Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền xuống một giọng nữ, âm thanh trầm
thấp. Không ngờ đang nói Dị ngôn ngữ của Ma Nhân. Vu Nhai khẽ ngẩng đầu, đúng
lúc thấy đám người Độc Cô Cửu Lan vẫn không rời đi. Người nói chuyện chính là
Đồng Cô…
– Xôn xao…
Phía dưới, Dị Ma Nhân nghe được lời Đồng Cô nói lập tức ồ lên. Cùng lúc đó,
Tạp Lạc Đặc cũng kịp phản ứng, chỉ vào phía trên đám người Độc Cô Cửu Lan nói:
– Mau lên, mau giết chết bọn chúng cho ta.
Dị Ma Tộc Vương cũng tức giận xuất kích. Hắn bỏ qua Vu Nhai, chuẩn bị tiến
hành công kích đối với đám người Đồng Cô ở phía trên không trung. Vu Nhai có
phần sững sờ. Chợt hắn hiểu ra Đồng Cô đang định làm gì. Nàng đang phiên dịch
lại lời của hắn!
– Hừ, các ngươi muốn bất kính đối với thần linh của các ngươi sao? Có thể các
ngươi còn chưa tin, nhưng nếu như ta đánh ra tuyệt kỹ tuyệt đối thất truyền
của các ngươi thì sao?
Vu Nhai mượn cơ hội này nói, bộ dạng vui mừng không sợ hãi. Hắn thật sự giống
như thần linh hạ phàm. Đột nhiên, hắn cầm liêm đao trong tay tượng thần. Liêm
đao của tượng thần cũng không như Dị Ma Nhân, là dính liền với thân thể, mà là
một thanh vũ khí.
Vu Nhai thông qua Binh Linh trong Liêm Đao Ma biết được, nó căn bản cũng không
phải là tổ tiên Dị Ma Nhân. Dị Ma Nhân chẳng qua là một bộ tộc nhỏ phía dưới
của chủ nhân hắn năm đó, may mắn không hoàn toàn chết trận. Nhưng trí nhớ
trước kia đã sớm mất đi, tự cho rằng tượng thần đó là tổ tiên bọn họ, quỳ bái.
Liêm đao Binh Linh bởi vì tổn hao nghiêm trọng, bắt đầu hồ đồ. Mãi đến khi
Thần Minh Quả xuất hiện.
Sau đó, nó lấy phương thức hiến tế và truyền thừa, kéo dài thói quen này tới
tận bây giờ.
Dị Ma Nhân giúp nó khôi phục lực lượng, nó dạy cho các loại tuyệt kỹ liêm đao
Dị Ma Nhân. Chỉ co điều, Dị Ma Nhân vẫn không thể cung cấp cho nó linh hồn
thuần khiết nhất, cho nên nó vẫn luôn mơ hồ, cũng không có cách nào truyền lại
cho Dị Ma Nhân. Mãi cho tới khi Vu Nhai xuất hiện.
Cũng chính bởi vì cảm ứng được vong linh Binh Linh, trong nháy mắt hắn mới bị
khát vọng thức tỉnh. Nếu không, hắn căn bản không nói được.
Phía trên, Đồng Cô phiên dịch thật nhanh những lời Vu Nhai nói.
Phía dưới trong nháy mắt trở nên yên tĩnh. Tay Vu Nhai cầm cự liêm của tượng
thần, chân đạp hư không. Cự liêm cùng hắn dường như biến thành một khối. Hắn
múa cự liêm trên không trung. Bầu không khí càng thêm yên tĩnh. Tất cả mọi
người nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Dường như bọn họ quả thực nhìn thấy được
tình cảnh tượng thần hiển hóa vậy. Chí ít, từ trước đến nay bọn họ cũng chưa
từng thấy qua Dị Ma Tộc Vương sử dụng ra tuyệt kỹ thâm ảo như vậy.
Ầm ầm ầm…
Vu Nhai công kích. Mục tiêu tất nhiên vẫn là cao thủ Dị Ma Tộc Vương. Dị Ma
Tộc Vương và đám người Tạp Lạc Đặc cũng bị chấn động. Nhưng phía sau chính là
sát khí nồng đậm. Lẽ nào thần linh cũng là thật. Nhân loại này thật sự tiếp
nhận truyền thừa của thần linh sao?
Bất kể có phải là sự thật hay không, chỉ cần giết hắn, thần linh cũng sẽ không
để ý tới người chết này chứ.
Vẫn là do cảnh giới chênh lệch quá lớn, mặc dù Vu Nhai lấy cự liêm nghịch
thiên đánh ra tuyệt kỹ siêu cấp, vẫn không thể nào làm gì được cao thủ trước
mắt. Nhưng sắc mặt hắn không đổi. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng ở trên vai
tượng thần, nhìn xuống các ma, giống như thiên thần.
– Đại ca ca uy vũ!
Giọng nói thanh thúy của Tiểu Loan phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Trong nháy mắt, dân chúng Dị Ma phía dưới đều bàn luận. Sau đó không ngờ thật
sự có dân chúng Dị Ma quỳ xuống. Giống như tính xấu của nhân loại, Dị Ma Nhân
cũng có phong tục quỳ. Có người quỳ, tất nhiên tất cả sẽ quỳ xuống theo.
Đương nhiên, chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó. Nhưng chỉ bộ phận này, đã làm
cho toàn bộ Dị Ma Tộc đại loạn.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Các ngươi muốn tạo phản sao?
Dị Ma Tộc Vương vốn chuẩn bị tiếp tục ra tay với Vu Nhai. Nhưng phản ứng của
dân chúng Dị Ma phía sau khiến hắn trở tay không kịp. Hắn xoay người gầm lên
giận dữ.
Không chỉ hắn, Tạp Lạc Đặc và cao thủ Dị Ma đều rối loạn đầu trận tuyến. Bọn
họ chưa bao giờ gặp phải loại tình huống như vậy. Ngay cả nghe cũng chưa nghe
nói qua. Trước đó, bọn họ căn bản không biết Kích động lại có thể có uy lực
lớn như vậy.
Vu Nhai vẫn cầm cự liêm trong tay đứng thẳng trên vai của tượng thần, uy phong
lẫm liệt.
Không hiểu sao, đám người trên Thiết Phi Long trên đều cảm giác an tâm một
cách khó hiểu. Dường như chỉ cần hắn tồn tại, bọn họ mặc dù phải đối mặt với
nhiều Dị Ma Nhân hơn nữa cũng không có cái gì đáng e ngại. Đặc biệt là Độc Cô
Cửu Lan, nghĩ đến chuyện hắn đi theo phía sau ung dung cười, nghĩ đến chuyện
hắn hóa thân thành người thần bí ở phía sau bày bố. Nghĩ đến bộ dạng bình tĩnh
của hắn sau khi từ bên trong tượng thần ra ngoài. Đây là anh hùng mà các
trưởng lão đã nói tới sao?
– Các ngươi còn ngẩn người ra đó làm gì? Lúc này không trốn, còn đợi tới khi
nào?
Người anh hùng đột nhiên lên tiếng. Sau đó trước mắt đám người Độc Cô Cửu Lan
ở phía trên đang trợn mắt há hốc mồm, hắn rất nhanh liền thu hồi cự liêm, nhảy
lên thật cao, leo thật nhanh lên trên vách đá. Động tác kia dường như có sự
chênh lệch rất lớn với vị anh hùng trong truyền thuyết.
Cho tới bây giờ Vu Nhai cũng chưa từng nghĩ mình có thể lừa dối được, thật sự
trở thành Dị Ma Tộc Vương. Hắn làm vậy chính là khiến các cao thủ Dị Ma tộc
sứt đầu mẻ trán, sau đó tìm được cơ hội chạy ra mà thôi. Nếu đã thành công,
còn không trốn thì là kẻ ngu ngốc sao?
Trong nháy mắt, Vu Nhai đã từ trong cốc đi ra. Đồng thời, hai phe nhân mã cũng
đã kịp phản ứng lại.
– Nhanh, cứu người!
Tuy rằng Độc Cô Cửu Lan cảm giác nhân vật anh hùng trong mắt nàng bị nghiền
nát, nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn.
Nàng bảo Thiết Phi Long lao xuống cứu người. Nhưng vào lúc này, nàng chợt phát
hiện Thiết Phi Long bị người kéo lại. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử bên
cạnh nói:
– Độc Cô Tề, ngươi làm gì vậy?
– Cửu Lan, chúng ta không thể xuống đó. Dị Ma Nhân phía dưới bắn một lượt sẽ
khiến chúng ta xong đời. Nếu như người thần bí đã nói hắn có biện pháp chạy
trốn, vậy chúng ta cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây. Bảo vệ hai hài tử quan
trọng hơn.
Ánh mắt Độc Cô Tề chớp động nói.
– Độc Cô Tề, buông tay. Bây giờ còn có cơ hội!
Độc Cô Cửu Lan lạnh nhạt nói.
– Đã không còn cơ hội nữa. Nhóm cao thủ của Dị Ma Tộc Vương đã xuất động!
Đúng lúc này, Đồng Cô đột nhiên mở miệng nói. Cơ hội chỉ thoáng cái đã trôi
qua. Nếu như vừa nãy, Vu Nhai thoát thân, chớp mắt cứu người, cơ hội rất lớn.
Nhưng bây giờ cao thủ Dị Ma đã kịp phản ứng. Tạp Lạc Đặc cùng Dị Ma Tộc Vương
hét lớn điên cuồng đuổi theo. Một gã tướng quân khác lại dẫn theo các cao thủ
Dị Ma tộc công kích từ xa về phía bọn họ.
– Đuổi, đuổi theo nhân loại đáng chết này. Tuyệt đối không thể để cho hắn
chạy thoát. Tuyệt đối không thể để cho hắn lại gần Thiết Phi Long. Cho dù để
cho chạy Thiết Phi Long cũng không tiếc!