Không nhìn không lo, nhìn rồi thiếu chút nữa thì bị sợ tới choáng váng.
Hắn từng gặp qua người chết, cũng từng giết người. Nhưng trừ một thứ chính hắn
lại chưa từng thấy qua chính là Quỷ Hồn. Mà trước mắt chính là một Quỷ Hồn
hoàn toàn do sương mù màu trắng tạo thành hình thể. Trong tay nó cầm kiếm. A,
rất kỳ quái, kiếm này không ngờ là thực chất, có chút rỉ rét!
Bất kể thanh kiếm kia có bị rỉ rét hay không, trước mắt hắn vẫn là quỷ!
– Chủ nhân, đây không phải là quỷ, mà là một loại ma thú do linh thể tạo
thành. Nó tên là U Linh Thú, sinh ra ở nơi có môi trường và địa chất ma khí
nồng đậm nhất, biến thành các loại hình thái khác nhau. Chỉ cần thấy ánh sáng
mặt trời, thực lực của nó sẽ tiêu hao cho đến khi chết. Thực lực của chúng chỉ
từ nhị giai tới tam giai.
Phong Doanh đi ra, giọng nói nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Vu Nhai.
– Ma thú? Nhược điểm của nó ở đâu?
Tâm tình Vu Nhai thoáng cái đã trấn tĩnh lại. Thực lực ma thú chỉ ở khoảng nhị
giai tới tam giai, cũng chính là tương đương với nhân loại Chưởng Binh Sư tới
Binh Tướng Sư. Đây chỉ là vấn đề nhỏ. Không trách được kiếm của nó lại là thực
chất. Chắc hẳn nó lấy được từ trên một thi thể nào đó xuống.
– Trực tiếp sử dụng huyền khí đánh tan nó, có thể thấy bên trong có một nội
hạch. Đánh nát nội hạch là được.
Phong Doanh trả lời.
Vu Nhai gật đầu, sử dụng Phong Tung Bộ đạp gió lướt qua, thậm chí còn giống u
linh hơn cả U Linh Thú. U Linh Thú nhìn có vẻ như lợi hại, chỉ có điều lại
chưa từng trải qua cuộc chiến đấu trường kỳ, động tác rất khô khan. Vu Nhai
vừa tới gần, huyền khí liền phát ra.
– A, tại sao đánh không tan được?
– Thực lực của U Linh Thú cùng chủ nhân không chênh lệch nhiều lắm. Chủ nhân
cần lực lượng tương ứng mới có thể đánh tan nó.
Nghe Phong Doanh nói như thế, Vu Nhai không chút do dự tăng lượng huyền khí
lên. Quả nhiên, lại một tiếng thét chói tai thê lương vang lên. U Linh Thú
trực tiếp tan ra. Thanh kiếm rỉ trên tay nó cũng theo đó rơi xuống. Ở trước
người Vu Nhai chợt hiện ra một hạt châu phát ra bạch quang.
– Phá…
Hạt châu trực tiếp bị cắt thành hai nửa. Linh thể vốn đang điên cuồng tụ lại
trực tiếp tiêu tan trên không trung. Lần này nó không phát ra tiếng kêu gì, cứ
như vậy mà chết đi.
Đồng thời giọng nói của Phong Doanh lại vang lên:
– Chủ nhân, U Linh Thú Châu là đồ tốt, có thể trị các tổn thương tinh thần,
an thần định tính, phòng ngừa lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma.
– Ừ?
Vu Nhai không chút do dự nhặt hai nửa U Linh Thú Châu cất đi. Có lẽ thứ này có
thể bán ra với một giá tốt. Không quá để ý, Vu Nhai tiếp tục đi tới. Bây giờ
tâm tình hắn tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Tuy rằng U Linh Thú có chút quỷ dị, nhưng ít ra nơi địa phương quỷ dị này có
sinh vật tồn tại, cũng không quá cô đơn vắng vẻ. Có đôi khi sự vắng vẻ mới
khiến cho người sợ hãi.
Lại qua mười năm phút, Vu Nhai cảm giác cô đơn vắng vẻ thật ra cũng không có
gì đáng sợ.
Mẹ nó, U Linh Thú càng lúc càng nhiều. Chỉ dùng mắt nhìn đã thấy vô số. Lơ
lửng ở ngay cả xung quanh ngươi. Cho dù biết đây là ma thú, da đầu hắn vẫn cảm
thấy tê dại.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vù vù…
Mười năm phút nữa trôi qua, Vu Nhai không biết đã đánh tan bao nhiêu U Linh
Thú. Lúc đầu hắn còn có thể thu thập U Linh Thú Châu một chút. Hiện tại, hắn
chỉ hủy diệt thôi, làm sao có thời gian thu thập.
Hắn đã biết sau khi đám tội phạm đi vào đây đã chết như thế nào. Chính là bị
hù chết, bị làm mệt chết. Cần lực lượng tương tự mới đánh tan những U Linh Thú
này, mới có thể có khả năng hoàn toàn giết chết bọn chúng. Mình có bao nhiêu
huyền khí có thể tiêu hao đây?
