Đặc biệt là kiến trúc bên trong còn có hệ thống các loại thiết bị chống lại Dị
Ma Nhân, nhìn cũng thoải mái hơn.
– Người nào?
Trong nháy mắt ngay khi Vu Nhai nhảy vào làng nhân loại, lập tức bị vô số ánh
mắt chú ý. Thật ra Vu Nhai rất bình tĩnh, chậm rãi đi vào. Hắn trực tiếp ném
hai cái đầu Dị Ma Nhân trên tay xuống. Lúc này hắn cũng không lập tức tháo mặt
nạ xuống. Không phải hắn không muốn lấy xuống, mà đeo chiếc mặt nạ khắc hình
rồng lên mặt rất thoải mái, giống như không đeo. Trong lúc nhất thời hắn cũng
quên.
– Ta là người vừa từ phía trên xuống. Thấy những Dị Ma Tộc Nhân kia đang bao
vây tấn công nhân loại, liền chém hai tên mang qua.
Vu Nhai tùy ý giải thích. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, hơn nữa
còn không tính mở cửa, hắn mới ý thức được hắn đang đeo mặt nạ trên mặt. Hắn
mỉm cười, lấy xuống. Quả nhiên, mọi người xung quanh đã bớt cảnh giác. Chỉ có
điều mỗi người vẫn liều chết nhìn hắn.
Bọn họ rất sợ Vu Nhai đột nhiên đổi mặt. Nhân loại vốn sẽ không cảnh giác như
thế. Phải biết rằng, từ trước đến nay chỉ số thông minh của Dị Ma Nhân không
cao, không an bài được nhiều như vậy. Nhưng sau chuyện trúng độc lần này lại
làm cho tất cả nhân loại đều cảnh giác.
– Ngươi là người vừa từ phía trên xuống sao?
Cuối cùng, Vu Nhai được cho đi vào làng. Vô số ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào
hắn. Một nam tử trẻ tuổi trong đó hỏi. Người này đã đưa ra quyết định cho hắn
vào. Chắc hẳn là người chủ sự của phòng tuyến bên này.
– Không sai. Trước đây ta luôn ở chỗ của tiền bối Mê Thành. Sau khi nghe được
tin tức, ta mới tới đây trợ giúp một chút. Hơn nữa trên tay ta có Thần Minh
Quả, hẳn là có thể cứu tất cả những người trúng độc!
Vu Nhai thản nhiên nói. Ánh mắt mọi người liền sáng ngời. Trước đã nói, trong
thôn cũng có cất một lượng nhỏ số ít Thần Minh Quả, cũng đã thử dùng. Thần
Minh Quả thực sự có thể giải độc, tuy rằng không thể hoàn toàn trị tận gốc.
Tiếp theo, mọi chuyện thuận lợi hơn nhiều. Vu Nhai gặp được thôn trưởng trong
thôn. Đó là một lão già, thực lực Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Chỉ có điều khí
huyết có chút yếu ớt, đã bắt đầu xuống dốc. Độc Cô gia thực sự nghiêm khắc.
Nếu như người thôn trưởng này ở bên ngoài cho dù không đạt được cảnh giới như
Độc Cô Thanh Hải, nhưng ít ra cũng không tránh khỏi làm một trưởng lão bình
thường. Đáng tiếc, hắn chỉ có thể sống quãng đời còn lại như thế.
Chỉ có điều, quy định nghiêm ngặt như vậy, nếu có người có thể đi ra khỏi
Thiên Tội Uyên, cũng sẽ là thiên chi kiều tử, trực tiếp trở thành Các chủ dự
bị của U Linh Kiếm Các. Địa vị cao, sợ rằng chỉ kém hơn so với gia chủ một
chút.
Những điều này, hắn đều không thể hiểu được.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Vu Nhai trực tiếp lấy ra 300 Thần Minh
Quả, đưa cho thôn trưởng. Sau đó không có chuyện của hắn nữa.
Tạm thời không có người nào nói cái gì. Lão đầu Mê Thành giữ 300 Thần Minh
Quả, hoàn toàn không kỳ quái.
Đúng vậy. Tất cả mọi người cho rằng Thần Minh Quả này là do lão đầu Mê Thành
bảo Vu Nhai đưa tới. Nếu lúc đó không phải Vu Nhai tự tay lấy Thần Minh Quả từ
trong nhẫn không gian ra, những người đến Mê Thành cầu cứu cũng không thể tin
được.
Nực cười, một người vừa xuống, sao có thể có nhiều Thần Minh Quả như vậy?
Về phần bối cảnh các loại của Vu Nhai, Nếu đổi lại là chỗ khác, có lẽ bọn họ
sẽ hỏi một chút. Nhưng hiện tại, hắn chính là một nhân vật bi kịch chuẩn bị ở
lại Thiên Tội Uyên trong suốt quãng đời còn lại mà thôi. Bối cảnh gì cũng
không quan trọng.
Vu Nhai cũng vui mừng khi bọn họ như vậy. không hắn chuyện gì. Chuyện cứu
người… Đó cũng không phải là nghĩa vụ của hắn. Hắn lười tự tay cứu người.
