Thí Thần Ma Nhẫn không bình tĩnh như Thôn Thiên kiếm linh, nó kêu vù vù với Cổ
Đế Long Linh. Lúc này Tinh Linh binh linh của Tinh Linh thần nỗ cũng bay đến,
vẫn là hình dạng đoàn sương. Tinh Linh binh linh như muốn an ủi Vu Nhai lại
như muốn nói gì.
Vu Nhai dùng linh giác tiếp xúc với Tinh Linh binh linh, cười an ủi:
– Ngươi cũng biết cách chữa mắt cho Thủy Tinh? Tiếc rằng ngươi không thể nói
chuyện. Nhưng không sao, chúng ta còn có thời gian, chờ ngươi phục hồi lực
lượng rồi tính.
– Ài, không biết khi nào ngươi mới phục hồi được lực lượng, nếu ta đủ mạnh có
lẽ sẽ tiêu hóa ngay binh linh không nghe lời trong Huyền Binh Điển, khiến nó
trở thành lực lượng của ngươi vậy là ngươi sẽ phục hồi được.
Vu Nhai nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng Cổ Đế Long Linh nghe ra hắn đang uy
hiếp nó. Thí Thần Ma Nhẫn kêu vù vù đầy sát ý nhìn Cổ Đế Long Linh. Vu Nhai
biết Thí Thần Ma Nhẫn cũng rất muốn nuốt Cổ Đế Long Linh.
Thôn Thiên kiếm linh tỏ thái độ:
– Cổ Đế Long Linh, bây giờ ngươi cũng cảm nhận được ích lợi, sự đáng sợ trong
Huyền Binh Điển, hãy kể ra chunẹ ngươi biết đi.
Vu Nhai biết chắc Thôn Thiên kiếm linh sẽ ra mặt, nàng là người chủ nghĩa nữ
quyền, không chừng tư tưởng giống xử nữ già vạn năm. Tuy nhiên Thôn Thiên kiếm
linh mấy phen vì Vu Nhai bênh vực, thương tiếc nữ giới mà cho hắn ích lợi, ví
dụ như thôn thiên nhị thức trên Thiên Tội Pha, khi ấy hắn sáng tỏ lập trường
của mẫu thân, như bí mật sợi dây chuyền của Tiểu Mỹ.
Khóe môi Cổ Đế Long Linh co giật, nó bất dắcdĩ nhanh chóng kể ra rồi tiếp tục
bế quan. Cổ Đế Long Linh bi kịch nhận ra chỉ cần tiểu tử này không chết thì nó
vĩnh viễn không có ngày vùng lên, tiểu tử này sẽ ngày càng thu nhiều binh linh
hơn. Khi đó không chừng Cổ Đế Long Linh không còn chỗ đặt chân, chết tiệt!
Chẳng lẽ nó phải tranh quyền đoạt lợi với Thí Thần Ma Nhẫn sao?
Vu Nhai mặc kệ Cổ Đế Long Linh, ngẫm nghĩ những lời nó nói.
– Xem ra phải đi bách tộc loạn địa một chuyến.
Thủy Tinh yên lặng chờ Vu Nhai ngây người, nghe hắn cảm thán thì hỏi:
– Vu Nhai, cái gì là bách tộc loạn địa?
– Thuở viễn cổ từng có một người bị bệnh giống như nàng. Đó là thời địa nhân
loại mới vùng lên, nàng là nữ một thủ lĩnh đại thế lực nhân tộc. Sau này thủ
lĩnh đại thế lực nhân tộc tìm người thống trị Thần Huyền đại lục lúc bấy giờ,
tức là Tinh Linh tộc tìm cách chữa bệnh.
– Tinh Linh tộc đang trong thời kỳ khốn đốn đủ điều, rất kiêng dè trăm tộc
nhưng không e ngại chủng tộc nhân loại nhỏ yếu. Tinh Linh tộc đồng ý tìm cách
chữa trị, nhưng với điều kiện là thế lực nhân loại phải đứng về phía Tinh Linh
tộc.
Vu Nhai kể chuyện, thật ra hắn chỉ lặp lại những lời Cổ Đế Long Linh vừa nói,
hắn thêm thắt chút ít vào. Giờ Vu Nhai mới biết Cổ Đế Long Linh dễ dàng nói ra
trong đó vì có Tinh Linh binh linh.
Bởi vì ngày nào Tinh Linh binh linh phục hồi lại Vu Nhai sẽ biết cách này, khi
đó Cổ Đế Long Linh không húp được chén canh.
Vu Nhai kể tiếp:
– Sau này thế lực nhân loại đồng ý, vì cứu nữ nhi yêu quý. Tinh Linh tộc nói
sẽ tìm cách nhưng không hứa chắc có thể thành công, kết quả kéo dài mười năm.
Mãi khi Tinh Linh tộc thấy thủ lĩnh đại thế lực nhân tộc tuyệt vọng với Tinh
Linh tộc, rèn mặt nạ cho nữ nhi mới có linh cảm.
Vu Nhai nhìn Thủy Tinh, cười nói:
– Đúng vậy, Thủy Tinh, mặt nạ của nàng là thứ thủ lĩnh đại thế lực nhân tộc
tìm mười năm, mời vô số cường giả lúc bấy giờ rèn ra cho nữ nhi của mình.
