Một trăm viên Kim linh đơn, hai trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng!
Ngay cả điếm viên da ngăm đen cũng hơi biến sắc.
“Chết cười!” Lúc này thì nam tu như nhà giàu mới phất không nén được hừ một
tiếng, “Dù là Kim Ngọc các hay Trân Bảo các cũng không thể có đủ một lần ngần
ấy yêu đơn Thanh giáp trùng. Ngươi biết không có nhiều thế nên mới nói lung
tung hả?”
“Đúng vậy, một trăm viên Kim linh đơn ít nhất cũng hơn một vạn viên hạ phẩm
linh thạch, cộng thêm ngần ấy yêu đơn Thanh giáp trùng, ngươi có đủ linh thạch
sao?” Nữ tu cũng cười nhạo.
“Vậy hả?” Ngụy Tác lấy một linh thạch đại trong nạp bảo nang ra rồi cởi miệng
túi.
“A”, nữ tu đầy đặn tức thì há hốc miệng, nhất thời không ngậm lại được. Nam tu
và hai điếm viên cũng sững sờ.
Trong linh thạch đại của gã đựng toàn thượng phẩm linh thạch trắng muốt, tổng
số lượng tuyệt đối hơn ba trăm viên!
Ba trăm viên thượng phẩm linh thạch, tương đương với ba vạn viên hạ phẩm linh
thạch.
“Thế nào?” Ngụy Tác hừ một tiếng, “Lẽ nào số linh thạch không đủ mua một trăm
viên Kim linh đơn và hai trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng?”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Điếm viên tai dài như tỉnh mộng gật đầu, trán toát mồ hôi,
“Chỉ là số lượng lớn như thế, Cửu Đỉnh trai nhất thời không gom đủ.”
“Ha ha, một trăm viên Kim linh đơn, hai trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng,
mua đã quá! Ngụy Tác, ngần ấy Kim linh đơn hòa yêu đơn Thanh giáp trùng, đủ
cho ngươi đột phá đến Chu thiên cảnh, đồng thời tăng Tử Huyền chân quyết lên
địa cấp đê giai.” Lục bào lão đầu hưng phấn cười ha hả.
Ngụy Tác liếc điếm viên: “Nhanh nhất thì bao lâu các vị mới gom đủ?”
“Tại hạ không dám võ đoán, mời tiền bối vào trong gặp điếm chủ.” Điếm viên tai
dài hoảng sợ, xưng hô cũng đổi thành tiền bối.
“Cũng được.” Ngụy Tác gật đầu, “đằng nào mỗ cũng định gặp Mộ lão bản.”
“Tiền bối, mời theo tiểu nhân.” Điếm viên tai dài vội gật đầu, mặc kệ đôi nam
nữ, run rẩy đưa Ngụy Tác vào trong.
Đôi tu sĩ nam nữ tỏ vẻ cực kỳ ngượng ngùng, không nói thành lời, nữ tu tựa hồ
không cọ cọ vào người nam tu nữa.
Ngụy Tác không thèm nhìn cả hai, theo điếm viên tai dài vào trong, lúc hai
người vào tiệm, gã đã dùng Vọng khí thuật quan sát, nam tu mới là tu sĩ Thần
hải cảnh ngũ trọng, còn nữ tu khiến người ta chán ngấy đó mới là Thần hải cảnh
tứ trọng, với thần sắc cả hai vừa rồi, gã khẳng định họ không có quá nhiều
linh thạch, cũng không có bối cảnh gì ghê gớm lắm.
Điếm viên tai dài dẫn Ngụy Tác ra hậu viện Cửu Đỉnh trai, đột nhiên y tựa hồ
hạ quyết tâm, đứng lại móc một vật ra đưa cho gã.
“Sao vậy?” Ngụy Tác ngẩn người, điếm viên tai dài nhét vào tay gã một viên
ngọc thạch màu hồng đào lớn cỡ bàn tay, không nặng lắm, nhưng cực kỳ bóng bẩy,
như được bôi dầu.
“Đây là Đào thần ngọc.” Điếm viên tai dài có vẻ xót ruột nói nhỏ, “Có thể bảo
vệ tu sĩ vào được Di Thiên cốc, Di Thiên cốc không lâu nữa sẽ vào được, Đào
thần ngọc này vốn tại hạ định dùng để thử vận khí nhưng hôm nay đã mạo phạm,
hi vọng tiền bối đại nhân đại lượng, không thèm chấp trách, miếng Đào thần
ngọc này xin tiền bối nhận cho, mong tiền bối nói giúp mấy câu với điếm chủ.”
“Đào thần ngọc?” Ngụy Tác hơi động dung.
