Vu Nhai rùng mình một cái. Đây rốt cuộc là ai?
Hình như thấy biểu tình của Vu Nhai, nụ cười nhạt của nàng lại lộ vẻ vui mừng!
Đèn ma pháp sáng chói mở ra, khiến tinh thần Vu Nhai quay trở lại. Trong nháy
mắt đó, nữ ma pháp sư thần bí kia đã biến mất ở trong đám người. Gia hỏa lợi
hại. Đây tuyệt đối là một cao thủ tiềm hành và ngụy trang.
– Thực sự rất xin lỗi. Đã khiến các vị sứ giả đều cảm giác không thoải mái.
Kế tiếp mời sứ giả hai nước trở về trong đại sảnh trước. Vũ hội đã bắt đầu.
Đương nhiên, mọi người cũng có thể ở lại tại chỗ. Chúng ta còn có thể có buổi
giao lưu đặc sắc giữa Ma Pháp và Huyền Binh.
Quốc vương Lôi Khắc Tư nở nụ cười mỉm nói. Những lời nói sau đó căn bản là
những lời vô ích. Đối với vương quốc Lạc Thiên của các ngươi, ma pháp sư và
Huyền Binh Giả cảm thấy hứng thú với chuyện giao lưu mới là lạ.
Thật ra vũ hội mỗi năm đầu có cũng không có gì thú vị. Trên cơ bản đều là các
công chúa xinh đẹp, vương tử tuấn tú ở vương quốc Lạc Thiên giao lưu cùng với
hai đại đế quố. Về phần người của hai đại đế quốc gần như không có người nào
thành công bỏ qua vũ hội.
Trước đây còn may. Dù sao hai học viện đều quen thuộc. Mỗi người đều có sự ăn
ý, sẽ không gây ra chuyện gì thu màn được.
Năm nay đế quốc Ma Pháp đã thay đổi. Học viện tổng hợp Cổ Ma càng ngạo khí
hơn. Không biết vũ hội sẽ thế nào.
Không phải các ngươi phải chấp hành nhiệm vụ sao? Vậy nhanh lên chóng căn dặn
đám học sinh của các ngươi thu liễm một chút. Nói chung, để công chúa và các
vương tử cố gắng hết mức tách những học sinh không đắc tội nổi này làm hai
đoàn thể, cố gắng hết mức khiến cho bọn họ đấu vũ, mà không phải là đấu võ.
Thật không biết là tên khốn kiếp nào đưa ra truyền thống trao đổi này. Mỗi năm
đều phải lo lắng đề phòng. Nhưng nếu bỏ đi… Tuy rằng hai đại đế quốc không
coi trọng, nhưng không phải cứ nói loại bỏ là loại bỏ được.
Lại nói, làm vậy cũng có thể tăng các loại thu nhập.
Đương nhiên, quốc vương Lạc Thiên cũng có suy nghĩ riêng của hắn. Nếu bọn họ
nắm trong tay một quốc gia, tự nhiên cũng có sự báo thù của bọn họ, hi vọng có
thể lấy điều này khích lệ thế hệ trẻ của vương quốc Lạc Thiên. Chỉ cần cung
cấp nhiều cao thủ siêu cấp một chút, như vậy vương quốc Lạc Thiên cũng sẽ
không sống thảm như bây giờ. Cuộc sống làm cỏ đầu tường thật bi thảm. Đúng,
chí ít có thể dễ chịu hơn một chút. Về phần phản công hai đại đế quốc, chuyện
này chưa dám nghĩ tới.
Tạp Đức nhìn chằm chằm vào Vu Nhai trên lôi đài, rất muốn xông tới đánh hắn
thành cặn bã. Nhưng người bên cạnh đột nhiên nhắc nhở hắn về chuyện nhiệm vụ.
Rốt cuộc hắn vẫn cảm thấy nhiệm vụ quan trọng hơn.
Hắn cũng không nghĩ tới chuyện sẽ trở thành như vậy.
Trước đây, hắn có đủ ngạo khí giành được thắng lợi trong nhiệm vụ lần này.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn đột nhiên nhìn thấy Vu Tiểu Dạ. Có người báo cho hắn
biết, nàng chính là biểu muội của nam tử mà công chúa Nguyệt Lâm Sa muốn thu
làm nam nô.
Trước đó, Tạp Đức từng bố trí, muốn hành động tiêu diệt Vu Nhai, nhưng Vu Nhai
lại biến mất ở trước mặt mọi người, tiến vào tiểu đoàn Tinh Binh. Bất kể là dư
luận về Thất Tinh Thần Kích hay bố trí gì, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào
đến Vu Nhai. Điều này làm cho hắn có chút khó chịu, giống như trong một trò
chơi, quy định đặt ra nếu hắn không vượt qua được, hắn không thể tiến thêm
được nữa.
