– Yên tâm, nàng còn chưa có tư cách để ta chạy đến chỗ Độc Cô Cửu Dương làm
ầm ĩ đâu. Ta đâu có bị khờ, vì một nữ nhân ta căn bản không có để ở trong lòng
mà đi tạo ra một kẻ địch cường đại. Ta còn chưa tới mức bụng đói ăn quàng như
vậy!
– Bụng đói ăn quàng…
Độc Cô Vận Nhi dường như lại bị đánh một quyền nặng mề.
Vu Nhai nhún vai, trực tiếp xoay người đi về phía nhà Độc Cô Chư. Ở cùng với
nữ nhân này, đúng là bị buồn nôn muốn chết. Vậy không bằng hỏi tham Độc Cô Chư
một chút về tình hình năm đó, tìm xem manh mối…
Hơn nữa, mấy người bị phế bỏ huyền khí kia, hẳn cũng phải kéo viện binh tới
rồi chứ!
Không bao lâu, Vu Nhai đã trở về Độc Cô Chư gia. Cứu binh gì đó còn chưa tới,
nhưng Độc Cô Vận Nhi lại theo tới. Nàng hình như đã khôi phục lại sự bình
tĩnh, lời nói ra, khiến Vu Nhai thiếu chút nữa thì suy sụp:
– Độc Cô Nhai, cám ơn ngươi. Ngươi vẫn sĩ diện giống như trước đây. Yên tâm,
tuy rằng ngươi bị phế bỏ, nhưng ta nói được thì làm được. Ta nhất định sẽ cho
ngươi đủ bồi thường. Hơn nữa, ta vẫn mong ngươi rời khỏi Độc Cô gia. Chuyện
lúc lúc trước tuy rằng không có người nào biết, nhưng ngươi ở nơi này, vẫn
khiến cho ta rất khó an lòng.
Vu Nhai ngửa mặt lên trời thở dài. Đột nhiên ánh mắt hắn xuyên qua con đường
dài, từng bước một đi về phía trước, rời xa nữ nhân này:
– Độc Cô Vận Nhi, mong nàng không nên quá hài lòng về mình như vậy có được
không. Thôi đi, hôm nay ta cho nàng nhìn thấy ta là một phế nhân như thế nào!
– Chính là hắn, chính là hắn đã phế bỏ huyền binh của chúng ta.
Ngay khi Vu Nhai vừa dứt lời, trên đường phố đột nhiên truyền đến giọng nói
của mấy người trước đó, đồng thời còn có tiếng bước chân nặng nề. Sau đó trong
chớp mắt, một đám người đã tới. Trên người bọn họ mặc khôi giáp, mà không mặc
trường bào. Nhưng thật ra nơi trước ngực bọn họ in nhan sắc nào đó, đại biểu
cho đẳng cấp trường bào của bọn họ. Căn cứ vào ký ức, những người này là đội
duy trì trật tự ở Độc Cô gia, chuyên môn quản lý trị an.
– Là ngươi phế bỏ huyền khí của bọn họ sao?
Đội duy trì trật tự vừa tới, cũng trợn mắt nhìn.
– Không sai!
Vu Nhai tiếp tục đi tới.
– Nghe nói ngươi còn là tội nhân của Độc Cô gia, vạn kiếm xuyên tim mà chết?
– Không sai!
– Như vậy, ngươi có thể đi chết đi.
Vị này là đội trưởng đội duy trì trật tự, bộ dạng giống như người dẫn đầu
trước đó. Chắc hẳn bọn họ là huynh đệ gì đó. Nếu Vu Nhai đã thừa nhận tội danh
của hắn, vậy trực tiếp giết là được.
– Ai chết trước còn chưa biết đâu!
Vu Nhai lạnh lùng cười. Trong giây lát, tướng khí trên người bạo phát ra. Hắn
nói:
– Chỉ dựa vào các ngươi thôi sao? Quá yếu. Ngay cả Độc Cô Cửu Phù ta còn giết
được. Cho các ngươi một cơ hội, đi tìm người mạnh hơn, hoặc là tìm nhiều người
hơn tới để vạn kiếm xuyên tim ta!
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người trở nên thảm hại. Vu Nhai điên cuồng bạo
phát tướng khí thiếu chút nữa thì khiến cho bọn họ mềm oặt xuống.
Cùng lúc đó, Độc Cô Vận Nhi vừa thấy có người qua, rất nhanh đã trốn trốn sang
một bên. Mặt nàng biến sắc còn nghiêm trọng hơn cả thành viên trong đội duy
trì trật tự. Tuy rằng trên người nàng mặc áo bào tím nhưng thực lực vẫn phải
có. Nàng đã đạt được Linh Binh Sư. Nhưng tướng khí của Vu Nhai lại làm cho
nàng cảm giác vô cùng sợ hãi. Cổ tướng khí cường đại này hình như chỉ có thể
cảm nhận được ở trên người của đệ tử kim bào và ngân bào của Độc Cô gia. Trong
nháy mắt, tất cả những lời Vu Nhai nói trước đó lại vang lên. Đặc biệt là bốn
chữ Bụng đói ăn quàng…
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– Có lẽ hắn chỉ có tướng khí. Ngạo khí của hắn trước đây hóa thành tướng khí!
Độc Cô Vận Nhi tự an ủi mình.
– Lên. Giết hắn, giết chết tên tội nhân này!
Đội trưởng đội duy trì trật tự cũng đã nghe mấy người bị phế bỏ huyền khí
trước đó nói qua. Vu Nhai bởi vì không thể dung hợp Kiếm Huyền Binh mới bị
đuổi ra khỏi Độc Cô gia. Hơn nữa hai năm trước Độc Cô Minh mới mang tin tức
về, nói người này chẳng qua làm tiểu binh thủ thành. Hai năm qua, dù tiến bộ
lớn hơn nữa, thực lực tối đa cũng chỉ đạt được Linh Binh Sư đã là tốt rồi. Về
phần tướng khí, tướng khí lại không có nghĩa là tất cả.
– Giết…
Mười mấy người trực tiếp bày kiếm trận xông qua. Vu Nhai không chút nghĩ ngợi,
trực tiếp lao vào, giống như sói lao vào bầy dê. Những người này mạnh nhất
cũng chưa đạt tới hoàng bào. Hầu hết là Tướng Binh Sư trung đoạn, chỉ là một
đám gà đất chó ngói mà thôi. Lần này Vu Nhai thật ra không phế bỏ bọn họ, chỉ
để cho bọn họ mất đi sức chiến đấu mà thôi. A không, vị đội trưởng kia Vu Nhai
sẽ không khách khí với hắn, trực tiếp phế bỏ huyền khí.
– Đã xảy ra chuyện gì, Độc Cô, a không… Vu Nhai!
Khi Độc Cô Chư cùng Chu thẩm chạy ra, cuộc chiến đấu đã kết thúc.
Đúng vậy, khi Độc Cô Chư nghe được âm thanh, chạy đến cửa lớn, cuộc chiến đấu
đã kết thúc. Cảnh tượng thật giống như gọi ma thú lao vào bầy dê.
– Ngươi, ngươi, ngươi… Sao có thể như vậy được?
Những người lần trước tìm Độc Cô Chư gây phiền phức hiện tại run rẩy chỉ vào
Vu Nhai nói không ra lời. Vừa rồi, bọn họ còn muốn để biểu ca hắn bắt Vu Nhai,
sau đó ép Vu Nhai khôi phục huyền khí cho bọn họ. Nhưng chuyện trước mắt…
– Quá yếu. Lại đi tìm người hơn mạnh một chút đến đây.
– Độc Cô Nhai, ngươi nhất định phải chết. Ngươi lại dám tập kích đội duy trì
trật tự. Ngươi nhất định phải chết. Ngươi nhất định phải chết.
Đám người lúc trước khi dễ Độc Cô Chư vừa uy hiếp vừa chạy. Những người khác
không ít người đã bị Vu Nhai đả thương, tạm thời không đi được.
– Vu… Vu Nhai, chuyện này… chuyện này…
– Tiểu Nhai, vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi bây giờ là đánh đội viên của đội
duy trì trật tự đấy.
– Không sao. Ở Độc Cô gia, vốn chính là dùng kiếm để nói chuyện, có lý không
không có lý cũng vô dụng. Lẽ nào bọn họ gây sự với Tiểu Trư, là do Tiểu Trư
sai sao?
Vu Nhai ngạo nghễ nói.
– Dĩ nhiên không phải. Ta căn bản không có lỗi với bọn họ, cũng không thiếu
tiền của bọn họ. Là bọn họ vu oan hãm hại ta, cứng rắn muốn cướp tiền của ta.
Ta không có tiền, bọn họ lại bảo ta đi tới chỗ của Độc Cô Cửu Phù trộm công
pháp!
Độc Cô Chư nhanh chóng làm sáng tỏ.
– Vậy thì không phải lo. Bọn họ cố ý gây phiền toái, ta vì bằng hữu ra mặt.
Lấy quy định của Độc Cô gia, chúng ta đứng ở phía có lý, chúng ta có thể có
quyền được giết!
Vu Nhai nói.
Lúc Độc Cô Cửu Tà rời đi đã nói với hắn, ở trong Độc Cô gia, rất nhiều quy
định đều có thể ứng dụng linh hoạt. Đặc biệt là chiến đấu. Một lời không hợp
mà nảy sinh chiến đấu là chuyện thường xuyên xảy ra. Thậm chí còn diễn ra cuộc
chiến sinh tử. Nếu như ngươi vẫn chiếm lý, cứ việc đánh là được. Chỉ có điều
có gây ầm ĩ quá lớn hay không mà thôi. Đây là Độc Cô gia, một thế giới lấy
kiếm vi tôn, là một thế giới lấy giết chóc làm đầu.