉ có tức giận chứ không
dây dưa lâu hơn, chỉ cần các ngươi không đề nghị cho họ Vu dự thi là được.
Tiếp theo kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu đúng như Vu Nhai nói tất cả vượt qua vòng thứ
nhất, thành một đại kỳ binh. Ngay cả Kiếm vực hành tỉnh cũng chỉ gần tám phần,
còn kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu đều qua trót lọt. Bây giờ không ai dám chất vấn kỵ sĩ
dự bị Bắc Đầu dựa vào may mắn giành hạng nhất cuộc thi so tài. Bây giờ còn ai
dám đồn lung tung? Có người chửi Vệ Hiên Thuẫn lĩnh, bảo các ngươi đã thua còn
tìm cớ.
Tổ tiếp theo tiếp tục thi, chuyện không liên quan đến Vu Nhai, con đường của
hắn vẫn phủ sương mù.
– Thật dáng tiếc, Bắc Đầu đúng là lợi hại nhưng kẻ xui xẻo kia không thể tham
gia. Kỳ binh giả thì sao? Thật ra cũng không phải không có cách giải quyết,
thậm chí có thể biến thành huyền binh giả bình thường.
Linh giác của Vu Nhai khác với người thường, tuy giọng kẻ nói chuyện rất nhỏ
nhưng hắn vẫn nghe thấy.
– Có ý gì?
– Ngươi không biết sao? Huyền Thần điện lần này trừ có cơ hội gần gũi tiếp
xúc binh linh, thần binh, phần thưởng thân phận kỵ sĩ chính thức ra còn có
giải thưởng lớn khác, là một số báu vật quý hiếm hoặc đan dược.
Người đó xen lẫn trong khán giả, chắc là đệ tử.
Người kia nói đến đây giọng càng nhỏ hơn:
– Nghe nói chỉ cần vào ba hạng đầu sẽ có báu vật đặc biệt thưởng cho, một thứ
khiến huyền binh bị phế bỏ sống lại, có thể đổi huyền binh bản mệnh, thậm chí
biến người thường không thể dung hợp huyền binh thành huyền binh giả. Tức là
chỉ cần người này mang báu vật đó trên người là có thêm một cái mạng, huyền
binh bị phế chớp mắt sống lại, không phải một cái mạng thì là gì? Đương nhiên
chỉ có thể sử dụng một lần.
– Có bảo bối như vậy sao? Nhưng dù có thì họ Vu không thể nào đổi được, nên
biết đổi huyền binh là sẽ phải tu luyện lại.
Một người khác lắc đầu, cảm giác thứ đó tốt thật nhưng không thể giải quyết
vấn đề của Vu Nhai.
– Ngươi không biết, nghe đồn báu vật đó giúp người trở thành song huyền binh
giả, đương nhiên đây chỉ là tin đồn, chưa ai nghiên cứu ra nếu không đã bị
người dùng hết, làm gì chừa đến bây giờ? Nhưng ít ra có chút hy vọng cho họ
Vu, tiếc rằng hắn không thể tham gia, chưa chắc trong Bắc Đầu hành tỉnh có ai
vào được ba hạng đầu.
– Cũng đúng . . .
Tim Vu Nhai đập nhanh, hắn không ngờ có bảo bối như vậy. Thứ này không quan
trọng với Vu Nhai, song huyền binh không hấp dẫn được hắn, nhưng nó rất quan
trọng với mẫu thân.
Lúc trước Vu Thiên Tuyết ở Độc Cô gia bị phế huyền khí, tuy không tách ra
huyền binh bản mệnh của nàng nhưng sau này không có cách nào tu luyện. Nếu ban
đầu có dược sư hay cường giả hỗ trợ khơi thông thì không đáng lo, có thể tu
luyện lại, tuy nhiên nhiều năm đã qua, dù Tư Mã Tường ra tay thì cùng lắm chỉ
giúp Vu Thiên Tuyết điều dưỡng.
Nếu chỉ có thế thì thôi, dù sao nếu huyền binh giả không tu luyện đến đỉnh cao
thì tuổi thọ chỉ nhiều hơn người bình thường một chút. Thế nhưng vì huyền binh
bị phế, quá sức đau lòng nên thân thể Vu Thiên Tuyết luôn rất yếu.
Từ khi Vu Nhai xuyên qua, Vu Thiên Tuyết thấy nhi tử hiểu chuyện mới dần khỏe
lại.
Nhưng Vu Nhai xa Vu Thiên Tuyết đã lâu, có lẽ lúc nào nàng cũng nhớ nam nhân
bạc tình kia, mỗi giây mỗi phút cô đơn và lo lắng cho Vu Nhai. Mấy lần gần đây
liên lạc Vu Nhai cứ thấy nét bút của Vu Thiên Tuyết yếu ớt, rất yếu. Khi
Nghiêm Sương nhận được thư của phụ thân, trong thư có nhắc đến trong thời gian
này Vu Thiên Tuyết bị một lần bệnh, không lớn không nhỏ, không nguy hiểm sinh
mạng nhưng cơ thể ngày càng sa sút.
