Hắc hắc, Huyền Thần Điện thật giỏi tính toán. Nếu như là một tổ trưởng có năng
lực siêu cường, trực tiếp cướp huy hiệu của các thành viên trong tổ của mình,
tuyệt đối sẽ không được làm kỵ sĩ dự bị!
Vu Nhai đột nhiên cười hắc hắc nói.
– Vì sao, người kia không phải đã nói như sao?
– Các ngươi không nên quên. Đến lúc đó sẽ quan sát biểu hiện của từng cá nhân
mà cho thêm phần thưởng. Đã có thưởng nhất định sẽ có trừng phạt. Cho dù không
có, ngươi cảm thấy người như vậy Huyền Thần Điện dám nhận sao? Kế hoạch Thần
Binh, người cướp huy hiệu của tổ viên mình sẽ trở thành Thần Binh thế nào chứ?
Sợ rằng sau khi bị đế quốc Ma Pháp biết được, bọn họ sẽ cười đến rụng răng!
Vu Nhai cười lạnh nói.
Mọi người chợt bừng tỉnh, tâm tình thoáng cái liền thả lỏng. Đúng vậy, người
như vậy ai dám nhận. Người như vậy nếu như ở trên chiến trường làm tướng quân,
chỉ sợ nếu bị đánh bại, người đầu tiên trốn chạy chính là hắn.
– Đến lúc đó Huyền Thần Điện nhất định sẽ có lý do, đưa người như vậy trờ về
nhà. Lại nói, sau sáu giờ còn có cuộc chiến đấu mới mở ra. Có trời mới biết
phía sau sẽ phát sinh chuyện gì!
Vu Nhai không đợi mọi người nói gì đã lại nói.
– Vậy Vu tổ trưởng, chúng ta nền làm sao bây giờ?
Nhún vai, Vu Nhai trả lời:
– Nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó. Có thể ngủ, có thể hát, có thể nói
chuyện yêu đương, có thể ăn cái gì đó. Dù sao nhưng việc cần làm còn nhiều mà.
Ngoại trừ không nên đi ra ngoài, còn lại cuộc sống vẫn tiếp tục!
– Vậy, vậy không tốt lắm đâu. Chúng ta còn phải thưởng huy hiệu!
– Cướp huy hiệu, vậy sử dụng để làm gì?
Vu Nhai trả lời.
– Tất nhiên là trở thành kỵ sĩ dự bị.
Mọi người nhìn Vu Nhai, không biết trong đầu Vu tổ trưởng này rốt cuộc suy
nghĩ cái gì.
– Các ngươi có nắm chắc cướp được 70 huy hiệu ở trên người tổ khác hay không?
Vu Nhai tiếp tục hỏi.
– Vậy, chúng ta có thể cùng tiến lên!
– Chúng ta xông ra, thể hiện thực lực cường đại. Sau đó chờ người tổ khác
thấy không thể chiến thắng chúng ta, cùng nhau liên kết lại đánh chúng ta sao?
Vu Nhai liếc mắt nhìn mọi người giống như nhìn những kẻ ngốc nói:
– Các ngươi thích bị người khác bao vây tấn công sao? Hay là thích giữ cửa
chờ xem. Chờ người bên ngoài đánh gần xong, mới lại đi ra. Sau đó chúng ta
không tổn thất người nào lấy được thứ chúng ta muốn?
– Ách!
Tạm thời có vài người không kịp phản ứng, không hiểu Vu Nhai muốn nói cái gì.
Vu Nhai bất đắc dĩ, cẩn thận giải thích:
– Tất cả đều ở trong thành. Cho dù người đã chết huy hiệu vẫn còn, lại không
thể bay đi. Chờ tới khi phía bên ngoài còn lại không mấy người. Cho dù có Địa
Binh Sư, hắn đánh bại mọi người, bắt được tất cả huy hiệu, Nhưng ta chúng ta
có người của mấy tổ, đi tới bao vây đánh hắn, cũng không thể dễ dàng nhận được
tất cả huy chương từ trên người hắn sao? Chúng ta có cần phải ra ngoài sớm làm
bia ngắm cho người ta hay không?
Mọi người há hốc miệng, một câu cũng không nói được. Mọi người đều là người
thông minh, chỉ có điều thiếu kinh nghiệm. Lúc này tất cả lại quá khẩn trương.
Vu Nhai chỉ rõ ra như vậy, tất cả mọi người đều gật đầu. Chỉ có điều phương
pháp như vậy có phải không đủ quang minh chính đại hay không?
– Quang minh chính đại, chúng ta đã lúc nào từng quang minh chính đại chưa?
Vu Nhai hỏi ngược lại.
Đúng vậy, từ cướp đến trộm, đã lúc nào quang minh chính đại chứ?
Bọn họ thực sự không thẻ nói được điều gì. Nhưng chung quy trong lòng vẫn cảm
thấy là lạ. Dù thế nào cũng cảm thấy chuyện này vốn rất không quang mình chính
đại, nhưng vào trong miệng Vu tổ trưởng lại biến thành chuyện thiên kinh địa
nghĩa.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Bất kể là người của tổ 16 hay tổ 7, đều có phần không tiếp nhận nổi cách làm
như thế. Có vài Huyền Thần Điện sẽ vì vậy mà chỉ trích. Bất kể là tinh binh
hay là học sinh, thời điể mđang giáo dục phần lớn đều yêu cầu bọn họ tiến
thẳng không lùi, đều dạy dỗ bọn họ khi ở trên chiến trường bất cứ lúc nào cũng
phải có tinh thần hy sinh vì đế quốc.
Từ trước đến nay bọn họ cũng chưa từng được dạy qua, sau khi ra chiến trường
phải làm cường đạo, phải làm trộm vặt, phải làm ngư ông đắc lợi!
– Đó là kỵ sĩ, không phải là chiến sĩ. Chúng ta cũng không phải là người cao
quý. Chúng ta muốn chính là giành thắng lợi.
Vu Nhai từ tốn nói một câu, khiến không ít người hiểu ra. Đột nhiên hắn đang
nói chợt trầm giọng xuống:
– Dạ Tình!
– Chuyện gì?
– Bây giờ đang trong lúc chiến đấu, phải xác nhận!
– Vâng!
Dạ Tình đảo mắt. Gia hỏa này nhất định là cố ý.
Vũ Qua cũng có chút bất mãn, chỉ có điều không nói gì thêm. Hiện tại đúng là
đang trong lúc chiến đấu, mệnh lệnh quyết định tất cả. Chỉ có điều từ lúc nào
Vu Nhai trở thành người ra lệnh cao nhất vậy?
Vũ Qua khẽ nhíu mày. Cho dù là hắn không thừa nhận cũng không được. Hắn không
cách nào ngăn cản được Vu Nhai. Phải biết rằng, trang bị trên người lại do Vu
Nhai nâng cao. Đám người của Phá Quân Doanh phía sau cũng mặc trang bị của Vu
Nhai mới vừa ra lò.
Vũ Qua đột nhiên cảm thấy, thái độ Dạ Tình đối với Vu Nhai bao giờ cũng là lạ,
nhưng lại nói không ra là có vấn đề gì.
– Thông báo mấy tổ khác án binh bất động. Nếu có người tấn công cố gắng hết
mức để phòng ngự, cũng gửi cầu cứu tới chúng ta. Người nào tự ý hành động, xem
như hợp tác của chúng ta vô hiệu, ta sẽ đích thân thu hồi tất cả trang bị,
đồng thời sẽ để cho bọn họ không chiếm được cơ hội trở thành kỵ sĩ dự bị.
– Vâng!
– Vu Tiểu Dạ!
– Có mặt!
– Dẫn theo Địa Yểm Thú mà thành viên tổ 16 nắm giữ, bố trí ở xung quanh khách
sạn. Chỉ cần phát hiện có người rời khỏi nhóm, tạo ảo giác cho ta. Hắc hắc,
chúng ta không tấn công, không có nghĩa là không thể đánh lén.
Vu Nhai cười hắc hắc nói.
– Vâng!
Vu Tiểu Dạ trả lời, trong lòng rất bội phục biểu ca của mình.
– Những người khác, nên làm gì thì làm gì cái đó!
Vu Nhai đưa tay ra làm tư thế mời. Đột nhiên hắn nhìn về phía người gọi là lão
bản và lão nhị của khách sạn này, nói:
– Lão bản kia, chúng ta đói bụng rồi. Có phải nên chuẩn bị chút thức ăn cho
chúng ta không? Yên tâm, không thiếu tiền các ngươi!
Tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, tất cả kế hoạch gần như cũng không hề giấu
diễm lão bản của khách sạn. Hiện tại cũng không ngoại lệ.
Lão bản cười khổ một cái, nói:
– Chúng ta cũng không cần tiền. Ngươi cho chúng ta số sắt tinh còn lại là
được!
– Thành giao!
Vu Nhai vung tay lên, đưa hết số sắt tin còn chưa đánh hết cho lão bản.
Mọi người có phần sững sờ, nhưng cũng chợt nở nụ cười khổ. Vu Nhai làm vậy
chính là đang hối lộ. Nếu tất cả mọi người trong tiểu thành Thanh Man là người
của Huyền Thần Điện, vậy lão bản này cũng sẽ không ngoại lệ. Tạm thời không
thể để cho hắn tiết lộ tin tức ra ngoài. Có thể lão bản này là thật, nhưng
cũng chỉ là có thể mà thôi. Có trời mới biết được khi hắn ra ngoài có thể bị
người khác thu mua hay không. Vu Nhai cũng sẽ không đánh cược vào loại chuyện
không có nắm chắc như vậy.