Hắn lại không chờ được lâu như vậy. Điều hắn muốn chỉ là kiến thức phù văn căn
bản của lão đầu Mê Thành. Không, thật ra cái này vẫn đứng thứ hai. Hắn tin
tưởng chỉ cần đi ra ngoài, Thủy Tinh khẳng định có thể tìm được.
Điều Vu Nhai muốn nhất chính là, làm sao đánh ra thủ ấn tăng cường Huyền Binh
Điển.
Đúng vậy, hắn muốn làm chính là mượn tay của lão đầu Mê Thành, nghiên cứu một
chút phù văn của Huyền Binh Điển, nắm giữ được phù văn mạnh nhất trong Huyền
Binh Điển, mới có cơ hội trong thời gian nhanh nhất bắt lấy Cổ Đế Long Linh.
– Ta thật sự không muốn bái sư. Ta thật sự chỉ cảm thấy hứng thú mà thôi. Nếu
như ngài thật sự không tìm được truyền nhân, muốn ta kế thừa, vậy trước hết
phải thông qua khảo nghiệm của ta mới được.
Vu Nhai nhẹ nhàng quay đầu lại, trợn trừng mắt nói.
– Cái gì, ngươi nói cái gì? Ngươi thử thách ta sao?
Lão đầu Mê Thành mở to hai mắt nhìn hắn. Làm gì có chuyện đồ đệ thử thách sư
phụ chứ?
– Đúng vậy. Ta nắm giữ vài phù văn, cũng mấy phù văn duy nhất. Đúng như lão
đã nói rất không có hệ thống. Nhưng thứ không có hệ thống này, ta đều nắm giữ.
Nếu như ngươi cũng không hiểu, vậy dựa vào cái gì mà đòi làm sư phụ ta?
Vu Nhai nói thật nhanh.
Khóe miệng lão đầu Mê Thành giật giật vài cái. Có vẻ như lão phải tiếp nhận
thử thách này. Quả nhiên tiểu tử này nắm giữ phù văn thần bí. Dựa vào trực
giác của lão, khẳng định những phù văn này có thể mang đến cho mình sự chỉ dẫn
rất lớn. Con mẹ nó, nếu như ra ngoài, tuyệt đối không thể để cho người ta biết
mình lại bị một tên tiểu quỷ thử thách. Nếu không, có trời mới biết có thể
truyền khắp Độc Cô gia hay không?
– Được rồi. Để ta xem thử ngươi nắm giữ những phù văn không có hệ thống thế
nào.
Trong lòng lão đầu Mê Thành thầm suy nghĩ, ngoài mặt còn muốn giả vờ ta không
vội. Có trời mới biết, tất cả những gì lão muốn đều nằm trong tay con tiểu hồ
ly trước mặt.
Cũng là thử thách, tuy rằng trình tự và động tác không đổi, nhưng đã từ sự phụ
thử thách đồ đệ biến thành đồ đệ thử thách sư phụ.
– Vậy lão tiền bối, hộp kiếm này đối với ta rất quan trọng. Lão xem…
– Chỉ cần ngươi thành truyền nhân của ta, lão sư ta tự nhiên sẽ không thu đồ
của ngươi!
Trong lòng lão đầu Mê Thành thầm nén giận, tiếp tục lộ vẻ đại lượng, vung tay
lên.
Lão tử từ bỏ cái hộp kiếm. Đương nhiên, chỉ cần tiểu tử này thành truyền nhân
của mình, đến lúc đó lấy ra nghiên cứu một chút hẳn không thành vấn đề chứ?
– Thật sự rất quan trọng. Nếu như ta không phải là truyền nhân của ngài,
không lọt được vào pháp nhãn của ngài, lẽ nào, lẽ nào…
Vu Nhai yếu ớt nói. Đồ đệ thử thách sư phụ hay nhất chính là điểm này, có thể
tùy tiện đưa ra điều kiện, nói cách khác sẽ ngược lại.
Lão đầu Mê Thành tức giận ngực phập phồng. Lão nhìn không hiểu tiểu tử trước
mắt này là đang lo lắng thật sự, hay là lo lắng giả.
Nhưng lão cũng lười suy nghĩ nhiều như vậy, lại nói:
– Nếu như không thành truyền nhân của ta, ta cũng không cần hộp kiếm của
ngươi. Đến lúc đó Minh Huyễn Cổ Lâm tùy ngươi xông vào. Ngoài ra còn có thể
chỉ điểm cho ngươi đi như thế nào thì có thể dễ dàng nhận được các đồ có khắc
hình rồng hơn. Như vậy đã được chưa?
– Cái này…
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Nếu như chung quy không được lấy vật có khắc hình rồng, ta cho ngươi mượn
một cái. Ngươi khẳng định có thể cầm hộp kiếm của ngươi đi ra khỏi Thiên Tội
Uyên. Ta bảo đảm.
Nhìn thấy Vu Nhai lại tỏ ra do dự, lo lắng, lão đầu Mê Thành lại nhấn mạnh.
Đương nhiên là cho mượn. Đến lúc đó, lão có thể tìm Độc Cô Chiến Phong đòi
lại. Lão vẫn không biết, Vu Nhai cùng Độc Cô Chiến Phong không có nửa quan hệ.
– Cảm ơn tiền bối Mê Thành, vậy ta lại bắt đầu đây.
Vu Nhai nhận được sự bảo đảm của lão đầu, biểu tình có vẻ như rất chất phác,
chuẩn bị bắt đầu. Nhưng đột nhiên hắn lại dừng lại, nói:
– Đúng rồi, tiền bối Mê Thành, không phải ta nghi ngờ thực lực của tiền bối,
chỉ có điều ta cảm giác cho dù là phù văn rất đơn giản, tiền bối cũng phải để
ý một chút. Còn phải chỉnh sửa sau đó lại truyền thụ cho ta. Trong khoảng thời
gian này cũng không thể lãng phí. Không biết ngài có nền tảng phù văn gì hay
không. Giống như sổ tay kinh nghiệm các loại. Đến lúc đó ngài để ý phù văn của
ta, ta cũng có thể mượn cơ hội học tập.
Lão đầu Mê Thành cảm giác trong tìm hình như có máu chảy ra. Nếu như có thể,
lão thật sự muốn đập tiểu tử này thành cặn bã.
Cuối cùng lão đã nhìn ra, tiểu tử này căn bản không có lòng muốn bái sư, thầm
muốn mò được lợi ích từ chỗ của mình. Ngẫm lại bản thân mình năm đó cũng
chuyên gia lừa đảo hãm hại. Ở trong Độc Cô gia cũng là người có chút danh
tiếng, không ngờ ngày hôm nay lại thua trên tay tiểu tử này.
– Được rồi. Đây là nền tảng phù văn và sổ tay kinh nghiệm của ta. Tiểu tử,
nếu như ngươi không lấy ra được thứ khiến ta thoả mãn, cẩn thận lão nhân làm
ngươi vĩnh viễn ở trong Thiên Tội Uyên này.
Lão đầu Mê Thành trực tiếp ném ra hai quyển sách, hung hăng nói. Nếu đã biết
tiểu tử này đang diễn trò, có lý nào còn diễn trò theo hắn được. Được rồi,
thật ra lão đang giận dữ, thật sự không diễn được.
Vu Nhai hài lòng nhận lấy hai cuốn sổ tay. Bước đầu tiên đã hoàn thành. Hắn
quả thực muốn mượn cơ hội này học tập.
Vu Nhai không tin trước đó lão đầu Mê Thành có thể nghiên cứu ra phù văn của
Huyền Binh Điển. Cho dù là phù văn nằm ở vị trí ngoài cùng.
Hơn nữa, Vu Nhai cũng không có khả năng trực tiếp lập thành hệ thống, đánh ra
cả khối phù văn lớn như vậy. Có trời mới biết thế giới này có người nào biết
về sự tồn tại của Huyền Binh Điển hay không. Về chuyện Huyền Binh Điển, hắn
nhất định phải cẩn thận.
– Lão tiền bối Mê Thành, ta đối với các đồ vật có khắc hình rồng của lão vẫn
rất…
Vu Nhai giả vờ đáng thương, chuẩn bị được một tấc lại muốn tiến một thước.
Đáng tiếc lời của hắn nói ra phân nửa đã bị cắt ngang.
– Tiểu tử, ngươi tin hiện tại lão tử đánh ngươi thành cặn bã hay không?
– Đúng thật là lòng dạ hẹp hòi. Hi vọng lão tiền bối có thể nghiên cứu ra phù
văn của ta. Nói cách khác, sau này ra ngoài nhất định phải tuyên truyền thật
tốt cho ta.
Vu Nhai có vẻ như nhỏ giọng nói thầm, nhưng lão đầu Mê Thành có thực lực thế
nào, làm sao có thể không nghe thấy?
Toàn thân lão run rẩy. Nếu như có thể, nhất định phải đánh nát tên tiểu tử
này. Trong lòng lão âm thầm thề.
Nếu như tiểu tử này nắm giữ phù văn cực kỳ thối nát, nhất định phải ném hắn
vào trong Minh Huyễn Cổ Lâm mười năm, nếu không khó giải được mối hận trong
lòng.
Đồng thời lão cũng âm thầm cảnh giác. Lát nữa không quan tâm phù văn thế nào,
cũng phải nghiên cứu cho thật tốt.
– Thôn Thiên Kiếm, đến đây đi. Nàng lựa chọn phù văn cho ta. Nhất định không
thể để cho người ta nhìn ra phù văn này có quan hệ gì với Huyền Binh Điển.
Nhưng lại có hiệu quả để ta thu phục Cổ Đế Long Linh.
Vu Nhai nói. Bảo hắn tự lựa chọn phù văn, quả thực quá ép buộc.