Hắn đối với Vu Nhai vốn không mấy để ý. Nhưng có người nhắc tới, hơn nữa đối
phương lại là vị tiểu mỹ nữ như thế, sắc tâm thoáng động. Sau đó chuyện biến
đổi không ngừng khiến hắn không phản ứng kịp. Thậm chí còn thiếu chút nữa mất
cả tính mạng. Thậm chí hiện tại người của tiểu đội Ẩn Nguyên hành động thế nào
hắn cũng không biết.
Nếu như nhiệm vụ thất bại, như vậy công chúa Nguyệt Lâm Sa nhất định sẽ…
– Không thể thất bại. Muốn có được công chúa Nguyệt Lâm Sa thì mình không thể
thất bại được!
Vũ hội sắp bắt đầu. Các học sinh của đế quốc Ma Pháp và đế quốc Huyền Binh bị
các công chúa vương tử trải qua không biết bao nhiêu huấn luyện tách ra làm
hai bên, bắt đầu khiến bản thân bọn họ vui cười, bắt đầu dẫn bọn họ vào cuộc
đấu vũ.
Đế quốc Huyền Binh vốn không ngóc đầu lên được. Nếu như không có sự kiện của
Vu Tiểu Dạ, cuộc giao lưu lần này quả thực thất bại có chút thảm hại. Thậm chí
không ít người còn bị thương. Chỉ có điều loại tình huống này hoàn toàn bị
thiên tài học viện Bắc Đấu đột nhiên xuất hiện, làm thay đổi hoàn toàn. Hiện
tại mỗi người đầu có lòng tin hơn, ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn thể hiện ra khí
thế áp đảo đối phương ở trên vũ hội.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
– A, vị học trưởng thiên tài kia đi đâu rồi?
Đúng lúc này, có người phát hiện thiên tài học viện Bắc Đấu của bọn họ đã biến
mất. Các học sinh đều sùng bái anh hùng. Cho dù người ta có vị hôn thê cũng
vậy. Trời ạ, nhìn bộ dạng của hắn là biết hai người thực sự không hòa thuận.
– Học muội Vu Tiểu Dạ cũng không thấy. Hình như mới vừa đi ra ngoài!
– Không có chuyện gì chứ?
– Chắc không có chuyện gì đâu. Vị cao thủ siêu cấp kia muốn bảo vệ Tạp Đức,
cũng sẽ không để cho người của đế quốc Huyền Binh chúng ta có chuyện được.
Mọi người thảo luận. Thật ra bọn họ cũng muốn biết Vu Tiểu Dạ đã đi đâu. Bọn
họ muốn đi ra ngoài an ủi nàng một chút. Nhưng không biết vì sao các sư phụ
đột nhiên ngăn lại bọn họ.
Tiểu Dạ đi ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt. Những người khác tốt nhất là
không nên gây ra chuyện gì nữa. Phải biết rằng bên ngoài, một chiến trường tàn
khốc khác đã bắt đầu cuộc chém giết. Bọn họ là lão sư, phải bảo đảm về an toàn
của các học sinh mình dẫn theo.
Vu Nhai đang đi tự do không có mục đích. Toàn bộ chỉ là đâm đầu đi loạn. Cao
thủ ma pháp theo dõi hắn cảm thấy rất phiền muộn.
Không biết gia hỏa kia rốt cuộc muốn làm gì.
Đúng vào lúc này, Vu Nhai chợt dừng lại, ở ngay một cái đình trong vương cung.
– Bạn học Tiểu Dạ, sao muội lại ở chỗ này? Muội không đi khiêu vũ sao?
Vu Nhai nhìn thân ảnh cô đơn đang ngồi ở trong đình kia, nói.
– A!
Vu Tiểu Dạ có chút khiếp sợ. Vừa quay đầu lại, nàng liền nhìn thấy ân nhân của
mình. Không quan tâm ấn tượng của nàng đối với hắn có tốt hay không, tóm lại
người ta đã ra tay cứu mình. Nàng gật đầu một cái nói:
– Vừa nãy cám ơn ngươi, ta hiện tại sẽ trở về!
Con bà nó, sau khi dịch dung mình đáng sợ như vậy sao?
Vu Nhai đâu đồng ý để biểu muội Tiểu Dạ của hắn đi như thế. Đã rất nhiều ngày
hắn không nhìn thấy vị biểu muội quật cường, giống như nàng mới là biểu tỷ hắn
vậy. Hắn nói:
– Còn đang suy nghĩ chuyện của biểu ca muội sao? Muội yên tâm đi, hắn không
có chuyện gì đâu.
Nếu người ta đã quan tâm tới biểu ca của mình, Vu Tiểu Dạ cũng chỉ có thể dừng
lại. Nàng vẫn có chút lo lắng nói:
– Ta cũng tin tưởng, tinh binh cũng không phải là nơi bất kỳ người nào cũng
có thể đi vào. Được rồi, vị hôn thê của ngươi đâu?