Cẩn thận ngẫm nghĩ chỉ có một khả năng, Vu Nhai cấu kết với người Kiếm Sơn
hùng quan, nhưng xác suất này bằng không. Bởi vì người phụ trách tuần tra, tìm
người hôm nay toàn là người của Dương Như Hóa. Lúc trước Dương Như Hóa mất hết
mặt mũi, điệt tử bị đánh thành đầu heo, huyền binh bản mệnh bị bẻ cong vòng.
Chẳng lẽ đây là khổ nhục kế sao?
Dù là khổ nhục kế cũng không quá đáng như vậy?
Hay là Độc Cô Anh? Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa cùng nhìn hướng Độc Cô Anh.
Độc Cô Anh biết bọn họ nghi ngờ nàng, nhún vai nói:
– Ta nghĩ trong phủ của ta có nhiều con chuột, bọn chúng nên nói cho các
ngươi biết kết quả.
Thế là bị phủ định, không nói đến tai mắt thế nào, trong thời gian ngắn Độc Cô
Anh khó thể sắp xếp chuyện như vậy.
Độc Cô Anh bổ sung:
– Các ngươi có thể đến phủ tướng quân của ta hoặc nơi nào liên quan đến ta để
điều tra, ta không quan tâm.
Độc Cô Anh thầm thắc mắc Vu Nhai làm sao thực hiện được? Dù sao Độc Cô Anh
không làm nên có điều tra hay không cũng vậy. Độc Cô Anh nói thẳng ra vì biết
chắc Dương Như Hóa không dám ngang nhiên điều tra.
Trần kỵ sĩ không nghĩ ra nguyên nhân, gã quát to:
– Nói đi, ngươi đã giấu người đi đâu?
Vu Nhai hừ lạnh một tiếng:
– Trói người là vô tội, tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Vu Nhai nói xong người nhẹ hẫng, không biết hắn dùng cách gì thoát khỏi hai
binh sĩ nhẹ nhàng chạy hướng Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị. Từ khi Vu Nhai bị bắt Tiểu
Thúy đã bay lên trời cao.
– Muốn đi? Không dễ vậy!
Trần kỵ sĩ không cho phép Vu Nhai bỏ chạy, nhưng gã chợt khựng lại, lạnh lùng
nhìn người xuất hiện trước mặt.
– Yến Huy, ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?
Yến đại nhân lạnh lùng nói:
– Là ai gây sự trước?
– Hừ! Tóm lại hôm nay ta quyết xử người này!
Trần kỵ sĩ lười nói nhiều, cứ nói nhảm thì gã sẽ mất mặt nhiều hơn.
Trần kỵ sĩ nhìn hướng Dương Như Hóa:
– Dương tướng quân, còn đứng đó làm gì? Họ Vu là tội phạm.
Có Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị muốn phản bác thay Vu Nhai:
– Mới rồi đã nói . . .
– Mới rồi là lời nói đù,a ta và Dương tướng quân không hề nói trói người là
vô tội. Hắn tự biên tự diễn nói ra, đừng nói là chuyện không có, dù có thì họ
Vu vô duyên làm Vệ Vi Vi tàn phế huyền binh của Vệ Vi Vi đã là có tội.
Trần kỵ sĩ rất bực mình. Chuyện gì đây? Cãi tới cái lui rốt cuộc yếu thế, cũng
vì Vu Nhai nói mấy câu kích tướng, cũng vì thủ đoạn không biết Vu Nhai giấu Vệ
Vi Vi ở đâu. Phải nhanh chóng bắt Vu Nhai.
Dương Như Hóa quát to:
– Đúng vậy! Vu Nhai, ngươi dám vùng thoát ra ngoài, ngươi có biết là ngươi
đang chống lệnh không?
Khi Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị chuẩn bị chiến đấu thì bỗng có thanh âm lè nhè vang
lên:
– Lệnh cái đầu ngươi! Các ngươi nghĩ ta chết rồi sao? Bà nội nó, Dương Như
Hóa, đại tướng quân ta chỉ uống thêm mấy ly rượu mà ngươi đã tới đây quậy phá.
Xem ra phải điều tra thật kỹ chuyện điệt tử của ngươi là gian tế.
Trong Kiếm Sơn hùng quan người dám nói kiểu đó với Dương Như Hóa chỉ có một,
đó là Hoàng Phủ đại tướng quân.
Hoàng Phủ đại tướng quân chậm rãi đi ra từ một khu nhà, bên cạnh gã còn có một
người, là Ngọc Vấn Hiền, gã dìu Hoàng Phủ đại tướng quân đi ra.
– Đại tướng quân, sao người đến đây?
– Nếu ta không đến thì Kiếm Sơn hùng quan bị ngươi làm chướng khí mù mịt.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Hoàng Phủ đại tướng quân tức giận quát:
– Ta đã biết chuyện xảy ra, ta đứng bên cạnh nhìn thấy hết hành động của các
ngươi. Tốt, rất tốt, bắt người là vô tội? Người Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị bị bắt mà
ngươi không chút phát hiện, nếu không tại ngươi thì chuyện hôm nay sẽ không
xảy ra!