Nếu mẫu thân có thể tu luyện chắc chắn sẽ không bệnh không tai, thọ trăm tuổi.
Vu Nhai có biết về báu vật quý hiếm, như mặt nạ của Thủy Tinh. Trong huyền
binh trừ vô số huyền binh ra có những thứ có công dụng đặc biệt nhưng số lượng
rất ít, giá mắc đến vô giá.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai cực kỳ khao khát báu vật này, nhưng hắn chỉ có thể làm khán giả đứng
xem, không nghĩ ra cách gì. Lòng Vu Nhai rối loan. Lúc trước Vu Nhai không quá
chú trọng thánh hội kế hoạch thần binh, dù không thể nương Thôn Thiên kiếm lẻn
vào câu thông với binh linh, thần binh thì hắn chỉ hơi tiếc. Dù sao trong
Huyền Binh Điển của Vu Nhai không thiếu thần binh.
Huống chi sau khi Vu Nhai tham gia, phần thưởng của thánh hội chỉ là tiếp xúc
với binh linh, thần binh khoảng cách gần chứ không phải thưởng cho thần binh.
Về tiếp xúc cự ly gần, dù Vu Nhai có Huyền Binh Điển nhưng muốn trộm thần binh
là chuyện không thể, sơ sẩy một cái là bị phát hiện bí mật Thần Huyền Khí Điển
ngay. Vu Nhai chỉ muốn tìm một chút cơ hội cuối cùng.
Có Thôn Thiên kiếm thì vẫn còn một cơ hội, nếu không được thì trước tiên thăm
dò, sau này Vu Nhai có cơ hội dụ dỗ một binh linh không chừng sẽ đuổi theo
binh linh cường đại như Thôn Thiên kiếm.
Vu Nhai luôn bình tĩnh, nhưng bây giờ nghe nói có loại báu vật này thì hắn
không bình tĩnh nổi nữa. Phải làm sao đây?
Cha nó, đây là đang dụ ta phạm tội!
Len vào, chỉ còn cách này. Vu Nhai phải thực hiện trước khi kết thúc thánh
hội, lẻn vào trước khi báu vật được thưởng. Ánh mắt Vu Nhai dần kiên quyết.
Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu không thi đấu nữa, Vu Nhai quyết định thăm dò trước một
chút, tìm hiểu địa hình, đây là thứ tự quan trọng để ‘trộm gà bắt chó’.
Vu Nhai cũng cần tìm người hỏi gần hỏi xa, ví dụ như Yến đại nhân, Hạng giáo
quan.
Vu Nhai không kêu Huyết Lệnh, Cự Xỉ đi chung. Hai người nghe Vu Nhai bảo muốn
đi dạo thì không nghĩ gì, cho rằng hắn đi giải buồn.
Khi Vu Nhai ra khỏi Huyền Vũ lâu, hai người mới đối thoại nhìn theo bóng lưng
hắn, lộ nụ cười lạnh.
Dù linh giá của Vu Nhai mạnh cách mấy cũng không chú ý thấy nụ cười lạnh kia.
Vu Nhai ra khỏi Huyền Vũ lâu, muốn đi dạo khắp nơi nhưng trừ con đường quay ra
nội điện thì nơi khác cấm không cho vào. Nội điện là nơi không phải kỵ sĩ
chính thức không được vào. Vu Nhai bực mình chửi thề, đành chậm rãi ra nội
điện, lúc này hắn thật cô đơn.
Gió thổi qua, Vu Nhai có cảm giác anh hùng không đất dùng võ.
Vu Nhai tìm tửu quán mua chút rượu và thức ăn rồi chạy đi nhà giam Huyền Lễ
lâu, không bị khó xử gì nhiều, rất nhanh hắn được gặp Hạng giáo quan bị nhốt
trong tù. Yến đại nhân ở trong nhà đá vẫn còn hùng hổ.
– Ủa? Vu tiểu tử, sao đến đây? Lão Yến không có cách nào sao? Hắn không đi
tìm điện chủ?
Hạng giáo quan trông thấy Vu Nhai thì nhảy cẫng lên, mắt như chuông đồng hỏi
han. Vu Nhai kể lại hết mọi chuyện.
Nghe Vu Nhai nói xong, Hạng giáo quan giậm chân nói:
– Bà nội cha nó, chẳng lẽ trong mấy kỵ sĩ chính thức Thuẫn lĩnh có ai thân
với họ Tông sao? Đối phó một kỵ sĩ dự bị như vậy không sợ mất mặt sao? Chết
tiệt, chết tiệt!
– Thôi, Hạng giáo quan, không tham gia thì thôi, không có gì ghê gớm.