Thủy Tinh im lặng, chìm đắm trong câu chuyện Vu Nhai kể, nghĩ đến phụ thân của
mình.
Tuy Đan Đạo Hùng không cường đại như thủ lĩnh đại thế lực nhân tộc, không cách
nào mời nhiều người chế tạo ra mặt nạ, nhưng phụ thân cũng trả giá rất nhiều
để có được mặt nạ này.
– Bởi vì mặt nạ này có long văn của Đế Long tộc, có ma pháp trận, còn có vô
số kỹ xảo dung hợp đoàn tạo đại sư, luyện kim thuật sĩ vân vân.
Vu Nhai tiếp tục bảo:
– Tinh linh tộc chỉ muốn dùng dược vật chữa trị nhưng không nghĩ rằng loại
bệnh mắt này không đơn giản là bệnh. Khi đó Tinh linh tộc vẫn cường đại, càng
cảm thấy các tộc nguy hiểm, hết sức muốn có được lực lượng cổ nhân loại nên
bọn họ tìm Đế Long tộc chế tạo ra mặt nạ người, rốt cuộc nghiên cứu ra cách
chữa trị.
Thủy Tinh vẫn còn run, hỏi:
– Cuối cùng nữ nhi thủ lĩnh đại thế lực đó có thành công không?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Chuyện liên quan đến Thủy Tinh nên dù Vu Nhai kể chuyện khiến nàng rất xúc
động cũng không kiềm được căng thẳng.
Thấy Vu Nhai im lặng, Thủy Tinh lại hỏi:
– Có phải là thất bại? Thật ra cũng không sao, ta đã thói quen cuộc sống hiện
giờ.
Vu Nhai cười nói:
– Không, dường như nàng thành công, nhưng vẫn đeo mặt nạ. Có lẽ đôi mắt của
nàng vẫn là hạt châu tong suốt lấp lánh xinh đẹp, sợ khiến nhiều tên háo sắc
dòm ngó.
Sự thật là không chắc nếu dùng Cổ Đế Long linh có thành công không. Khi đó đại
lục cực kỳ rối loạn, thủ lĩnh đại thế lực kia chưa kịp công khai kết quả trị
liệu thì phe bọn họ đã bị người tiêu diệt. Nữ nhi của thủ lĩnh đó sống sót, gả
cho thủ lĩnh thế lực ma pháp mạnh nhất lúc bấy giờ. Sau này nàng luôn đeo mặt
nạ, Cổ Đế Long linh không biết ra sao.
Cha nó, Vu Nhai nghe Cổ Đế Long linh kể chuyện xong rất muốn chửi thề.
Bà nội nó, có chút tin tức còn muốn một thanh kiếm thể vượt qua Thôn Thiên
kiếm? Muốn hồi phục tự do? Vu Nhai rất muốn dùng Luân Chuyển Thần Ấn “Phong tự
quyết” phong ấn Cổ Đế Long linh vài ngày.
Báo hại Vu Nhai cho Thủy Tinh hy vọng giờ là tuyệt vọng, đúng là ác long, ghê
tởm long.
– Được rồi, ta nói thật!
Thủy Tinh cực kỳ thông minh, đã thích ứng kiểu nói chuyện của Vu Nhai.
Vu Nhai biết không thể lừa dối, so với để mặc Thủy Tinh suy nghĩ lung tung
chẳng bằng nói thật ra:
– Không phải không có hy vọng, chỉ cần tìm ra ghi chép của nữ nhi thủ lĩnh
đại thế lực kia có lẽ sẽ tìm được dấu vết. Đế Long tộc, Tinh linh tộc, ma pháp
đế quốc chắc chắn óc manh mối.
Thủy Tinh biết lần này Vu Nhai không lừa nàng, chẳng hiểu sao nàng bỗng dưng
muốn khóc. Thủy Tinh không kiềm nén nữa, nàng gào khóc.
Vu Nhai ngây người, tay chân luống cuống.
Chết tiệt, bình thường hắn có hàng tá lời ngon tiếng ngọt nhưng sao vào phút
mấu chốt thế này lại nghẹn lời? Hắn không nên nói thật ra.
Ngoài cửa vang lên giọng của Tiễn Linh:
– Vu Nhai, ngươi làm cái gì?
Cô nương này luôn canh giữ ngoài cửa nhưng không nghe trộm, sau đó Thủy Tinh
khóc hơi lớn tiếng nên Tiễn Linh xông vào.
Vu Nhai không biết nên giải thích thế nào:
– Cái này . . .
Tiễn Linh phớt lờ Vu Nhai, vội chạy tới trước mặt Thủy Tinh.
Tiễn Linh trừng Vu Nhai, hỏi:
– Tinh Tinh, sao ngươi khóc? Có phải tên khốn này ăn hiếp ngươi, buộc ngươi
làm chuyện không thích?
Làm chuyện không thích? Hưm, có liên quan gì đó ‘chuyện ấy ấy’ không?
Thủy Tinh vội vàng giải thích rằng:
– Không có gì, chẳng qua ta rất vui vẻ. Vu Nhai tìm được hy vọng trị lành mắt
của ta, tuy chỉ có một tia hy vọng.