Triệu Hoán Thần Binh

Chương 467: Sao còn chưa động thủ

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng của muội muội truyền đến. Hắn hết hồn…

– Độc Cô Tề, xem ra không có lựa chọn nào khác. Cứ tiến hành dựa theo kế
hoạch vừa rồi. Nếu còn trì hoãn nữa, sợ rằng tất cả hài tử sẽ phải chết ở chỗ
này.

Giọng nói của Độc Cô Cửu Lan lộ rõ sự mệt mỏi và suy yếu.

– Được rồi, tiến hành theo kế hoạch đi!

Độc Cô Tề gật đầu, biểu tình lạnh như băng. Xem ra hắn hình như cũng bị thương
rất nặng. Chỉ có điều giọng nói vẫn đặc biệt có lực, cũng không giống như Độc
Cô Cửu Lan. Hắn hẳn vẫn còn giữ lại sức. Hai người gần đó cũng gật đầu.

Đúng vậy, chỉ còn lại có hai người. Độc Cô Cửu Dã đột phá vòng vây cầu cứu. Ba
người còn lại bị Dị Ma Nhân chém giết.

May là, đám nhỏ vẫn bình yên. Lúc này bọn họ đều trốn ở dưới cánh lớn của
Thiết Phi Long. Trong đó có cả Tiểu Loan và Tiểu Dịch. Tiểu Dịch che chở cho
muội muội, biểu tình vẫn giống như một người lớn. Tiểu Loan rất khiếp sợ.
Nhưng dưới sự bảo vệ của ca ca, so với những hài tử khác, nàng vẫn tốt hơn
nhiều. Những hài tử khác có phần đờ đẫn. Lại có hài tử sợ tới mức sắp ngất đi.

– Tiểu Dịch, ở đây ngươi dũng cảm nhất. Lát nữa chúng ta sẽ bảo Thiết Phi
Long bay lên. Ngươi dẫn theo Tiểu Loan và tất cả hài tử cưỡi lên trên nó, sau
đó đi tới nghĩa địa Thiên Tội, có được không?

Độc Cô Cửu Lan ôn nhu nói với Tiểu Dịch. Trong lòng nàng biết rõ, hôm nay sợ
rằng là lời nói cuối cùng với đám hài tử Tiểu Dịch và Tiểu Loan này. Trong
lòng nàng cảm thấy không nỡ, nhưng vẫn phải làm.

Tiểu Dịch ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời không nhịn được lại ngân ngấn nước mắt,
nói:

– Không, các người sẽ chết!

– Không đâu. Chỉ cần các ngươi đến nghĩa địa Thiên Tội tìm cao thủ nơi đó, có
thể quay lại cứu chúng ta!

Độc Cô Cửu Lan rất nhanh liền trả lời, trên mặt tràn ngập ánh sáng và tự tin.
Chỉ có điều, trên mặt gần như toàn vết máu làm cho ánh sáng trên gương mặt
nàng giảm đi rất nhiều.

– Đem huyền khí đánh vào trên người Thiết Phi Long. Các ngươi làm sao có thể
kiên trì đến khi những cao thủ kia qua được? Lại nói, tính tình của những cao
thủ đó rất cổ quái. Bọn họ sẽ không tới cứu người.

Tiểu Dịch lắc đầu, giọng nói vẫn rõ ràng như trước.

Độc Cô Cửu Lan cười khổ. Không biết có chuyện gì xảy ra với hài tử này. Mới
tám tuổi, bộ dạng lại giống như một người trưởng thành, quá thông minh. Bình
thường bọn họ cũng thích sự thông minh của Tiểu Dịch. Nhưng lúc này, thật sự
không muốn hắn quá thông minh như vậy.

Có lẽ bởi vì tiểu quỷ này từ nhỏ không có cha mẹ nên mới vậy. Mình khi còn bé
lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao? Hài tử không có cha mẹ sớm quản lý việc
nhà.

Xem ra chính mình trước đây làm không đủ. Vốn định thay thế cha mẹ của bọn
chúng, cũng giống như Đồng Cô đối với mình trước đây.

– Nhưng ngươi không phải còn có Tiểu Loan sao?

Độc Cô Cửu Lan đột nhiên nói. Nếu thông minh, lấy cách thức của người thông
minh, có ý là, ngươi có Tiểu Loan, lẽ nào cũng muốn trơ mắt nhìn nàng chết
cùng chúng ta?

Tiểu Dịch sửng sốt, nặng nề gật đầu:

– Ta biết. Ta nhất định sẽ thuyết phục những cao thủ kia tới cứu các ngươi.

Độc Cô Cửu Lan cười. Tiểu Dịch đứng đầu trong đám hài tử. Chỉ cần hắn đã đáp
ứng, những hài tử khác sẽ không có vấn đề gì. Nàng đưa mắt nhìn đám ba người
Độc Cô Tề, gật đầu. Sau đó Độc Cô Cửu Lan xông ra ngăn cản Dị Ma Nhân. Ba
người kia xoay người lại, đưa huyền khí vào trong cơ thể Thiết Phi Long.