Vu Nhai quyết định thật nhanh. Ban đầu hắn tới đây, mục đích chính là tới thử
dò xét một chút. Hiện tại hắn đã biết, muốn cầm thần binh không phải dễ như
vậy. Chờ sau này có thực lực rồi nói sau, hắn cũng không muốn vì thần binh mà
bù cả tính mạng của mình vào đó.
Biết sẽ lạc đường, Vu Nhai đã sớm làm ký hiệu, cũng tiện để Phong Doanh nhớ
phương hướng. Rất nhanh trong cơ thể không còn lại bao nhiêu huyền khí. Hắn sử
dụng Phong Tung Bộ, phóng như bay về phía lối ra.
Chỉ có điều khó khăn lắm hắn mới lao ra được mười thước, trong nháy mắt đã
nhìn thấy bi kịch.
Mẹ nó, một lực hút cuồng bạo đột nhiên từ phía sau truyền đến. Toàn thân Vu
Nhai điên cuồng lui về phía sau.
– Không phải chứ? Lẽ nào nơi này chỉ có thể đi vào không thể ra sao?
Sắc mặt Vu Nhai trở nên bi thảm.
– Chủ nhân, là Thôn Thiên Kiếm!
Phong Doanh nhắc nhở.
Theo bản năng, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Trời ạ, vị kiếm huynh này lại dùng tới chiêu này. Không biết từ lúc nào, sau
lưng của hắn lại lộ ra đầu một thanh kiếm. Thôn Thiên Kiếm lóe phù văn màu bạc
trắng, mang theo hắn điên cuồng phóng sâu vào trong màn sương mù dày đặc. Nơi
nào nó đi qua, U Linh Thú đều tan ra. Đáng tiếc, Thôn Thiên Kiếm không có ý hỗ
trợ tiêu diệt chúng. Sau khi chúng tan ra lại tụ lại, điên cuồng đuổi theo ở
phía sau hắn.
Vu Nhai khóc không ra nước mắt. Nhìn vô số Quỷ Hồn, Vu Nhai cảm giác nếu như
bây giờ dừng lại, hắn nhất định sẽ bị đám Quỷ Hồn đuổi theo dìm chết ngay cả
cặn bã cũng không còn dư lại. Hắn vội nói:
– Kiếm huynh, huynh không phải muốn chủ nhân huynh đi tìm cái chết chứ?
Thôn Thiên Kiếm hoàn toàn không để ý tới lời hắn nói, vẫn làm theo ý mình.
Phía sau, U Linh Thú cũng càng lúc càng nhiều. Tuy rằng trong lòng Vu Nhai
phiền muộn, nhưng cũng không quá sợ hãi. Hắn biết rõ Thôn Thiên Kiếm sẽ không
hại hắn. Trái lại hắn có mơ hồ chút hưng phấn. Lần trước, khi hắn nhận được
Thất Tinh Thần Kích không phải cũng là tình trạng này sao? Thần binh, có thể
rất nhanh sẽ nhận được món thần binh thứ ba!
– Phong Doanh, nhớ phương hướng!
Ngay khi Vu Nhai căn dặn Phong Doanh, trong giây lát khu rừng rậm tối đen đã
biến mất. Phía trước xuất hiện thêm một ngọn núi màu đen cực lớn. Bởi vì sương
mù quá dày đặc, nhìn không ra là một dãy núi hay chỉ là một ngọn núi mà thôi.
sơn gian quái thạch mất trật tự. Các loại vũ khí cắm ở khắp nơi, dường như
ngọn núi đá biến thành một con nhím. Đồng thời, phía trên cũng giống như là
sào huyệt của U Linh Thú. Bởi vì ở đó có những U Linh Thú không ngừng qua lại.
Thân núi đen vẫn có những tia sáng. Đương nhiên, những ngọn đèn di chuyển rất
nhanh cũng gia nhập vào đại quân truy sát.
Khi Vu Nhai đến đỉnh núi, xung quanh gần như đều là U Linh Thú. Chẳng qua khi
Vu Nhai dừng lại, những U Linh Thú này cũng dừng lại theo. Trong phạm vi trăm
mét xung quanh ngọn núi, chúng không dám vượt quá nửa bước.
Đúng vậy, Vu Nhai dừng lại, Thôn Thiên Kiếm cũng biến mất. U Linh Thú ở bên
ngoài không ngừng kêu gào thảm thiết. Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn,
dường như muốn nuốt hắn vào, nhưng không biết vì nguyên nhân gì chúng lại
không dám bước vào.
Độ dày của da mặt Vu Nhai cũng không tệ lắm. Sau khi bình tĩnh lại, hắn nhìn
xung quanh một chút. Hắn cũng không biết cái gọi là thần binh hoặc ma binh kia
ở chỗ nào.