Cho dù trong lòng nàng có chút phiền muộn nho nhỏ cũng sẽ không biểu hiện ra
ngoài. Chủ nhân cầu Thần Binh đã cầu muốn phát điên. Hi vọng Binh Linh tiếp
theo này…
Nhìn U Hoang Kiếm Linh đang trong tình trạng ngây dại, Tiểu Phong Doanh suy
nghĩ có chút tà ác.
Nếu như cũng điên cuồng giống như U Hoang Kiếm Linh thì tốt rồi.
– Ừ, Thôn Thiên Kiếm lão đại sao?
Vu Nhai đột nhiên ý thức được điều gì, sau đó hắn còn chưa lên tiếng, đã thấy
Tiểu Phong Doanh lộ vẻ hoảng sợ:
– Vậy… vậy, Thôn Thiên Kiếm lợi hại như vậy, chúng ta tất nhiên phải gọi nàng
là lão đại!
– A!
Vu Nhai khẽ ồ một tiếng. Hắn lại thấy Phong Doanh thở hắt ra một hơi, trong
lòng thầm cười âm hiểm. Tiểu nha đầu này lại dám nói dối chủ nhân. Trời ạ,
thực sự phản thiên. Rốt cuộc ta là chủ nhân hay Thôn Thiên Kiếm là chủ nhân
chứ? Ta phải tìm một cơ hội thật tốt câu dẫn tiểu quỷ này này một chút. Nếu
không khiến nàng mông nở hoa. A, xem ra Thôn Thiên Kiếm quả thực không phải là
Binh Linh chỉ có linh tính. Chỉ có điều xem thường nói chuyện và để ý mình mà
thôi. Thật sự đáng giận!
Tạm thời không phải là thời điểm tính toán những thứ này.
Vu Nhai nhìn hố lớn trước mắt, bên trong sâu không thấy đáy. Đúng vậy, tuy
rằng cái hố rất lớn, lại chỉ có thể cảm nhận được sức nóng hừng hực bốc lên.
Còn có một điểm đỏ chắc là ở chỗ sâu nhất mà thôi.
– Xem ra tất cả những lời Khắc Lạp Phu nói cũng không phải hoàn toàn là giả.
Quả nhiên có hồ nấu chảy!
Vu Nhai trầm giọng nói.
Đi vòng xuống phía dưới, Vu Nhai dùng đôi mắt đã được Hắc Kim Vương Xà cải tạo
không ngừng quan sát khắp nơi. Trên đường đi cũng không có gì nguy hiểm. Rất
nhanh hắn đã đến đáy hố. Nhiệt độ ở đây khiến toàn thân hắn ướt đẫm. Vết
thương bị hơi nóng thiêu đốt cảm thấy có chút đau rát. Hồ nóng chảy đang ở
trước mắt. Lúc này Vu Nhai căn bản không có hứng thú đối với hồ nóng chảy, mà
nhìn chằm chằm vào chiếc búa lộ ra khí tức thần bí và bá đạo nổi lên phía trên
mặt hồ nóng chảy.
Cây búa rất lớn. Toàn thân búa còn cao hơn so với hắn một cái đầu. Chuôi búa
cũng không dài. So với thân búa còn ngắn hơn khoảng nửa phân, rất dễ bị lãng
quên. Toàn cây búa bất kể là thân hay cán búa đều là một màu đen nhánh. Màu
đen rất khủng bố. Chỉ có điều thỉnh thoảng lại có tia u lam từ đó hiện lên.
Hai đầu búa trước sau có khắc hai đường vân chẳng biết là ý gì, trông rất quái
đản đáng sợ.
Vu Nhai nhớ tới lời Khắc Lạp Phu từng nói qua. Cái búa phản nghịch này chỉ
dùng Ám Dạ Thần Thạch còn sót lại sau khi rèn búa người lùn, thánh vật của
người lùn để chế tạo thành. Tia u lam này, nếu như hắn không đoán sai chắc là
huyền tinh biển sâu. Đường vân rất có thể là dấu hiệu của người lùn phản bội.
– Đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng có người thừa kế huyết mạch của ta
xuất hiện sao?
Âm thanh yếu ớt từ bên trong hố vang lên. Hình như quá lâu không nói chuyện,
nên giọng nói có hơi khàn khan. Nhưng trong giọng nói khàn khàn vẫn mang theo
sự thô lỗ, khí phách sát khí.
Trong lòng Vu Nhai thoáng động. Người lùn này thật sự xuất hiện. Chẳng lẽ
là…
Vu Nhai không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Hắn biết chủ nhân của giọng nói
này tất nhiên chính là kẻ phản bội người lùn.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Hồ nóng chảy xiết, cái búa cực lớn kia chậm rãi chuyển động. Từ từ, một người
mặc áo giáp bình thường, vóc dáng rất thấp, lại cực kỳ dũng mãnh. Râu mép trên
mặt hình như quá lâu không cắt tỉa nên vô cùng rậm rạp. So với cha con Khắc
Lạp Phu phải rậm rạp hơn rất nhiều, lại có hai màu đen trắng giao nhau. Ngoại
trừ râu mép ra, những cái khác chính là tiêu chuẩn hình tượng người lùn. Hắn
nhẹ nhàng trôi lơ lửng ở phía trên cây búa.
– Sao? Ngươi không phải là người thừa kế huyết mạch của ta?
Ngay trong nháy mắt khi vừa xuất hiện, không đợi Vu Nhai chào hỏi, hai con mắt
giống như viên bi đồng trợn trừng lên, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Giọng nói
tăng thêm phần nặng nề, mang theo sự bá đạo và sát ý. Tướng khí tăng lên mười
phần.
Vu Nhai giống như bị sét đánh, phải lui lại phía sau mấy bước. Nếu không phải
tướng khí của hắn đại biểu cho ý chí, nếu không kẻ trước mắt chỉ là Binh Linh
mà không phải là thực thể, rất có thế hắn đã trực tiếp bị đánh chết.
– Tiền bối người lùn…
– Ngươi là cường giả siêu cấp sao? Không. Ngươi còn trẻ như vậy, thực lực chỉ
có Tướng Binh Sư, sao có thể là cường giả siêu cấp?
Người lùn phản bội tuy rằng chế luyện bản thân mình thành Binh Linh, nhưng khả
năng quan sát vẫn còn. Trong nháy mắt hắn đã nhìn thấy rõ thực lực Vu Nhai. Âm
thanh càng lúc càng âm trầm. Trong giây lát hắn bạo phát nói:
– Nói, có phải đám người lùn đáng chết kia dẫn ngươi vào, có phải chúng muốn
phái ngươi tới lấy thần búa của ta hay không?
Vu Nhai tập trung lực lượng toàn thân lại, tướng khí hoàn toàn bạo phát, mới
miễn cưỡng chịu được người lùn kẻ phản bội quát lớn:
– Tiền bối người lùn, chỉ có một mình ta vào đây, cũng không có bất kỳ người
nào sai khiến…
– Không thể như vậy được. Nếu ngươi không phải là người thừa kế huyết mạch
của ta, thực lực lại không đủ, căn bản vào không được. Nhất định là đám cao
thủ người lùn đáng chết dẫn ngươi vào. Bọn họ có chết cũng không lấy được thần
búa của ta, nên sai nhân loại ngươi tiến vào sao? Đúng vậy, nhất định là như
vậy. A… Tộc người lùn, Khắc Liệt Luân Tư ta từ trước đến nay cũng chưa từng
nghĩ qua chuyện phản bội tộc người lùn. Ta chỉ đang tìm một con đường thông
thần khác. Tại sao lại muốn ép ta. Tại sao lại muốn hãm hại giết chết hậu nhân
của ta. Vì sao? Vì sao? Ta muốn giết giết giết…
Người lùn phản bội ban đầu còn có thể duy trì tỉnh táo, nhưng trong nháy mắt
đã trở nên điên cuồng. Câu nói kế tiếp rõ ràng không phải nói với Vu Nhai đi.
Vu Nhai kinh sợ thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Lúc trước, tướng khí phát ra
cùng với lời nói hỗn loạn khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Mà lúc sau lại càng
khủng khiếp hơn. Trong đó mang theo oán khí khủng khiếp. Từ lời người lùn này
nói có thể nghe ra được, tộc người lùn không ngờ lại hãm hại giết chết hậu
nhân của hắn!
Không trách được Khắc Lạp Phu cứ ấp a ấp úng. Không trách được có nhiều người
lùn chết như vậy. Không trách được người lùn vào cốc là phải chết, không có
bất kỳ người nào sống sót. Trong đó khẳng định có một câu chuyện vô cùng thảm
khốc. Chỉ có điều hiện nay Vu Nhai không quan tâm chuyện này. Điều hắn quan
tâm chính là hắn có thể sống sót đi ra ngoài hay không? Hắn có thể mang theo
búa phản nghịch trước mặt sống sót đi ra ngoài hay không…
– Bao nhiêu năm trôi qua, lẽ nào huyết mạch của ta thật sự đã đứt đoạn rồi
sao? Tại sao lại ác như vậy? Tạp chủng, vì sao trong mắt các ngươi không được
phép ta cùng nhân loại có tử tôn?
Người lùn phản bội hình như đã quên mất Vu Nhai.
Không, ngay chớp mắt khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt hắn đột nhiên nhìn về phía
Vu Nhai:
– Không, các ngươi không phải là không tha cho ta và hậu nhân của ta. Các
ngươi cũng tham lam giống như nhân loại, muốn có được thần búa của ta. Không
gì hơn, không gì hơn. Ha ha ha, các ngươi vĩnh viễn cũng không thể đoán được.
Vĩnh viễn. Không quan tâm các ngươi dùng phương pháp gì. Ha ha ha, nhân loại,
chịu chết đi…