Triệu Hoán Thần Binh

Chương 60: Cách xa thôn như vậy?

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

– Có quy định này sao? Nhất định phải sử dụng tên kì binh sao? Kì binh này
của ta chính là cục gạch. Gọi ta là cục gạch sao? Cái này cũng thật khó nghe.

– Nói quy định thì không có quy định này, nhưng tất cả mọi người đều gọi như
vậy.

– Ở trong mắt ta, cục gạch của ta chính là thần binh. Lại nói, vị Liệp Thủ
huynh kia, hẳn không phải là chỉ tay thợ săn chứ?

Vu Nhai nhìn nam nhân đứng bên cạnh Thủy Tinh, sắc mặt vẫn luôn rất thâm trầm
kia một chút, nói.

– Ta tên là gì không liên quan gì tới ngươi.

Liệt Thủ nói với giọng lạnh lùng.

Vu Nhai nhún vai, nói:

– Đã như vậy, ta tên gì cũng không có liên quan gì đến các ngươi. Hơn nữa, ta
có kỳ binh bị người xem thường. A… Người khác có coi trọng hay không cũng
không có liên quan gì đến ta. Ở trong lòng ta, Huyền Binh của ta chính là một
phần thân thể của ta. Ở trong mắt ta đây chính là thần binh của ta.

Mấy người đang ngồi ở bên trong gian phòng đều cảm thấy tinh thần chấn động.
Bọn họ kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Ác cảm
trước đó dường như thoáng cái đã biến mất.

Đương nhiên, sắc mặt vị thợ săn kia vẫn âm trầm. Rất hiển nhiên, ác cảm trong
lòng hắn vẫn còn. Hơn nữa, Vu Nhai nói lời này hình như có ý đánh vào mặt hắn.
Không nên quên hắn vừa rồi còn nói gì đó bị Thủy Tinh trách.

– Nói rất hay. Thần binh, không sai. Kỳ binh của chúng ta chính là thần binh.

Nam tử cuối cùng vẫn luôn không nói gì, cũng chính là nam tử đã cùng Tiễn Linh
đè Vu Nhai nằm xuống đất nói. Giọng nói của hắn có phần thô lỗ, giống như Thái
Thản.

– Thôi đi, Tiễn Linh tỷ tỷ, hắn muốn tên gì thì để cho hắn dùng tên đó.

Thủy Tinh liếc mắt nhìn tên vô lại này, trong lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ
nói.

– Được rồi. Thần binh thì thần binh. Con mẹ nó, cái tên này thật sự buồn nôn.
Thật buồn nôn giống như ngươi vậy.

Tiễn Linh cũng kêu lên, sau đó nàng chợt tiếp tục nhìn xuống, hai mắt trợn
trừng nói:

– Thực lực Chưởng Binh Sư ngũ đoạn sao? Tạm được. Không trách được ngươi có
thể cùng Thủy Tinh muội muội bất phân thắng bại. Ngươi am hiểu kích và kiếm,
điều này thật sự không tốt. Hẳn là ngươi nên cố gắng hết mức lợi dụng Huyền
Binh của mình mới phải… Được rồi, từ giờ trở đi ngươi chính là một thành
viên của tổ Kỳ Binh chúng ta. Đây là chế độ điều lệ ở đây. Ngươi cầm lấy, xem
qua một chút. Ở đây không giống với tiểu đoàn Tinh Binh. Bởi vì ngươi là
Chưởng Binh Sư, có thể có một căn phòng cho riêng mình. Gian nhà phía đông,
bên ngoài cùng sẽ là của ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ, không nên chạy loạn, không
nên rình coi trộm. Nếu không ta sẽ đào mắt ngươi ra, bóp vỡ trứng của ngươi!

– Tiễn Linh tỷ tỷ!

Thủy Tinh có chút chịu không nổi sự dũng mãnh của Tiễn Linh, nũng nịu kêu lên.
Xương cốt trên người mấy nam nhân đều nhẹ đi mất mấy lượng.

– A, giọng nói này hình như có chút quen tai. Hình như ta đã từng nghe thấy ở
nơi nào đó rồi!

Vu Nhai nhận lấy đồ hắn nên nhận, trong đầu thầm nghĩ.

Giọng nói của Thủy Tinh rất đặc biệt, dường nhau ai đã từng nghe qua một lần
sẽ rất khó quên. Chỉ có điều Vu Nhai lại quên mất.

Đừng quên, trước đây sau khi hắn ra khỏi nghiệp đoàn võ học, ở ngay trong học
viện Bắc Đấu đã đại chiến quần hùng, còn bị người ta đánh trộm suýt chết. Bởi
vậy chuyện ở nghiệp đoàn võ học ở trong lòng hắn chỉ là một bản nhạc đệm nho
nhỏ mà thôi.

