“Hài cốt lớn thế này hả!”
Cùng Ngụy Tác vào tĩnh thất lớn nhất, thấy bộ xương cơ hồ lấp kín, Hàn Vi Vi
hít một hơi lạnh.
“Viễn cổ thiên long quá có uy thế khó tưởng tượng nổi!”
Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh cực kỳ chấn động.
Long cốt khổng lồ ràn rạt long uy, khí tức như từ viễn cổ hồng hoang, vô tận
tuế nguyệt tích tụ lại. Chỉ với khí tức đã khiến họ như đứng trước thi thể
viễn cổ đại hiền đại năng tọa hóa, bản thân cực kỳ nhỏ bé. Nếu viễn cổ thiên
long còn sống thì uy thế cỡ nào.
“Trên đường đến đây, các vị có nghe tin Lý Tả Ý bị bắt hoặc bị giết chăng?”
Ngụy Tác hỏi Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh.
“Không, chỉ nghe nói Lý Tả Ý ở ngoài Uyên thành giết mấy cường giả rồi thoát
thân, hôm đó mình y đấu với sáu, bảy Kim đan đại tu sĩ, trong tích tắc giết
được Thực Nhật chân nhân – thái thượng trưởng lão Kim đan tam trọng của Vô Kỵ
thiên cung, uy thế như thượng cổ thần vương.” Nam Cung Vũ lắc đầu.
“Trận chiến đó đích xác kinh thiên động địa, Lý Tả Ý với thiên cấp đỉnh giai
thuật pháp Liệt khuyết tàn nguyệt, uy năng không thể tưởng tượng.” Ngụy Tác
trầm ngâm: “Có cả cường giả của Bắc Minh tông và Vô Kỵ thiên cung hiệp trợ,
Huyền Phong môn có ngần ấy đại tu sĩ tại trường mà không diệt được, mất hết
danh dự. Nếu giết được Lý Tả Ý khẳng họ đã tứ xứ tuyên dương uy nghiêm của
tông môn, nhưng tin này chưa đồn ra, chứng tỏ Lý Tả Ý chưa sao.”
“Ngụy Tác, y bị thần thức phản lại mới thế, huynh đoạt viễn cổ thiên long hài
cốt của y, liệu y có bao nhiêu phần cơ hội khôi phục lại?” Cơ Nhã lo lắng.
“Nàng lo y khôi phục xong sẽ tìm ta? Không cần lo lắng.” Ngụy Tác lắc đầu, “Dù
y khôi phục cũng phải đối diện với Huyền Phong môn truy sát, không dám lộ
diện. Liệt khuyết tàn nguyệt có uy năng như thế, y mà khôi phục thần thức thì
Huyền Phong môn càng không thể để lỡ cơ hội có được thuật pháp này. Hiện tại
ta chỉ lo Lâm Thái Hư, việc này khiến Huyền Phong môn nổi giận, Lý Tả chưa
chết, Lâm Thái Hư khẳng định còn ở quanh đây tìm tung tích.”
Hơi ngừng lại, mục quang Ngụy Tác dừng lại ở viễn cổ thiên long hài cốt nằm
trong gian tĩnh thất toát lên khí tức vô tận thương tang và uy nghiêm, “Hiện
tại quanh đấy có nhiều đệ tử Huyền Phong môn nên để an toàn, đợi ta luyện hóa
thiên long hài cốt xong mới đi.”
“Thiên long hài cốt to thế này luyện hóa kiểu gì? Luyện hóa cần bao lâu?” Hàn
Vi Vi không tranh hơi với gã mà cho rằng hài cốt to thế này, luyện hóa tất rất
chậm.
“Chỉ cần đánh vỡ long cốt, nguyên khí sẽ tiết ra, ta dùng Thiên long quần tinh
tôi thể thuật luyện hóa, pháp trận đã tổn hại nên ta chỉ còn bảy, tám ngày.”
Ngụy Tác giải thích.
“Vậy thì luyện hóa cho ta xem.” Hàn Vi Vi thập phần hưng phấn.
Ngụy Tác biết Hàn Vi Vi hiếu kỳ, nên không nhiều lời. “Xoạt!” Một đạo ám kim
sắc kiếm khí chém lên thiên long hài cốt.
Mấy mảnh xương rơi xuống, phát ra hắc sắc nguyên khí.
Ngụy Tác lơ lửng lên, uốn người theo long hình, hút hắc sắc nguyên khí vào thể
nội.
Mấy đốt xương cũng hóa thành bột.
“Đan giản thế hả?” Hàn Vi Vi thấy gã nhanh chóng luyện hóa hắc sắc nguyên khí
thì nháy mắt, tỏ vẻ không nhìn thấy gì.
“…” Ngụy Tác tắt tiếng.
Tu luyện là tu luyện, lẽ nào còn phải có hoa bay ra?
“Cơ Nhã, Vũ Tinh, khôi phục thần thức đi đã, trông hai người thế này, ta đau
lòng lắm.” Liếc Hàn Vi Vi đoạn Ngụy Tác bảo Cơ Nhã và Nam Cung Vũ Tinh.
“Được rồi, đừng nói thì thôi, nói là ta lại bực mình. Bọn ta vất vả đi đường
còn ngươi ở đây phè phỡn, dùng ám hiệu gì không được mà phải trăng trên trời
không trắng không chỗ đó của nàng, rồi bảy trăm linh thạch một lần, có làm
không! Không hiểu được trong đầu ngươi là cái gì nữa!” Hàn Vi Vi tức thì nổi
giận, “Ngươi lại còn đầu mày cuối mắt với tiểu yêu nữ Âm Thi tông, có phải vui
vẻ lắm không hả?”