Chợt nghe Thiết Phi Long rít lên một tiếng, cánh mở rộng, mang theo đám nhỏ,
bay lên trời.

– Giết. Chúng ta nhất định phải ngăn cản xạ thủ Dị Ma Nhân. Tốt nhất là dùng
thân thể chúng ta làm lá chắn cho các hài tử.

Độc Cô Cửu Lan chợt quát. Ngay lập tức, đám ba người Độc Cô Tề xông vào trong
đám Dị Ma Nhân. Độc Cô Cửu Lan dùng biểu hiện của chính mình chứng minh, không
phải tất cả mọi người dưới Thiên Tội Uyên đều không có nhuệ khí.

Vừa đúng lúc, tên chuẩn tướng Dị Ma Nhân kia phá lên cười, lấy tiêu chuẩn cực
kỳ không giống với nhân loại nói:

Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com

– Ha ha, kế hay. Nhưng chúng ta đều đã đoán được. Chúng ta cũng không chỉ có
một xạ thủ có thể bắn hạ được Thiết Phi Long. Giết chết con Thiết Phi Long
kia, như vậy, đám hài tử cũng sẽ bị tổn thương. Những hài tử này còn có thể
dùng để uy hiếp lão nhân Mê Thành kia, hắc hắc…

– Cái gì?

Độc Cô Cửu Lan thét lên, một bầu nhiệt huyết dường như bị chậu nước lại tưới
xuống. Rất nhanh bước chân nàng dừng lại, quay người…

Chỉ thấy nàng không để ý tới mọi chuyện muốn leo lên Thiết Phi Long, ngăn cản
khả năng bị bắn trúng. Nàng làm như vậy, chính là trực tiếp đưa lưng mình cho
Dị Ma Nhân. Cái chết đang lan về phía trước mặt nàng, cũng chậm rãi lan rộng
ra…

– Cửu Lan, cẩn thận!

Độc Cô Tề mở to hai mắt nhìn, sau đó điên cuồng vọt tới. Hắn muốn dùng thân
thể ngăn cản công kích của đám Dị Ma Nhân phía sau. Nhưng vào lúc này, trong
bóng tối đột nhiên có ánh sáng quỷ dị xuất hiện, vượt qua Độc Cô Cửu Lan, vượt
qua Độc Cô Tề…

– Ách ách ách… Nhân loại, ngươi thật giảo hoạt. Đã nói rõ…

Đám Dị Ma Nhân dừng lại, cười khanh khách vài tiếng, lại nhìn chằm chằm vào
Độc Cô Tề nói.

Đáng tiếc lời hắn nói không phải là ngôn ngữ nhân loại. Người ở chỗ này không
nghe rõ được.

Ngay lập tức, Dị Ma Nhân này nặng nề ngã xuống.

Ầm

Độc Cô Tề dưới tác động của quán tính, đập vào phía sau Độc Cô Cửu Lan.

Độc Cô Cửu Lan…

Thật đáng tiếc, nàng gần như cũng không biết phía sau xảy ra chuyện gì. Trong
mắt nàng chỉ có đám hài tử kia.

– A, xạ thủ?

Độc Cô Cửu Lan chạy vài bước, nhưng đột nhiên không cảm ứng được khí tức của
xạ thủ. Thiết Phi Long cũng càng bay càng cao. Lẽ nào Dị Ma Nhân nói vậy chỉ
để phô trương thanh thế? Bên ngoài căn bản cũng không có xạ thủ ẩn nấp.

Nàng quay đầu lại, liền thấy Độc Cô Tề nghiêng người nằm dưới đất. Còn có Dị
Ma Nhân kia chậm rãi ngã xuống. Xem ra quả thực như là phô trương thanh thế,
hòng giết chết mình:

– Cám ơn ngươi, Độc Cô Tề…

Theo Độc Cô Cửu Lan nghĩ, người cứu nàng chắc là Độc Cô Tề. Vừa đúng lúc, nàng
chú ý tới ánh sáng cắt ngang qua bóng tối.

– Ách, không cần khách khí. Chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Bây giờ nói
những điều đó làm gì?

Độc Cô Tề rất nhanh liền nắm lấy cơ hội nói.

Dị Ma Nhân phía sau đột nhiên bị chết. Cần gì quan tâm hắn chết như thế nào!
Hiện tại công lao là của mình. Vừa rồi ở trong bóng tối, Độc Cô Tề cũng không
nhìn thấy rõ ràng ánh sáng kia. Hắn cũng không biết Dị Ma Nhân chết oan chết
uổng.

Đương nhiên, nếu như hắn cẩn thận suy nghĩ. Chắc chắn sẽ không tùy tiện tranh
công như thế. Nhưng bây giờ nào hắn có thời gian để suy nghĩ sao?

– Xạ thủ, xạ thủ của ta. Đáng chết. Tại sao hắn còn chưa động thủ?

Chuẩn tướng Dị Ma Nhân cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Tại sao lại không
thấy xạ thủ. Chẳng lẽ đã uống say? Không có khả năng. Lần hành động này căn
bản không cho phép kẻ nào mang rượu tới. Không có cách nào, hắn chỉ có thể ra
lệnh xạ thủ bên cạnh công kích…

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận