– Có, ngươi có. Ngay bên bên trong cơ thể ngươi. Ta cảm giác được linh hồn
thuần khiết nhất. Đó là linh hồn thuần khiết nhất từng bị cây Hắc Ám Ma Vân và
Thần Minh Quả gột rửa. Cho ta, cho ta tế phẩm…
Âm thanh vẫn trầm thấp đáng sợ.
Vu Nhai có phần sững sờ. Linh hồn từng được cây Hắc Ám Ma Vân và Thần Minh Quả
gột rửa, ở trong cơ thể mình?
– Vu tiểu tử, là gia hỏa kia!
Khắc Liệt Luân Tư đột nhiên rống lên một tiếng, chỉ vào vong linh Binh Linh
đang ngẩn người ở bên cạnh hắn:
– Cây Hắc Ám Ma Vân chính là cái rễ màu đen kia. Đây nên hỗn hợp thể vong
linh đã chết, sau khi bị gột rửa trở thành Binh Linh thuần khiết nhất. Hơn nữa
bởi vì bên trong chứa vô số oán khí linh hồn. Đối với Binh Linh ma binh như
vậy chính là sự quyến rũ trí mạng. Tượng thần lựa ngươi căn bản không phải bởi
vì Thí Thần Ma Nhận, mà bởi vì Binh Linh tàn này cảm ứng được vong linh Binh
Linh đáng chết ở bên trong cơ thể ngươi.
Vu Nhai nghe thấy Khắc Liệt Luân Tư chỉ ra vong linh Binh Linh đã hoàn toàn
nghĩ thông suốt mọi chuyện. Hóa ra, rễ màu đen gọi là cây Hắc Ám Ma Vân, không
chỉ có lực lượng cường đại và thuộc tính hắc ám, còn có công hiệu gột rửa Binh
Linh.
Hắn được lựa chọn hoàn toàn không có liên quan gì với Thí Thần Ma Nhận. Tất cả
đều đã rõ ràng.
Trời ạ. Trước còn Vu Nhai còn có chút do dự, cho rằng có thể lên được đây là
do công lao của Thí Thần Ma Nhận. Nếu như không để cho hắn cắn nuốt, như vậy
quá bất công với hắn. Nhưng hiện tại, Vu Nhai đã không để ý tới Thí Thần Ma
Nhận nữa.
– Tiểu tử, đưa vong linh đáng chết kia cho hắn. Gia hỏa này ngơ ngác ngây
ngốc như vậy, ta đánh cũng không có gì thú vị. Đây tuyệt đối là một Binh Linh
ma binh đặc biệt đáng sợ, hơn nữa còn cổ xưa.
Khắc Liệt Luân Tư quát.
– Được rồi, cho ngươi!
Vu Nhai quyết định thật nhanh, trực tiếp ném vong linh Binh Linh ra ngoài.
– Ngao…
Đúng lúc này, Binh Linh vặn vẹo thét lên. Vong linh Binh Linh nhào tới.
Cùng lúc đó, các Dị Ma Tộc Nhân phía ngoài thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đợi rất
rất lâu, cuối cùng truyền thừa đã bắt đầu. Gia hỏa này cũng không biết nghiên
cứu bao lâu.
– Động thủ!
Đồng Cô đột nhiên quát khẽ một tiếng. Bọn họ chờ chính là lúc này. Ngay trong
nháy mắt khi tượng thần phát ra thần quang, đám người Độc Cô Cửu Lan và Đồng
Cô rất nhanh liền từ trong đám Dị Ma tộc bắn ra ngoài. Mục tiêu nhắm thẳng vào
tượng thần.
– Nhân loại, ta đã chờ các ngươi rất lâu. Giao Thần Minh Quả và mảnh vụn
Huyền Binh ra đây!
Tướng quân Tạp Lạc Đặc quát.
Bởi vì chuyện Thần Minh Quả, hắn bị Dị Ma Tộc Vương trách cứ không ít. Nếu như
không cầm về được, vậy hắn đừng nghĩ tới chuyện tiếp tục làm tướng quân nữa.
May là, trong tay bọn họ còn có hai hài tử. Nhân loại kia sớm muộn gì cũng sẽ
gặp. Không phải hiện tại cuối cùng đã xuất hiện rồi sao?
– Cửu Lan, chúng ta tạm thời ngăn cản bọn họ lại. Nàng đi cứu Tiểu Loan và
Tiểu Dịch. Chỉ cần cứu ra, lập tức triệu hoán Thiết Phi Long!
Đồng Cô kêu lên, sau đó xông về phía ba Dị Ma Tộc Nhân mạnh nhất trên tế đàn.
Độc Cô Cửu Lan ngẩn người một lát. Lấy lực lượng của mấy người Đồng Cô thật sự
đối kháng được với ba Dị Ma Nhân cường đại nhất sao?
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Cửu Lan, nàng còn chờ gì nữa. Nếu còn chờ nữa chúng ta sẽ không có cơ hội
đâu. Tiểu Loan và Tiểu Dịch sẽ bị cắn nuốt hết.
Đồng Cô thét lên, Độc Cô Cửu Lan cắn môi, gần như bật máu. Nàng không có cách
nào, điên cuồng bắn về phía tượng thần.
Trong nháy mắt, cuộc chiến đấu bắt đầu. Bọn họ không có nhiều thời gian, chỉ
có khoảng mấy lần hít thở ngắn ngủi.
Chỉ cần các cao thủ Dị Ma tộc khác từ phía dưới nhảy lên tế đàn, bọn họ có
chạy đằng trời. Về phần trước tướng quân Tạp Lạc Đặc nói bọn họ cầm Thần Minh
Quả và mảnh vụn Huyền Binh. Không để ý. Bây giờ không phải là thời điểm chú ý
tới những điều này.
– Cửu Lan tỷ tỷ, chúng ta ở chỗ này!
Giọng nói thanh thúy của Tiểu Loan vang lên ở trên chiến trường. Rất nhanh,
nàng cùng Tiểu Dịch từ bên trong tượng thần chạy ra. Đúng như lời Vu Nhai căn
dặn trước đó. Tiểu Loan vừa chạy còn không quên nói:
– Ca ca, ta nói. Đại ca ca đúng là không gạt chúng ta.
Đám người Độc Cô Cửu Lan đều ngẩn người. Hiện tại hai hài tử không phải ở bên
trong tượng thần bị kẻ tiếp nhận truyền thừa cắn nuốt hay sao? Tại sao lại đột
nhiên chạy ra ngoài vậy? Nhưng hiện tại bọn họ làm sao có thời gian suy nghĩ
được nhiều như vậy.
Độc Cô Cửu Lan đột nhiên kêu lên một tiếng. Âm thanh truyền ra xa. Cùng lúc
đó, từ phía xa cũng truyền đến một tiếng kêu dài. Đó là tiếng kêu thuộc về ma
thú, cũng chính là Thiết Phi Long mà Đồng Cô vừa nhắc tới.
Đây cũng chính là hậu chiêu của đoàn người Độc Cô Cửu Lan.
Ở trong thế giới Thiên Tội Uyên, ma thú bay cũng không phải là hoàn toàn tuyệt
tích. Thiết Phi Long này chính là một trong số đó. Chỉ bởi vì quy tắc của nơi
này, người thực lực dưới Địa Binh Sư vẫn không có cách nào ra ngoài. Cho nên
Thiết Phi Long này cũng không có cách nào bay ra.
– Chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao hiến tế đã bắt đầu, hai hài tử này còn có thể
chạy ra được?
Các cường giả Dị Ma đều muốn hôn mê. Hiến tế phía trên vẫn còn tiếp tục, nhưng
hai hài tử này vẫn vui vẻ như vậy. Lẽ nào, tên Ục ịch ngu ngốc này lại linh
hồn mình ra hiến tế hay sao?
Độc Cô Cửu Lan đã ôm thật chặt hai hài tử vào trong ngực. Sau đó Thiết Phi
Long cũng chạy tới.
Chỉ thấy nàng rất nhanh liền đạp lên tượng thần. Đúng vào lúc này, nàng thông
qua mắt của tượng thần cực lớn nhìn thấy được tình hình bên trong. Gia hỏa Dị
Ma Nhân ục ịch kia đang ngồi khoanh chân ở đó tiếp nhận truyền thừa. Ở trên
người hắn tuôn ra khí tức u ám một cách đáng sợ. Chỉ liếc mắt, Độc Cô Cửu Lan
đã cảm giác mình dường như tiến vào trong hầm băng vạn năm.
– Truyền thừa tượng thần thật đáng sợ. Cũng không biết có thể hủy diệt hay
không!
Độc Cô Cửu Lan theo bản năng thầm nghĩ, thân thể lập tức lướt qua, giẫm lên
trên đầu tượng thần nhảy lên thật cao. Một con dực long toàn thân đầy vảy sắt
sắc bén đỡ được nàng, sau đó bắn về phía bên trong chiến trường.
– Đồng Cô, Tiểu Loan và Tiểu Dịch đã cứu được. Mau lên đây.
Không cần Độc Cô Cửu Lan nói, mấy người đồng thời rời khỏi chiến đấu, nhảy lên
thật cao. Bọn họ cũng không muốn chết.
Thời điểm bọn họ nhảy lên, Thiết Phi Long đã thi triển ma pháp, tạm thời ngăn
cản ba gã cường giả Dị Ma đuổi theo phía dưới, sau đó cũng đón mấy người. Mọi
chuyện thuận lợi giống như nằm mơ.
Cả quá trình chạy theo, rơi vào trên người Thiết Phi Long, chỉ khoảng ba lần
hít thở mà thôi. So với dự tính, đã nhanh hơn gấp đôi. Thật ra bọn họ cũng
không có cách nào thật sự giao đấu với ba cường giả Dị Ma kia. Chỉ đỡ hai
chiêu mà thôi.
Bọn họ đã sớm dự đoán tới tình huống xấu nhất. Bây giờ ngay cả một vết thương
cũng không có, khiến bọn họ thực sự giống như lọt vào trong sương mù.
– Cao thủ Dị Ma Nhân đã tập trung lại. Chúng ta phải lập tức rời đi!