Đương nhiên, các kỵ binh trong tiểu đoàn Tinh Binh nếu không bị giáo quan ngăn
cản, hiện tại sợ rằng đã xông lên.
Chỉ thoáng một cái Khu Phong Thứu đã biến mất, mọi người cũng chỉ nhìn một
cảnh tượng trên. Người nhìn thấy cũng không quá nhiều. Cảnh tượng Vu Nhai cùng
Dạ Tình hai người đứng phía trên lưng Khu Phong Thứu, không phải là ai ai cũng
nhìn thấy được, nhưng thật ra thoáng cái đã được bàn tán xôn xao.
Cái gì mà Vu Nhai cùng Dạ Tình ôm nhau đứng trên Khu Phong Thứu, cùng nhau bay
qua tiểu đoàn Tinh Binh các loại. Phía sau còn có thể truyền thành thế nào thì
không được biết được nữa.
Vu Nhai và Dạ Tình đã đến phía trước dãy núi sương mù. Vận khí của bọn họ
không tệ. Thi thể vẫn còn đó. Chắc hẳn là do lũ dã thú cũng không dám tới gần
dãy núi sương mù. Dù vậy, thi thể vẫn bị thối nát gần hết, tỏa ra mùi tanh
nồng nặc.
Dạ Tình khẽ nhíu mày, chậm rãi đi tới. Nàng cẩn thận nhìn một chút, thậm chí
cầm cành cây lật xác chết lại. Nàng đặc biệt quan sát tên thủ lĩnh sát thủ…
Chân mày nàng dần dần giãn ra, mắt chậm rãi lớn lên. Nàng nhìn chằm chằm vào
Vu Nhai nói:
– Những người này thật sự do ngươi giết sao?
– Ách, nhanh như vậy đã bị ngươi vạch trần. Ngày đó ta bị trọng thương đâu có
thể giết người được. Là có một cao thủ đột nhiên xuất hiện, sau đó tiêu diệt
tất cả bọn chúng.
Vu Nhai đột nhiên ý thức được trước đó hình như mình nói không ổn.
Dạ Tình đảo mắt. Nàng làm sao có thể tin tưởng vào loại chuyện hoang đường như
vậy. Nếu như Vu Nhai vỗ ngực một cái nói đây là do hắn giết, sợ rằng còn phải
nghi ngờ một chút.
Chỉ có điều… thật sự là do hắn giết sao? Bởi vì thi thể bị thối nát, nên
nàng nhìn không rõ thủ pháp giết người cho lắm, nhưng vẫn đó có thể thấy được
đó là kiếm pháp cực kỳ cao tuyệt. Đồng thời, lại có thể thấy được thực lực của
những sát thủ này.
Thủ lĩnh sát thủ là Tướng Binh Sư trung đoạn. Các sát thủ khác là Chưởng Binh
Sư đỉnh phong. Lấy sự hiểu biết của nàng đối với sát thủ, sát thủ không thể sử
dụng đẳng cấp để cân nhắc. Ám sát vượt cấp cũng không phải việc khó.
– Xem ra năm đó khi chiến hữu Vu Nhai ở Độc Cô gia hẳn là rất nổi tiếng đúng
không?
Dạ Tình ý vị thâm trường nói.
– Đâu đâu có. Chỉ là may mắn có năng lực cảm ứng đối với huyền khí tương đối
mạnh mà thôi. Kỳ Binh Giả, ông trời đúng là công bằng. Chung quy cũng giao cho
chúng ta chút năng lực đặc biệt.
Vu Nhai cũng cười ý vị thâm trường.
Con bà nó, xem ra cái thân phận Độc Cô gia này thật sự không tồi. Chỉ cần là
cái gì cao thâm liền đẩy về phía Độc Cô gia. Tỉnh Kiếm Vực cùng tỉnh Bắc Đấu
cách nhau xa như vậy. Hơn nữa đó còn là gia tộc đại siêu cấp của đế quốc Huyền
Binh, không người nào dám đi qua đó thăm dò.
Tình trạng của đồ cặn bã Vu Nhai năm đó ở trong Độc Cô gia chính là một mặt
giấy trắng.
Về phần năng lực đặc biệt của Kỳ Binh Giả cũng không phải là do Vu Nhai tùy
tiện bịa đặt, mà do hắn tìm hiểu được từ trong mấy cuốn sách của binh phòng
đại nhân. Về điểm này ngay cả Thủy Tinh cũng không mấy hiểu rõ. Mục tiêu kế
tiếp của tổ Kỳ Binh chính là moi móc khai quật loại năng lực đặc biệt này.
Dạ Tình không nhịn được nhìn thẳng vào người được Sương tỷ khen và đề cử trước
mắt. Vết thương trên người và nụ cười đê tiện trên mặt hắn lại không cách nào
che lấp được ánh sáng do hắn phát ra. Mỗi khi lột ra một tầng, lại khiến cho
nàng vô cùng khiếp sợ.
Lúc trước, khi nàng đang tắm, nghe nói về tình hình trong Tham Lang Doanh nàng
đã hoảng sợ. Không ngờ tiểu tử này lấy thực lực Tướng Binh Sư nhất đoạn đã
đánh bại Tần Song, còn đánh bại Đoạn Giáp. Tuy rằng nói chẳng biết sử dụng thủ
đoạn gì, nhưng loại thực lực và xảo trá này thực sự không thể coi thường. Tiếp
theo là năng lực khống chế Khu Phong Thứu. Cuối cùng không ngờ hắn có thể tiêu
diệt hết sát thủ đang nằm trên mặt đất.
Dạ Tình thậm chí nghi ngờ cục gạch Huyền Binh của tiểu tử này có phải là giả
hay không? Hoặc có phải là cục gạch Huyền Binh của hắn ngoại trừ mẫn cảm đối
với huyền khí ra, còn có thể cảnh giới ẩn nấp hay không? Dù sao người của Độc
Cô gia có đôi khi thật sự không thể so sánh với người bình thường.
– Ta có thể điều tra giúp ngươi a, bảo đảm có thể tra ra được người đứng phía
sau thuê sát thủ!
Dạ Tình ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nói.
Nàng lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có. Sự ôn hòa lúc trước dường như chỉ là
ảo giác.
Chỉ có điều Vu Nhai có thể cảm giác được, Dạ Tình đã ném hắn vào thế giới ưu
việt khác, thật sự công nhận sự hiện hữu của hắn. Cảm giác này chỉ thoáng hiện
một lát, sau đó liền biến mất.
Bạn đang đọc bộ truyện
Triệu Hoán Thần Binh
tại truyen35.com
Vu Nhai kinh sợ trước lời Dạ Tình nói:
– Cái gì, ngươi có thể tra ra được người đứng phía sau sai khiến sao?
– Không sai. Chỉ có điều ta cần một chút thời gian!
Dạ Tình thản nhiên nói.
– Điều kiện gì?
Thiên hạ không có bữa cơm nào ăn không phải trả tiền. Đạo lý này Vu Nhai vẫn
hiểu.
Dạ Tình vừa cười, vừa nói ra một điều khiện Vu Nhai kích động muốn đánh vào
mặt mình. Chỉ thấy nàng suy nghĩ một chút nói:
– Ta thật sự còn chưa có điều kiện gì. Nếu như ngươi đã nói như vậy vậy ta sẽ
ghi nhớ. Ngươi nợ ta một nhân tình.
– Được rồi. Chỉ cần là chuyện không vi phạm bản tâm. Nói ví dụ như ngươi
cưỡng bức cơ thể ta, ta sẽ kiên quyết không theo!
– Yên tâm đi. Ta đối với ngươi không có bất kỳ hứng thú nào. Ngươi ngàn vạn
không nên khiến ra thấy hứng thú. Nếu không tới khi đó, ngươi không theo cũng
phải theo.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Dạ Tình lại biến mất. Nàng híp mắt nói.
Vu Nhai hoàn toàn thất bại. Nữ nhân xinh đẹp quả nhiên có rất nhiều người đáng
sợ. Không phải chỉ có khủng long mới khiến cho người ta kính nhi viễn chi.
– Hiện tại có thể nói ra mục đích ngươi tìm ta.
Vu Nhai đã giải quyết xong chuyện của mình, tất nhiên quan tâm tới chuyện Dạ
Tình tìm hắn. Nếu như có thể, hắn vẫn muốn thuận tiện trả cho xong nhân tình
này. Ngẫm lại nhân tình thực sự quá đau đầu. Hắn còn thiếu Độc Cô Cửu Huyền
chưa trả.
– Ngươi đã từng nghe nói qua về nhiệm vụ tinh binh chưa?
– Ta đã nghe nói qua, chỉ cần đạt được Tướng Binh Sư, sẽ có nhiệm vụ truyền
tới, có tích điểm, có thể thăng chức và thưởng, cũng có thể tự mình đi tiếp
nhận nhiệm vụ. Chỉ có điều trong đó có quy định gì, cụ thể thế nào ta lại
không biết rõ!
– Không sai. Mục đích ta tìm ngươi, hẳn ngươi đã đoán được rồi. Ta muốn ngươi
đi theo ta làm một nhiệm vụ!
Dạ Tình rất cẩn thận nói. Hình như nhiệm vụ này cũng không dễ dàng.
– Tại sao là ta? Thực lực của ta ngươi cũng thấy đấy, Tướng Binh Sư nhất
đoạn!
– Rất đơn giản. Bởi vì ngươi có thể khống chế Khu Phong Thứu!
…
– Tên lường gạt, nói đi, ngươi và Dạ Tình tỷ có quan hệ như thế nào?
Vu Nhai và Dạ Tình một lần nữa trở lại Tham Lang Doanh. Dạ Tình tạm thời vẫn
còn giữ bí mật về nhiệm vụ củ mình, cũng không phải lập tức chấp hành.
Vu Nhai nên làm gì thì vẫn làm cái đó, coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.