Ngụy Tác biết điếm viên sợ gã nói với điếm chủ rồi bị ông ta đuổi việc nên
dùng thứ này hối lộ. Nhưng Đào thần ngọc và Di Thiên cốc, lại rất có lai lịch.
Di Thiên cốc là một sơn cốc ở ngoài Thiên khung, có mọc rất nhiều linh dược
quý giá. Vì tọa lạc ở phía nam Linh Nhạc thành, theo hướng Thanh Phong lăng mà
đi thì với tốc độ hiện nay của gã, chừng nửa ngày là tới. Linh Nhạc thành có
ghi chép về sơn cốc này.
Bình thường sơn cốc có kịch độc bao phủ, cả linh quang quang tráo cũng không
thể cách tuyệt ngũ sắc độc chướng, tu sĩ cơ hồ đặt chân vào là chết, ngũ sắc
độc chướng còn có thể cách tuyệt thần thức, dù có linh đơn giải độc thì vào
trong cũng không thể phân biệt phương hướng, nói gì đi hái linh dược.
Mỗi mười năm, trong một thời gian nhất định, sơn cốc mới không còn ngũ sắc độc
chướng. Tu sĩ và yêu thú lúc đó mới vào được, nhưng trong sơn cốc còn nhiều
chỗ có một loại ánh sáng đặc biệt là Hủ thần cực quang. Bị tia sáng cơ hồ vô
hình này chiếu phải, thân thể tu sĩ sẽ rữa nát ngay.
Mỗi mười năm, khi ngũ sắc độc chướng của Di Thiên cốc tiêu tan, tuy có rất
nhiều tu sĩ và một vài yêu thú tiến vào nhưng chết ở trong đó cũng không ít.
Sau này có tu sĩ phát hiện một loại ngọc thạch là Đào thần ngọc có thể hấp phụ
Hủ thần cực quang, để tu sĩ vào được những khu vực bị ánh sáng này bao phủ.
Nhưng Đào thần ngọc rất hiếm, mối lần ngũ sắc độc chướng tiêu tan, tuyệt đại
đa số tu sĩ vào Di Thiên cốc thử vận khí đều không có Đào thần ngọc. Ngụy Tác
tuy biết Di Thiên cốc, nhưng xưa nay chưa từng định đến thử vận khí, chưa tưng
quan tâm xem khi nào vào được nơi đó, lại càng chưa thấy Đào thần ngọc.
“Tiểu tử, Đào thần ngọc thật đấy, nhưng ta chưa nghe nói đến Di Thiên cốc gì
đó, chắc là nơi do tu sĩ sau này phát hiện.” Giọng lục bào lão đầu vang lên
trong tai Ngụy Tác, rõ ràng lão rất hiểu về Đào thần ngọc.
“Ngũ sắc độc chướng của Di Thiên cốc cần bao lâu mới tan hết để có thể vào
được bên trong?” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh nhận Đào thần ngọc, hỏi điếm viên
tai dài.
Thấy gã nhận Đào thần ngọc, điếm viên tai dài như trút được gánh nặng, thật
thà đáp, “Theo tin vãn bối biết, đại khái chừng nửa tháng sau là có thể vào
được.” Nói đoạn lại vỗ mông ngựa, “Với tu vi của tiền bối, chưa biết chừng lại
có thu hoạch lớn trong đó.”
Ngụy Tác ngầm bĩu môi, biết điếm viên tai dài ngoài miệng nói vậy nhưng thực
ra chỉ mong gã chết quách trong Di Thiên cốc. Bất quá gã cũng mặc, nửa tháng
sau mà tu vi đột phá đến Chu thiên cảnh, Tử Huyền chân quyết đề thăng thành
địa cấp đê giai thì cũng nên đến Di Thiên cốc thử vận khí, nên gã gật đầu:
“Ngươi cho vật này, ta sẽ không nói gì với điếm chủ mà còn giúp cho ngươi mấy
câu.”
“Vậy xin đa tạ tiền bối !” Điếm viên tai dài hớn hở, dẫn Ngụy Tác vào một gian
phòng sát hậu viện, nói to: “Lão bản, có một vị tiền bối muốn làm ăn lớn với
Cửu Đỉnh trai, tiểu nhân không thể quyết được nên dẫn vào đây, tiền bối cũng
có việc riêng cần gặp lão bản.”
“Vậy hả? Mau mời vào.” Trong phòng vang lên giọng nói ôn hòa.
“Cao thủ Chu thiên cảnh nhất trọng.”
Ngụy Tác vào phòng, Mộ Dung Thần từ gian phía trong đi ra, chỉ mặc áo xanh,
trông như một trung niên nam tử nho nhã, nhưng ánh mắt đầy dâu bể, chắc ông ta
có thuật trú nhan chứ tuổi thực tế không chỉ ba, bốn chục thế này, dùng Vọng
khí thuật quan sát luyện khí sư nổi danh Linh Nhạc thành này, tu vi của ông ta
không khiến Ngụy Tác cho rằng có gì kinh nhân lắm.
“Tại hạ là chủ nhân tiệm này Mộ Dung Thần, không biết các hạ xưng hô thế nào,
đến gặp tại hạ có việc gì?” Mộ Dung Thần thấy Ngụy Tác thì chào hỏi rất ôn
hòa.
“Tại hạ họ Quý.” Ngụy Tác tùy tiện bịa ra: “Tại hạ tìm lão bản để mua một trăm
viên Kim linh đơn, hai trăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng.”
“Nhiều Kim linh đơn và yêu đơn Thanh giáp trùng thế cơ à?” Mộ Dung Thần cũng
hơi động dung, đãn nhưng không hỏi gã dùng làm gì, mà đáp: “Số lượng lớn như
thế, Cửu Đỉnh trai nhất thời khó có đủ.”
Ngụy Tác hỏi: “Hiện tại tối đa có bao nhiêu viên, muộn nhất khi nào mới gom
đủ?”
“Kim linh đơn có thể gom được chừng bảy mươi viên. Còn yêu đơn Thanh giáp
trùng, e chỉ hơn sáu mươi viên, bất quá yêu đơn Thanh giáp trùng không khó
kiếm, muộn nhất sau ba ngày có thể gom đủ.” Mộ Dung Thần đáp gọn, “Kim linh
đơn mỗi viên giá một trăm mười viên hạ phẩm linh thạch, yêu đơn Thanh giáp
trùng vốn giá khoảng sáu mươi viên, Quý huynh đệ mua nhiều nên có thể bớt một
chút, với số lượng hai trăm viên thì lão phu sẽ cố giảm giá khi mua, giá chốt
ở năm mươi lăm viên hạ phẩm linh thạch một viên, Quý huynh đệ thấy sao?”
“Không thành vấn đề.” Ngụy Tác gật đầu, “Tại hạ mua hết số Kim linh đơn và yêu
đơn Thanh giáp trùng hiện có, còn lại cứ đặt cọc trước theo quy củ Cửu Đỉnh
trai, khi nào gom đủ thì tại hạ đến mua.”
Mộ Dung Thần nhìn gã đầy thâm ý, “Quý huynh đệ, hai vật này mua ở phường thị
khác cũng có, huynh đệ đến Cửu Đỉnh trai vì việc khác chăng?”
“Không sai, tại hạ đến là muốn bàn việc khác với lão bản.” Ngụy Tác liếc điếm
viên tai dài ở sau lưng, “Chỉ là việc này tại hạ cho rằng càng ít người biết
càng tốt.”
“Được, ngươi ra đi, chuẩn bị sẵn toàn bộ Kim linh đơn và yêu đơn Thanh giáp
trùng ở đây.” Mộ Dung Thần gật đầu, phẩy tay với điếm viên tai dài.
Điếm viên đón khách không nói gì mà cung kính lui ra.
Ra khỏi sân, y mới phẫn hận nhổ nước bọt. “Đúng là xui xẻo tận mạng, nếu không
kiếm được hai miếng Đào thần ngọc từ tay tên nhà quê không biết gì kia thì hôm
nay xong đời. Rõ ràng có ngần ấy linh thạch mà lại mặc pháp y hạng bét khiến
lão tử nhìn nhầm. Ngươi mà đi Di Thiên cốc, nếu vận khí tốt thì thôi, còn
ngươi xui xẻo thì lão tử tuyệt đối sẽ thừa cơ cho ngươi biết tay.”
Ngụy Tác mà nghe được y nói thế tất nhiên sẽ lại có kịch hay.
Hóa ra y sợ Ngụy Tác nói xấu, không chỉ vì làm điếm viên sẽ được trả linh
thạch mà còn vì có thể lơi dụng nhưng khách nhân không hiểu biết, dùng giá
thấp mua hàng, lợi nhuận thu được sẽ cao hơn nhiều số linh thạch được Cửu Đỉnh
trai trả công.
Nếu bị Mộ Dung Thần đuổi cổ, với tu vi Thần hải cảnh tứ trọng của y, ra ngoài
đừng mong kiếm được việc gì màu mỡ như thế. Y cũng gian hoạt, có đến hai miếng
Đào thần ngọc, cho Ngụy Tác một thì vẫn còn lại một, xem ra y cũng định đến Di
Thiên cốc thử vận khí.