“Thỏ huynh đệ…”
Ngụy Tác cứng người, há miệng những chỉ kịp nói ra mấy chữ, Lý Tả Ý nhảy vào
hắc vụ rồi biến mất.
“Oành!”
Cơ hồ đồng thời, lại một đạo Liệt khuyết tàn nguyệt phát ra.
Thủy chúc yêu rõ ràng đuổi theo hướng Lý Tả Ý bỏ chạy.
Tất thảy đứng trên tam túc hoàng ngọc đại đỉnh đều ngẩn ra, không ngờ Lý Tả Ý
thành “thỏ” rồi lại trọng tình trọng nghĩa như thế. Ai cũng hiểu thu hút bát
cấp trung giai yêu thú hung hiểm cỡ nào.
“Để ta khống chế Hạnh hoàng bàn long đỉnh, chúng ta tránh đi, đừng kích phát
pháp bảo.” Ngụy Tác hít sâu một hơi, cực kỳ chấn động.
Tuy Lý Tả Ý ban đầu là đối đầu, thần trí y thác loạn cũng vì gã nhưng từ khi
gã cứu y, y coi gã là thỏ huynh đệ, cùng chung sinh tử rồi giờ y lại vì bọn gã
mà lôi kéo yêu thú thì gã như thấy một hảo hữu chí thân đi mất.
Chỉ thoáng sau, Lý Tả Ý và Thủy chúc yêu đã vượt ngoài phạm vi thần thức của
gã, không thể đuổi kịp y được.
Trong hắc vụ dày đặc, thần thức của Thủy Linh Nhi cũng không vươn nổi trăm
trượng, Ngụy Tác điều khiển phi độn pháp bảo, tuy độn tốc chậm nhưng thần thức
của gã hơn cả Lâm Thái Hư nên càng an toàn.
Ngụy Tác phát thần thức điều khiển Hạnh hoàng bàn long đỉnh đi trong hắc vụ,
liên tục đổi phương vị, vòng qua những chỗ có yêu khí kịch liệt, cảm giác là
có yêu thú cấp cao.
“Lâm Thái Hư cũng bị thu hút.” Chốc sau, Thủy Linh Nhi nhợt nhạt mặt mày bảo
Ngụy Tác.
Huyền phong thiên điện phi độn, phát ra tiếng ầm ầm, càng lúc càng nhỏ dần, rõ
ràng đã đi xa.
“Thỏ, nhất định phải thoát thân.” Hàn Vi Vi méo xệch miệng như muốn khóc.
“Đến sát Thiên khung rồi men theo mấy nghìn dặm.” Lục bào lão đầu băng lãnh
khác thường, “Yêu thú sợ uy năng Thiên khung, xuyên qua vết nứt Thiên khung
cũng không dám ở sát. Dọc theo Thiên khung chắc không có bao nhiêu yêu thú.”
“Phần thiên thần lô đã vào rồi! Kim sắc hỏa diễm của nó đốt được hắc vụ, Ngụy
Tác, cách xa Phần thiên thần lô, không thì chúng ta sẽ bị phát hiện!” Đột
nhiên, Cơ Nhã khẽ kinh hô.
Trong màn sương đen phía sau, Phần thiên thần lô hiển hiện ra, trong vòng trăm
trượng là vương quốc của kim sắc thần hỏa. “Choang! Choang! Choang!” Trong lô
vang lên tiếng va chạm như chuông gõ, có thể nhìn rõ nắp lô bị đậy lại.
Kim sắc thần hỏa sau mỗi lần tiếng va chạm phát ra là lại lóe lên, từ nắp tràn
ra.
Mấy chục sợi xích to lớn trên thân lô đều quấn lấy nắp. Bọn Ngụy Tác cảm giác
được Dung nham cự ma đã bị kéo vào trong Phần thiên thần lô.
“Không xong!” Cơ hồ Cơ Nhã vừa kinh hô, tất cả lại nhìn lên nắp Phần thiên
thần lô, Ngụy Tác nhợt nhạt mặt mày như họa lớn đang tới.
“Việc gì hả?” Chúng nhân giật mình, ai cũng biết gã thường thập phần trấn
định, khiến gã biến sắc như thế tức là có hung hiểm kinh nhân.
Trán Ngụy Tác toát mồ hôi, nhưng mục quang vẫn nhìn về phía Phần thiên thần
lô, “Ban nãy có yêu thú đáng sợ đến gần, thần thức yêu thú này không kém gì
mỗ, đã cảm tri được chúng ta. Phần thiên thần lô quá bắt mắt, hiện tại nó bị
thần lô hấp dẫn rồi.”
Cơ Nhã và bọn Thủy Linh Nhi nhìn nhau hãi hùng.
Thần thức hiện tại của Ngụy Tác thậm chí còn hơn Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ,
yêu thú như thế tất phẩm giai thập phần kinh nhân.
“Mau nhìn kìa!” Hàn Vi Vi đột nhiên kinh hô.
“Choang!”
Một bóng đen không kém gì Phần thiên thần lô xuất hiện trước thân lô, vang lên
tiếng va chạm chói lói. Thần lô vốn biến hình vì bị Dung nham cự ma oanh kích,
giờ chỗ đối diện bóng đen lại hiện lên vết lõm rõ rệt.
Bóng đen chìm trong hắc vụ, hắc vụ này đậm hơn lớp sương không biết bao nhiêu
lần, ngay cả kim sắc thần hỏa của Phần thiên thần lô cũng không xua tan được,
là một ngọn trảo đen ngòm mọc đầy gai trắng đã đánh lõm Phần thiên thần lô.
Ngọn trảo dài dừng hai trượng, so ra thì tu sĩ không khác gì tôm tép.
Huyết Tàn Dương trên Phần thiên thần lô kinh nộ dị thường, hú vang. Hơn trăm
đạo huyết hồng sắc tinh quang như phi kiếm từ kim quang bắn vào hắc vụ.
“Chát chát chát chát…!” Tiếng va như mưa rào vang lên trong hắc vụ.
“Choang!”
“Choang!”
“Choang!”
Yêu thú trong đó tựa hồ không hề ảnh hưởng, không ngừng phát trảo vỗ vào Phần
thiên thần lô.
Yêu thú vô danh tựa hồ thiên về cận chiến, không dùng thuật pháp gì hết, nhưng
sức mạnh g kinh nhân cực độ, khiến Phần thiên thần lô không ngừng rung động,
biến hình.
Huyết Tàn Dương trên nắp lô bị đánh đến mức kêu vang, không thể thi triển
thuật pháp và pháp bảo, mà liều mạng kích phát uy năng Phần thiên thần lô.
Đừng nói ngăn cản yêu thú này, ngay cả Dung nham cự ma bị khốn trong Phần
thiên thần lô cũng định hất nắp xông ra.
Thoáng sau, Huyết Tàn Dương thậm chí phải dốc toàn lực giãn cách với yêu thú
này, nếu không có Phần thiên thần lô ngăn cản, chắc lão bị nó đánh chết lâu
rồi.
“Thứ gì đây! Thật ra là yêu thú gì!” Lục bào lão đầu không ngừng kêu lên kinh
hãi trong tai Ngụy Tác. Xem ra hắc vụ không biết bao trùm bao nhiêu dặm lại do
yêu thú này hình thành. Trảo của nó như vuốt mèo nhưng không có lông, làn da
đen nhăn nhúm lại, mọc ra gai trắng, trông cực kỳ kinh nhân. Yêu thú này, đừng
nói Thủy Linh Nhi mà ngay cả lục bào lão cũng chưa từng nghe đến.
“Yêu thú này ít nhất cũng bát cấp cao giai! Thậm chí có thể là cửu cấp yêu
thú.” Kỳ Long Sơn và Thanh Bình hoàn toàn choáng váng, Phần thiên thần lô bị
đánh đến biến hình, so ra thì Thủy chúc yêu chỉ là tiểu đệ đệ.
“Phần thiên thần lô như thế thì có tổn hại không? Thủy Linh Nhi, pháp bảo này
luyện chế bằng gì? Có vẻ không phải pháp bảo công kích huyền giai hạ phẩm, mà
là một món pháp bảo phòng ngự huyền giai trung phẩm trở lên!” Hàn Vi Vi hỏi.
Họ cách Phần thiên thần lô càng lúc càng xa, vẫn thoáng thấy kim sắc thần lô
bị đánh lõm vào, như một cái chén móp, nhưng không tổn hại, uy năng không hề
mất đi.
“Tỷ chỉ biết Phần thiên thần lô là phỏng chế của tiên khí, cụ thể bằng nguyên
liệu gì thì không rõ. Vật này vẫn trong tay Phần Thiên Phàm, bình thường không
mấy ai thấy.” Thủy Linh Nhi nhìn về nơi kịch chiến, hít sâu một hơi, trấn định
lại nói.
“Tiên khí?” Ngụy Tác hít sâu một hơi. Gã không biết trong tu đạo giới còn tiên
khí hay không, nhưng Thủy Linh Nhi cho biết Huyền Phong môn cũng chỉ có huyền
giai thượng phẩm pháp bảo, chứ không có tiên giai pháp bảo. Đồ phỏng chế cũng
có uy năng này thì tiên khí chắc chắn chấn động thiên địa, có một món tiên
giai pháp bảo chân chính trong tay tất đối phó Lâm Thái Hư không thành vấn đề.
Trừ phi Thần huyền cảnh đại tu sĩ như Huyền Phong môn môn chủ và Chân Võ tông
chủ tự thân giá lâm.
Tiên khí ở đâu? Thanh Thành khư không có! Không thì hôm nay đâu đến nỗi hung
hiểm thế này.
Không biết Bắc Mang di chỉ có tiên khí hay không.
Óc Ngụy Tác chợt hiện lên Bắc Mang di tích mà gã vốn chuẩn bị nhưng chưa kịp
đến thăm dò. Gã cũng biết, tiên khí tại thượng cổ thậm chí viễn cổ tu đạo giới
cũng là thứ nghịch thiên. Thanh niên thần bí cơ hồ được Tam Hoàng tông truyền
thừa hoàn chỉnh, có cao giai thượng cổ khí linh như Lân vương còn không có
tiên khí, thậm chí không có huyền giai thượng phẩm pháp bảo. Tiên khí, uy năng
tất nhiên chấn động thiên địa nhưng đối với tu sĩ lai thì cũng thập phần hư vô
phiêu diêu.
“Đề hồ thánh quả, không biết ở đâu có Đề hồ thánh quả. Nếu tu thành Tiên căn
ngũ mật, đột phá Kim đơn ngũ trọng, có Trấn thiên pháp tướng, ngay cả Thần
huyền tu sĩ thì cũng có thể đấu được.” Cảm giác được Thiên khung sắp sụp đổ
càng lúc càng đến gần, Ngụy Tác thầm cảm thán.
“Pháp bảo này rất có thể do Hằng vũ tinh kim luyện chế thành, dù biến hình thì
cũng sẽ từ từ khôi phục. Hằng vũ tinh kim rơi kèm theo thiên ngoại vẫn tinh,
rất hợp với hỏa hệ nguyên khí. Có thể dùng để luyện hỏa hệ pháp bảo.” Lục bào
lão đầu cất giọng băng lãnh không ngờ
“Mau nhìn kìa! Huyết Tàn Dương không trấn áp nổi pháp bảo. Dung nham cự ma đã
thoát khốn!” Nam Cung Vũ Tinh khẽ kêu lên.
Nắp Phần thiên thần lô bị hất văng, kim sắc thần hỏa phun đi mấy trăm trượng,
một xích hồng sắc thân ảnh to lớn lao ra.
Tích tắc sau, vì quá xa, hắc vụ khép lại, không còn nhìn rõ cảnh tượng nữa.
-o0o-