Trước đó nếu không phải muốn vài lợi ích từ lão đầu Mê Thành, hắn sẽ không tự
mình động thủ.
Hắn lại hỏi chuyện Độc Cô Cửu Lan và Tiểu Loan, Tiểu Dịch, biết được bọn họ đã
sớm xuất phát. Hiện tại chắc hẳn đã đến nghĩa địa Thiên Tội. Bọn họ cưỡi Thiết
Phi Long đi, rất an toàn.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Dùng cách nói của bọn họ, Thiết Phi Long đã qua lại vài lần. Tiểu Loan và Tiểu
Dịch là một nhóm cuối cùng.
Nếu là Thiết Phi Long, Vu Nhai cũng không thật sự lo lắng nữa. Chỉ có điều bảo
hắn ở lại đây thật sự không thú vị. Còn phải giúp bọn họ đánh Dị Ma Nhân.
Vậy chẳng thà hắn tự mình hành động, chơi trò ám sát một chút, rèn luyện kỹ
thuật ám sát một chút còn hay hơn.
Đương nhiên, có thời gian, tìm một chỗ yên tĩnh tiếp tục nghiên cứu phù văn
cũng là một lựa chọn tốt.
Đối với phù văn, Vu Nhai đã có chút cơ sở. Chỉ có điều đối với phù văn của
Huyền Binh Điển, hắn vẫn giống như mù. Thứ này không phải chỉ một lần là có
thể hiểu được. Nếu không, hắn đâu cần tới lão đầu Mê Thành nữa?
– Báo cáo thôn trưởng, Dị Ma Nhân đột nhiên phát động tập kích quy mô lớn.
Ngay thời điểm Vu Nhai đang lên kế hoạch xem hiện tại nên làm gì, đột nhiên
bên ngoài truyền đến một tiếng kêu đầy hoảng sợ.
Trong nháy mắt, mọi người đứng lên. Thôn trưởng cũng không dám chậm trễ, lập
tức chỉ huy. Xung quanh cũng có mấy người lớn tuổi. Mỗi người xông ra chỉ huy
chiến đấu. Đương nhiên, cũng có người mang Thần Minh Quả đi cứu chữa cho những
người bị trúng độc.
Cuối cùng, ngay cả thôn trưởng cũng ra ngoài. Trong phòng của thôn trưởng chỉ
còn lại một mình Vu Nhai.
Vu Nhai sờ sờ mũi, sau đó cũng xoay người ra cửa. Lúc đi ra cửa, hắn lại đeo
chiếc mặt nạ khắc hình rồng lên. Không phải hắn giả vờ, mà là Tạp Lạc Đặc biết
hắn. Nếu biết mục tiêu lần này của Dị Ma Nhân chính là mình, chỉ có kẻ ngu
ngốc mới nghênh ngang ra ngoài.
Bởi vì như vậy, thời điểm Vu Nhai chiến đấu với Dị Ma Nhân mới không có dẫn
theo Long Báo. Gia hỏa kia quá bắt mắt.
Cuộc chiến đấu với khí thế ngất trời. Vu Nhai đứng yên một bên, cũng không ra
tay. Cũng không có ai bảo hắn ra tay. Làm không tốt, nếu như ra tay loạn còn
làm rối loạn kế hoạch của bọn họ. Hắn chỉ lẳng lặng quan sát thế cục hai bên.
Trong lòng hắn thầm than thở. Dị Ma tộc tấn công thực sự hỗn loạn. Nhưng bọn
họ nhiều người, lấy số lượng đè chết người. Cho dù bên nhân loại có tốt chất
chỉnh thể cao thì thế nào?
Mỗi nhân loại đều là một người chống lại mấy người. Thậm chí một đấu với mười
người. Bọn họ bị ép đến không thở nổi.
Cho dù hiện tại Vu Nhai gia nhập vào cuộc chiến đấu cũng không làm nên chuyện
gì. Phía bên nhân loại, cao thủ Hoàng Binh Sư thật sự không ít. Thêm hắn cũng
không nhiều, thiếu hắn cũng không ít.
Hơn nữa Vu Nhai phát hiện, người trong thôn hình không giống như Độc Cô gia
phía trên, có vẻ như kém nhuệ khí hơn…
Trừ điều đó ra, theo ánh mắt quân nhân kiếp trước của Vu Nhai, đám người trong
thôn tổ chức cũng không tốt lắm, thậm chí có phần hỗn loạn. Chỉ có điều, dù
sao bọn họ cũng đỡ hơn so với Dị Ma tộc. Hình như rất lâu rồi, bọn họ chưa
từng tham gia loại chiến đấu tập thể như vậy.
– Thôn trưởng, thôn trưởng…
Ngay thời điểm Vu Nhai tiếp tục nhàm chán, đột nhiên có người vội vàng từ phía
sau làng chạy đến. Phía sau là vô số ngọn núi lớn. Dị Ma Nhân không có cách
nào công kích từ hướng đó.