– Họ Vu kia, ít mê hoặc Tiểu Mỹ!
Dạ Tình cả giận nói.
Thật ra Dạ Tình không tức giận Vu Nhai lắm. Chỉ là tỷ muội tốt khó chịu, nàng
tất nhiên cũng phải giả vờ khó chịu.
Vu Nhai nhún vai. Nữ nhân, thực sự không hiểu nổi được. Có người nói khi nữ
nhân tức giận thì không cần lý do. Có thể là kinh nguyệt của Nghiêm Sương vừa
vặn mấy ngày qua đã tới không chừng. Có lẽ chờ thêm một thời gian, nàng sẽ
không tức giận nữa.
– Chiến hữu Nghiêm Sương, trước kia ta quả thực… hình như có hơi quá đáng.
Nàng đừng lộ sắc mặt như vậy, sẽ biến dạng mất.
Trước đó Vu Nhai đã từng muốn nói, thật ra Nghiêm Sương lúc trước đối với hắn
cũng không tệ. Nếu không phải nhờ Nghiêm Sương, có lẽ chuyện Thất Tinh Thần
Kích trước đây, hắn khó có thể làm được. Sau đó lại tới chuyện tổ trưởng tổ Kỳ
Binh, chuyện nàng giới thiệu cho Dạ Tình tới tìm hắn làm nhiệm vụ, còn cả
chuyện ở Thánh Hội trước đó…
– Hừ.
Tuy rằng Nghiêm Sương vẫn tức giận, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Về chuyện này Nghiêm Lôi đã nói với nàng rõ ràng. Vu Nhai căn bản sẽ không
biết, cũng không có rót thuốc mê gì. Hơn nữa phụ thân cũng nói với nàng, hắn
nhận ân tình của Vu Nhai. Chỉ có điều Nghiêm Sương không muốn bị mất mặt. Từ
trước tới nay, nàng chưa từng bị người nào đối xử như thế.
– Được, không nên tức giận. Mọi người đều là chiến hữu, có chuyện gì cứ nói
ra là được.
Lúc này Ngọc Vấn Hiền cũng bu lại nói một chút. Tuy rằng hắn cũng không hiểu
chuyện gì xảy ra, cho dù hắn thông minh đi nữa, cũng không có khả năng biết
được chuyện giữa nam và nữ.
Dạ Tình cũng nói vài lời hữu ích. Tiểu Mỹ chạy qua chạy lại hai bên đầu, cuối
cùng tất cả mọi người đều tới, làm cho Nghiêm Sương cũng phải nghiêm chỉnh.
Chuyện cuối cùng đã kết thúc.
– Đúng vậy, chuyện nói ra rồi sẽ không có gì nữa. Đúng rồi, chiến hữu Nghiêm
Sương, ta rốt cuộc đắc tội nàng chỗ nào. Có phải nên nói rõ ra một chút được
không? Chiến hữu, không có chuyện gì nói không ra được. Sau này ta cũng có thể
chú ý một chút.
Cuối cùng Vu Nhai lại nói một câu, sau đó cục diện lại trở nên yên tĩnh. Tất
cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn:
– Ách, các ngươi làm gì nhìn ta như vậy?
– Vu tổ trưởng, ngươi tự giải quyết cho tốt!
Ngọc Vấn Hiền trực tiếp rời đi.
Thật là nhiều người đều rời đi, chỉ còn lại có đám mấy gia hỏa thần kinh thô
như Lữ Nham, Răng Lớn và Tiểu Mỹ.
– Không có gì. Là lỗi của ta. Ban đầu đều là lỗi của ta. Như vậy được chưa,
chiến hữu Vu Nhai!
Nghiêm Sương kêu lên một tiếng kỳ quái, sau đó cũng căm hận rời đi.
Vu Nhai vẫn không hiểu gì cả, đưa ánh mắt vô tội nhìn về phía Dạ Tình.
– Vu Nhai, hiện tại ta mới phát hiện ra, ngươi không chỉ rất háo sắc, hơn nữa
còn háo sắc thực sự không có phẩm chất!
Dạ Tình nói.
– Háo sắc không có phẩm chất là sao?
Vu Nhai trợn trừng mắt. Trời ạ, từ lúc nào mình lại trở nên bi kịch như thế.
Chẳng lẽ lại thật sự rất không có phẩm chất sao?
– Không đúng! Chuyện này có liên quan gì tới háo sắc không có phẩm chất chứ?
Ta lại chưa từng nghĩ qua chuyện muốn sắc Nghiêm Sương. Nghiêm Sương chính là
bạn thân, là chiến hữu mà!
Vu Nhai siêu cấp buồn bực hỏi. Bởi vì Dạ Tình cũng muốn rời khỏi, cho nên âm
thanh rất lớn.
Đây là ý gì? Là đang nói Nghiêm Sương không đáng cho sắc lang ngươi đi sắc
sao?
Nghiêm Sương cũng muốn khóc. Hiện tại nàng hoàn toàn tin tưởng Vu Nhai không
mê hoặc phụ thân. Hóa ra hắn không có xem mình là nữ nhân, vậy làm sao có thể
đi mê hoặc phụ thân đòi kết hôn với mình. Không trách được lúc trước hắn tức
giận như vậy. Hóa ra đó là do hắn phiền muộn vì bị chiến hữu nghi ngờ. Không
trách được hắn tỏ ra rất không thân sĩ. Đối với chiến hữu, hắn cần thân sĩ làm
gì. Không trách được…
Dạ Tình không biết phải nói cái gì, nhưng trong lòng lại không nhịn được có
chút vui mừng nho nhỏ đầy tà.
Mọi người đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Nghiêm Sương. Một sắc lang đột
nhiên không có hứng thú đối với nữ nhân nào đó, điều này thật sự là một đả
kích thảm khốc.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Nhưng thật ra mọi người hiểu nhầm Vu Nhai. Thật ra quan hệ giữa Vu Nhai cùng
Nghiêm Sương vẫn là xã giao hời hợt, tiếp xúc cũng không nhiều. Hơn nữa người
ta là nữ nhi của người lãnh đạo trực tiếp mình, đối với hắn xem như là có ân.
Theo bản năng hắn sẽ không đi làm loạn, cũng vô thức không suy nghĩ nhiều ít
tìm cách.
Nếu như Vu Nhai biết suy nghĩ của mọi người và Nghiêm Sương, thật không biết
nên khóc hay nên cười. Hóa ra không đủ vô sỉ cũng là sai lầm.
– Vu Nhai, cám ơn ngươi!
Lữ Nham cũng không nghĩ ra việc này, trực tiếp nói sang chuyện khác:
– Hóa ra Lữ lão là thúc tổ bà con xa của ta. Hắn đã truyền công pháp Lữ gia
cho ta. Lại thêm thứ Thủy Tinh và ngươi cho trước đó, không bao lâu nữa, ta có
thể đánh bại Lữ Băng!
– Ừ, ta tin tưởng!
Vu Nhai vỗ nhẹ vào bờ vai của hắn nói:
– Phù văn của Lữ lão thế nào?
– Hắn truyền thụ công pháp và chiến kỹ của Lữ gia cho ta xong liền bế quan.
Chỉ có điều trước khi bế quan thật ra hắn có căn dặn ta, nếu như có cơ hội lại
trở về Lữ gia, bảo ta đến tàng thư khố của Lữ gia trộm loại sách phù văn này
ra!
Lữ Nham gật đầu một cái nói.
Vu Nhai lắc đầu. Lữ lão thật đúng là tẩu hỏa nhập ma. Chỉ có điều lấy tính
cách của Lữ Nham chắc hẳn hắn sẽ thật sự đi làm.
– Vu Nhai, đến lúc đó nếu như ngươi cần, sách phù văn này…
– Chờ đến lúc đó rồi hãy nói. Hiện tại nhiệm vụ của ngươi là đánh bại Lữ
Băng, danh chính ngôn thuận quay về Lữ gia!
Vu Nhai cắt ngang lời hắn nói.
Lữ Nham gật đầu.
Đúng lúc này, có tiếng ma thú xuất hiện.
Độc Cô Cửu Tà dẫn đầu mười bảy kỵ sĩ dự bị cũ đã xuất hiện. Ánh mắt Lữ Nham
khóa chặt khóa ở trên người Lữ Băng, sau đó chợt thu hồi ánh mắt, nắm chặt nắm
đấm.
– Họ Vu kia, ta đã là Hoàng Binh Sư tứ đoạn. Chúng ta lại tái chiến một trận!
Lý Thân Phách từ phía xa quát lớn:
– Yên tâm, trước khi ta còn chưa đánh bại ngươi, Lý gia ta sẽ không truy cứu
chuyện ngươi có thể là người giết chết tam đệ ta!
– Lý Thân Phách, Yến đại nhân không chừng đã sắp tới, làm sao có thời gian
cho ngươi đánh một trận chứ?
Độc Cô Cửu Tà nói.
– Vậy đến tỉnh Kiếm Vực lại đánh.
Độc Cô Cửu Tà nhún vai, lười để ý tới gia hỏa này. Hắn nhìn về phía Vu Nhai
nói:
– Độc Cô Nhai, ngươi đã viết xong thư tình chưa? Nếu xong, hiện tại có thể
cho ta, ta sẽ giúp ngươi chuyển cho Cửu Huyền. A, nếu không, đến lúc đó quá
vội vàng lại không viết ra được.
Hai gia hỏa mạnh nhất này đều là cực phẩm.
Trong lòng Vu Nhai thầm kết luận.
Lý Thân Phách quả thực đáng sợ. Mới nửa tháng không gặp, hắn liền trực tiếp
đạt được Hoàng Binh Sư tứ đoạn. Mình vẫn chỉ là Linh Binh Sư cửu đoạn mà thôi.
May là mình còn đang trùng kích cực hạn. Chuyện của Lý Đông Phách, xem ra có
gia hỏa cực phẩm nàyở đây, không cần lo Lý gia trả thù.
Lộp cộp lộp cộp…
Đột nhiên, phía xa lại có tiếp vó ngựa vang lên.