– Đại tướng quân, chuyện là . . .
– Đã bảo ta biết hết, bao gồm lời nữ nhân độc ác của Vệ gia đã nói. Nếu ta
nằm trong hoàn cảnh của Vu Nhai cũng sẽ bán nữ nhân đó đi, giết nàng là quá
nhẹ. Nữ nhân này quá độc ác.
Hoàng Phủ đại tướng quân chửi rủa:
– Còn đám kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh này, dưới tình huống đó định xuống
tay với cô nương đáng yêu kia, thứ không bằng heo chó! Nhớ năm xưa ta tán gái
trong đế đô Huyền Binh đế quốc dù đối phương là quý tộc hay bình dân, nếu nàng
không theo thì lão tử cũng không ép buộc, sẽ không dùng cách độc ác ăn hiếp
bình dân.
– Nhìn các ngươi xem? Luôn mồm nói Vệ gia Vệ gia, cứ nói người ta đến từ Bắc
Đẩu, nói Bắc Đẩu là đê tiện. Tổ cha nó, Bắc Đẩu thì không phải con dân của đế
quốc ta sao? Bắc Đẩu là con ghẻ sao?
Hoàng Phủ đại tướng quân thật sự nổi giận, trong lúc chửi không quên kể ra
quang huy lúc ở Huyền Binh đế đô làm người ta câm nín. Mọi người im lặng cho
đại tướng quân thùng cơm nói hết.
Hoàng Phủ đại tướng quân phất tay quyết định:
– Thôi, lão tử lười nói nhiều. Chuyện hôm nay cứ vậy đi, Vu Nhai vô tội.
Dương Như Hóa, kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh, các ngươi hãy sám hối đi.
Hoàng Phủ đại tướng quân dứt lời, Dương Như Hóa, đám người Trần kỵ sĩ biến sắc
mặt.
Dương Như Hóa nói nhanh:
– Đại tướng quân, dù chuyện này là lỗi ta không làm tròn trách nhiệm nhưng
tiểu thư Vệ gia mất tích, Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị thì không người nào bị tổn
thương, chuyện này . . .
Hoàng Phủ đại tướng quân rất tức giận nói:
– Tiểu thư Vệ gia? Nữ nhân độc ác như thế nên bị vạn người đè, vạn thú cưỡi.
Ta không trừng phạt mười mấy kỵ sĩ dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh khốn kiếp đã là
tốt, còn dám nhắc tiểu thư Vệ gia với ta?
Đại tướng quân thùng cơm trừ trung thành với Huyền Binh đế quốc ra còn ghét ác
như thù, tuy gã ngang ngược lại khiến người Bắc Đẩu hành tỉnh, Vu Nhai sinh ra
hảo cảm.
– Đại tướng quân . . .
Dương Như Hóa muốn nói nhưng bị ngắt lời.
Hoàng Phủ đại tướng quân chợt nhớ điều gì, ra lệnh:
– Độc Cô Anh, toàn bộ phòng ngự Kiếm Sơn hùng quan mấy hôm nay do ngươi phụ
trách, nhớ đừng để sai sót như Dương Như Hóa. Đặc biệt là sân của Bắc Đẩu kỵ
sĩ dự bị, hừ, đừng để ai đến gần.
Hoàng Phủ đại tướng quân nói xong nhìn hướng Ngọc Vấn Hiền, bộ dạng như xin
lỗi Ngọc Vấn Hiền vì suýt quên ra lệnh.
Độc Cô Anh chắp tay nói:
– Tuân lệnh! Đại tướng quân!
Trần kỵ sĩ mặt mày xanh mét nói:
– Đại tướng quân, điều này là bất công với Thuẫn Lĩnh chúng ta.
Hoàng Phủ đại tướng quân không hề e dè nói:
– Bất công? Ta còn có bất công hơn, ngươi có muố nthử không? Ví dụ khiến các
ngươi không được tham gia so đấu kỵ sĩ dự bị lần này.
Hoàng Phủ đại tướng quân nói xong được Ngọc Vấn Hiền dìu lảo đảo rời đi.
Vu Nhai nói với Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị:
– Chuyện không liên quan chúng ta, đi.
Bắc Đẩu kỵ sĩ dự bị rời đi, Trần kỵ sĩ, Dương Như Hóa muốn hành động nhưng bây
giờ nơi này do Độc Cô Anh quyết định. Nếu Trần kỵ sĩ dám to gan làm bậy thì
Độc Cô Anh sẽ thực hiện lời Hoàng Phủ đại tướng quân nói.
Cuối cùng chỉ còn lại Dương Như Hóa, binh sĩ của gã, kỵ sĩ chính thức, kỵ sĩ
dự bị Thuẫn Lĩnh hành tỉnh.
Mặt mọi người đen như lọ nồi.