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

Hắn bị trọng thương, vết đau còn chưa kịp lành, giọng nói của vị vu bà kia thế
nào, hắn dĩ nhiên đã quên lãng từ lâu. Hơn nữa theo bản năng hắn cho rằng đó
là Vu bà. Vị trước mắt này có thể nhìn thấy được. Đây rõ ràng chính là một mỹ
nữ có thể so sánh với công chúa ma pháp, có thể so sánh với Độc Cô Cửu Huyền.
Muốn dung hợp hai người phải có sức tưởng tượng nghịch thiên.

Vu Nhai lắc đầu, thu dọn những thứ Tiễn Linh đưa cho, sau đó liền đi về phía
nhà mới của mình.

Hắc hắc, tổ Kỳ Binh thật ra không tệ. Mình có thể có gian phòng riêng. Hơn nữa
cảnh vật xung quanh ưu nhã, thật sự không giống như ở trong binh doanh.

– A, tại sao nhà ở của ta lại cách xa thôn như vậy?

Vu Nhai nhìn căn nhà gỗ của mình, quay sang Tiễn Linh bên cạnh hỏi.

Đó là một gian nhà ở sườn núi phía sau. Xung quanh còn có không ít cây ăn quả.
Gian nhà ở ngay giữa vườn cây ăn quả. Nói cách khác, gian nhà gỗ của hắn bị
cây ăn quả tách rời ra. Tuy rằng ngôi nhà vẫn ở trong thôn, nhưng lại có cảm
giác xa cách.

– Ngươi cứ nói xem, tổ Kỳ Binh chúng ta là nam nữ cùng sống.

Tiễn Linh lạnh lùng liếc hắn một cái nói.

Vu Nhai hết chỗ nói rồi. Hắn hiểu rõ ý của Tiễn Linh. Rõ ràng chính là sợ hắn
là một sắc lang.

Ta cũng là nam nhân có được không? Trong tình huống lúc đó trừ phi không phải
là nam nhân bình thường mới có thể nhắm mắt lại hoặc quay đầu sang một bên. Rõ
ràng chính là nàng câu dẫn ta trước.

Trong lòng Vu Nhai nói thầm. Chỉ có điều hắn không muốn lại bị người ấn ngã
xuống đất. Hắn nhìn chằm chằm vào Tiễn Linh.

Nàng cũng không phải đặc biệt xinh đẹp. Chủ yếu là trên mặt nàng có một vết
sẹo làm hỏng thẩm mỹ, da mặt ngả màu lúa mạch. Nàng rất cao, gần cao bằng hắn.
Trên người nàng mặc váy ngắn, phía dưới cũng không lộ ra đùi đẹp, mà mặc quần
vũ trang, hoàn toàn che đi bắp đùi tròn trịa, nhưng không có cách nào che đi
độ co dãn. Bên hông nàng quấn một dải dây lưng, rất có lợi khi sử dụng để
chiến đấu. Toàn thân ngoài bộ ngực nổi sóng ba đào ra, chính là mười ngón tay
của nàng, hoàn toàn được dùng vải quấn kín.

– Được rồi. Ngươi tự mình sẽ thu dọn sạch sẽ căn nhà này. Hôm nay nghỉ ngơi
một đêm, ngày mai tham gia huấn luyện.

Tiễn Linh bị Vu Nhai nhìn chằm chằm như vậy, toàn thân không phần được tự
nhiên. Tốt nhất là cách xa tên sắc lang này một chút. Sau khi giao phó xong,
nàng liền trực tiếp rời đi.

Vu Nhai thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời, quan sát cái ổ mới của hắn. Nó
vẫn tính là sạch sẽ. Chỉ có điều bên trong tản ra mùi trái cây hư thối rất
nồng. Chắc hẳn căn nhà đã nhiều năm không có ai ở.

Vu Nhai đi vào. Trong phòng đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn được nữa.
Chỉ có một cái giường, ngoài ra không có gì khác. Chắc hẳn bình thường căn nhà
này được dùng để chứa trái cây. Con bà nó, mình thành người làm vườn cho vườn
quả này rồi.

Vu Nhai thờ ơ nhún vai, lợi dụng lực lượng của Phong Doanh thổi tan bụi bặm
trong căn nhà, sau đó mới ném những vật phẩm sinh hoạt nhận được từ Tiễn Linh
và trong góc. A, căn nhà vẫn còn trống trải.

Hắn nhìn những cành cây khô ở xung quanh một chút, sau đó lấy thanh kiếm tam
giai của mình ra, làm mấy cái ghế, một cái tủ.

Kiếp trước, khi còn bé hắn đã cùng chung sống gian khổ với lão gia gia, chuyện
gì cũng từng làm, bao gồm cả nghề mộc.

Bởi vì thực lực thăng tiến và sự linh hoạt do Phong Doanh dành cho, hai giờ
sau căn nhà trở nên phong phú.

Đúng lúc này, phía ngoài căn nhà vang lên tiếng bước chân. Rõ ràng có người cố
ý giẫm mạnh. Hắn đi ra ngoài nhìn. Không ngờ chính là Thủy Tinh!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận