– Huống chi Kiếm Phong lĩnh nguy hiểm nhưng những chỗ khác thì không sao?
Dương Như Hóa rất vừa lòng biểu hiện của mình, tiếp tục bảo:
– Kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực hành tỉnh, bọn họ sx tham gia Tiễn doanh. Ma pháp sư
có sức phòng ngự thấp, tấn công từ xa, bọn họ sợ mũi tên nhất. Kỵ sĩ dự bị
Thuẫn Lĩnh hành tỉnh tham gia Thuẫn doanh, chiến tranh bắt đầu là bọn họ sẽ
xung phong lên trước nhất, bảo vệ binh sĩ chúng ta không bị ma pháp công kích.
Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh là ám sát doanh, mục tiêu của bọn họ là Bắc
Đẩu kỵ sĩ dự bị, những điều này sẽ ít nguy hiểm hơn sao?
Hoàng Phủ đại tướng quân không nghĩ nhiều, hỏi thẳng:
– Đúng vậy! Đã ra chiến trường thì không nên sợ nguy hiểm. Huyền Thần điện
sắp đặt thế nào thì cứ làm thế ấy, các ngươi sẽ không phản đối đi?
Kỵ sĩ dự bị ba hành tỉnh đứng lên đáp:
– Không có!
Hoàng Phủ đại tướng quân ngẫu nhiên sẽ làm bộ dạng tướng quân chính hiệu, hỏi:
– Còn ngươi, Vu Nhai? Ngươi cảm thấy nguy hiểm nên khôngdám đi?
Vu Nhai đứng dậy, hành quân lễ Huyền Binh đế quốc:
– Phục tòng mệnh lệnh!
Độc Cô Anh vẫn muốn ngăn cản:
– Vu . . .
Độc Cô Anh không nói nên lời, nếu Vu Nhai đã biểu thị phục tòng mệnh lệnh thì
nàng có nói nhiều cũng vô ích. Độc Cô Anh không mong muốn hai kim bào Độc Cô
gia chết, mắt liếc hướng Dương Như Hóa. Độc Cô Anh thấy Dương Như Hóa cười
cười, lòng nàng thầm hận nhưng không có cách nào phản bác, đã bị gã chặn kín
đường.
Hoàng Phủ đại tướng quân nói:
– Rất tốt, lên đường ngay đi, báo danh với doanh địa của các ngươi.
Mọi người hành lễ.
Hoàng Phủ đại tướng quân nhìn Vu Nhai, ngần ngừ hỏi:
– Phải rồi, ai là người quản lý Tiền Tiêu Doanh Kiếm Phong lĩnh?
– A!
Các tướng quân ngơ ngác nhìn nhau tới lui, không tìm ra ai là người quản lý
Kiếm Phong lĩnh.
Dương Như Hóa chợt nhớ ra, nói:
– Đại tướng quân, người Kiếm Phong lĩnh luôn do ngục trưởng quân ngục Kiếm
Sơn hùng quan chúng ta quản lý, từ hắn chỉ điểm tội phạm nào đó làm hiệu doanh
trưởng tạm thời. Giờ sẽ kêu người đi hỏi thăm ngục trưởng.
Hoàng Phủ đại tướng quân vung tay nói:
– Khỏi hỏi, bổ nhiệm Vu Nhai làm hiệu doanh trưởng Kiếm Phong lĩnh, lập tức
đi nhận chức.
Vu Nhai bình tĩnh nói:
– Đa tạ đại tướng quân.
– Ừm! Rất ttó. Nay ta đề bạt ngươi làm trung phẩm hiệu úy, chính thức cho
ngươi chức quân quan.
Hoàng Phủ đại tướng quân càng nhìn Vu Nhai càng thấy vừa mắt. Mới rồi Độc Cô
Anh cãi lại mà Vu Nhai chỉ yên lặng chờ lệnh, thật là điển hình cho binh sĩ.
Biết đi đâu tìm ra binh sĩ kiêm kỵ sĩ thế này? Phải bồi dưỡng cho tốt.
Vu Nhai giữ khuôn mặt mộc nói:
– Cái kia . . . Đại tướng quân, tại hạ đã là thượng phẩm hiệu úy của Bắc Đẩu.
Hoàng Phủ đại tướng quân không hề lúng túng, gã càng hưng phấn nói:
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Cái gì? Ngươi là thượng phẩm hiệu úy? Thì ra ngươi đã là binh ĩ từ lâu,
tuổi trẻ như thế trở thành thượng phẩm hiệu úy, không uổng là người ta thưởng
thức.
Hoàng Phủ đại tướng quân giống như mượn kiếm huynh, cảm thấy Vu Nhai rất có
tiềm lực.
– Vậy đi, ngươi đã là thượng phẩm hiệu úy thì ta cho ngươi . . .
Tuy Dương Như Hóa cảm giác lần này Vu Nhai chết chắc nhưng gã khó chịu khi đại
tướng quân thùng cơm ban chức, gã ngắt lời Hoàng Phủ đại tướng quân:
– Đại tướng quân, sau thượng phẩm hiệu úy là quan quân, không lập công thì
không thể đề bạt.
Hoàng Phủ đại tướng quân ủ rũ nói:
– Được rồi, vậy chờ lập công an toàn trở về từ Kiếm Phong lĩnh sẽ thưởng
tiếp.
Vu Nhai nghiêm túc nói:
– Tuân lệnh! Đa tạ đại tướng quân, ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của
tướng quân!
Độc Cô Anh không biết nên nói cái gì. Lúc trước Vu Nhai mỏ nhọn hơn dao, bày
mưu lập kế đã đi đâu? Vu Nhai chẳng những không tranh thủ không đi nơi nguy
hiểm mà còn làm bộ dạng như binh sĩ thật sự.
Hoàng Phủ đại tướng quân tuyên bố:
– Vậy hãy xuất phát đi!
Mọi người trong đại tướng quân điện đứng dậy, người Tiễn Vực hành tỉnh đi ra
đại điện trước. Đoàn người ra khỏi phủ đại tướng quân, có bốn đội đứng chờ
trong quảng trường trước cửa phủ. Bốn, năm chục người một đội, là các kỵ sĩ dự
bị của bốn hành tỉnh.
Nhóm đại biểu kỵ sĩ dự bị hành tỉnh Vu Nhai về đội của mình, từ Tiễn Vực hành
tỉnh dẫn đầu xuất phát đi cửa thành hướng bắc.
Người Tiễn Vực hành tỉnh rất kiêu ngạo, dù Độc Cô Cửu Tà, Lý Thân Bá khiến bọn
họ chú ý nhưng sẽ không nhìn Bắc Đẩu hành tỉnh cái nào. Tiễn Vực hành tỉnh đi
lướt qua Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị.
Tiếp theo là kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, do Vệ Hiên dẫn dắt. Trừ Vệ Hiên
và mấy người sau lưng gã ra, các kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh nhìn hướng
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, đa số là khinh miệt, coi rẻ nhìn người chết. Thuẫn Lĩnh
hành tỉnh một tay lên kế hoạch đẩy Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị đi ‘chịu chết’, tất
nhiên bọn họ biết Kiếm Phong lĩnh là nơi nào.
Đây là sự khác biệt giữa hai hành tỉnh. Tiễn Vực hành tỉnh sẽ không dùng ánh
mắt xem người chết nhìn Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, vì Bắc Đẩu hành tỉnh sống hay
chết không liên quan đến họ. Mục tiêu của kỵ sĩ dự bị Tiễn Vực hành tỉnh là
lấy nhiều quân công, giết bao nhiêu binh sĩ Ma Pháp đế quốc, kết thúc cuộc so
đấu nhàm chán sau đó đối diện kỵ sĩ dự bị từ thượng lục tỉnh cường đại.
Vệ Hiên cũng vậy, mục tiêu của gã không quá cao xa, đó là Tiễn Vực hành tỉnh.
Đội thứ ba xuất phát là Liêm Châu hành tỉnh. Kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh
cũng nhìn hướng Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị, đặc biệt là Vu Nhai. Ánh mắt người Liêm
Châu hành tỉnh phức tạp, cảnh giác. Vu Nhai chứng minh cho bọn họ biết cái gì
là cường đại, kỵ sĩ dự bị Liêm Châu hành tỉnh không còn tự tin đè đầu Bắc Đẩu
hành tỉnh như lúc trước.
Ít nhất . . . Không thể xếp cthó.
Cuối cùng đến lượt Bắc Đẩu hành tỉnh. Trừ mấy người Vu Nhai ra những kỵ sĩ dự
bị chờ bên ngoài không biết sẽ đến đâu, nhưng rất nhanh bọn họ liền biết. Sau
khi tướng quân tuyên bố, bọn họ ngơ ngác không biết Kiếm Phong lĩnh là đâu.
Độc Cô Anh ngăn lại Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị tiến lên, hỏi:
– Vu Nhai, sao ngươi lại dễ dàng đồng ý đi Kiếm Phong lĩnh? Đó là nơi chín
chết một sống!
Mặc dù Độc Cô Anh hiểu rằng bây giờ có nói cũng không thay đổi được gì.
Vu Nhai lắc đầu, nói:
– Nếu Dương Như Hóa đến có chuẩn bị thì đã dự đoán được các loại tình huống
sẽ xảy ra, nói nhiều chỉ khiến đại tướng quân phản cảm.
Vu Nhai không giải thích nhiều.
– Phản cảm thì có sao? Thùng . . . Cái này rõ ràng là Dương Như Hóa cấu kết
với Trần kỵ sĩ sắp xếp trong nội bộ sát ý. Dù không thuyết phục được đại tướng
quân ít ra ngươi nên thuyết phục bên Huyền Thần điện mới đúng.
Độc Cô Anh không có hảo cảm với Hoàng Phủ đại tướng quân, rất khó hiểu tại sao
Vu Nhai xem trọng đại tướng quân thùng cơm.
Một tướng quân đi tới nói:
– Xin lỗi Độc Cô Anh tướng quân, đã đến giờ xuất phát. Nếu có gì cần dặn dò
chờ bọn họ lên đường rồi viết thư đi, không thể nói nhiều, làm vậy không công
bằng với kỵ sĩ dự bị khác.