“Ta đâu có đầu mày cuối mắt với người ta?” Ngụy Tác cười hắc hắc, “Ám hiệu
phải kín chứ, không thể để người khác nghe ra.”
“Phì!” Hàn Vi Vi không thèm nói, dù thế nào cũng thấy gã đáng ghét, sao lúc
trước lại đi cứu gã, còn đi đầu nữa, thật là mất mặt. Tên nham nhở vô sỉ kiêm
hạ lưu này đáng ra phải bị treo lên quật cho trăm roi.
“Môn Ám hoàng kiếm khí này, tốc độ kích phát cực nhanh, là thiên cấp trung
giai thuật pháp, các vị cũng dùng được.” Ngụy Tác không cãi nhau với Hàn Vi
Vi, đưa cổ phù ghi Ám hoàng kiếm khí cho Cơ Nhã.
“Còn được.” Hàn Vi Vi bĩu môi, cảm thấy gã dễ coi hơn một chút.
“Của ngươi.” Ngụy Tác nhìn Hàn Vi Vi mỉm cười, ném một nạp bảo nang cho nàng
ta.
“Cái gì đây, có phải thứ gì cổ quái để dọa ta không?” Hàn Vi Vi cảnh giác, hỏi
Ngụy Tác.
“Tự xem đi, còn có bị dọa hay không thì ta không biết.” Ngụy Tác cười thần bí,
“Dù gì cũng hữu dụng với Hỗn nguyên ngân oa, đúng rồi, nó chưa chết đói chứ.”
“Hừ, Tiểu Ngân rất ổn.” Ngụy Tác nói thế khiến Hàn Vi Vi đảo mắt, hưng phấn
hẳn, “Ngụy Tác, nên chăng cho Tiểu Ngân tý thí với Phệ tâm trùng?”
Ngụy Tác chỉ cười, chưa nói gì thì Hàn Vi Vi lại kinh hô, cơ hồ giật mình với
thứ trong nạp bảo nang.
“Cái gì? Ngần này yêu thú! Ngụy Tác, sao huynh có nhiều thế!” Cơ Nhã và Nam
Cung Vũ Tinh nhìn vào nạp bảo nang thì cùng giật mình.
Cả nạp bảo nang ít nhất cũng mấy nghìn yêu thú, qua thần thức cảm giác thì
phẩm giai đều thập phần kinh nhân.
“Có một phần là ta săn được, mấy nghìn con còn lại là lấy được từ nạp bảo nang
của Bàn Long chân nhân.” Hàn Vi Vi cùng Cơ Nhã, Nam Cung Vũ Tinh phản ứng
không nằm ngoài dự liệu của Ngụy Tác, lúc gã lấy được của Bàn Long chân nhân
ngần ấy thi thể yêu thú cũng giật mình.
“Hỗn nguyên ngân oa không phải yêu thú ăn yêu đan hả? Trong này có nhiều yêu
đan thích hợp. Bất quá đại bộ phận não tủy yêu thú còn tác dụng để nuôi dưỡng
Phệ tâm trùng, nhục thân yêu thú có thể đem nuôi dưỡng Diệt tiên đằng, nên khi
lấy yêu đan mòng các vị cẩn thận, đừng lãng phí.” Thấy Hàn Vi Vi giật mình,
Ngụy Tác lại dặn.
“Muội sẽ giúp sư muội lấy yêu đan.” Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, thấy gã không sao,
tu vi và thần thông cao hơn thì an lòng, lại không muốn trở ngại gã tu luyện
nên không để Hàn Vi Vi nói nhiều, “Bọn muội ở tĩnh thất cạnh đây tĩnh tu,
huynh luyện hóa thiên long hài cốt đi.”
“Được rồi.” Ngụy Tác tỏ vẻ không đành, “Mau tĩnh tu đi đã, thần thức hoàn toàn
khôi phục thì mau đến đây, có thứ của nàng, ta rất muốn xem.”
“Huynh nên nói năng nghiêm chỉnh.” Vốn Cơ Nhã mới hết đỏ mặt, giờ nghe gã bảo
thì đỏ lựng trở lại, trằng mắt đi vào một gian tĩnh thất khác.
“Đệ càng lúc càng mặt dày.” Nam Cung Vũ Tinh gõ lên trán gã trách, theo Cơ Nhã
đi vào tĩnh thất.
“Lão lưu manh!” Hàn Vi Vi giậm chân, cảm giác gã vô cùng đáng ghét, đi theo.
“…” Còn lại Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt.
Thế là thế nào?
Chỉ muốn xem kim đan của Cơ Nhã mà sao lại bị mắng như thế.
Vù!
Lắc đầu đoạn Ngụy Tác kích phát một Hắc minh cốt quân công kích thiên long hài
cốt. Thiên long hài cốt thượng đã bị hủy hoại pháp trận nên lan tràn thiên
long nguyên khí, gã hút không kịp, phải dùng chân nguyên bao lấy thì phiền.
“Oành!” “Oành!” “Oành!”
Ngụy Tác triệt để chìm vào nội thị tu luyện, thân thể lơ lửng trong tĩnh thất,
long tức và khí huyết phun trào, cơ hồ hóa thành long thân liên tục phát
triển.
“À!”
Không biết bao lâu sau, đột nhiên, Ngụy Tác vốn liên tục hấp nạp thiên long
nguyên khí tu luyện tỏ ra chấn động, mở bừng mắt ngừng tu luyện Thiên long
quần tinh tôi thể thuật.
Tích tắc đó gã phát hiện thiên long hài cốt chỉ bớt đi một phần, còn lại tới
sáu, bảy phần tổng số.
Nhưng phù văn ở bụng thiên long hài cốt tựa hồ bị Hắc minh cốt quân liên tục
xung kích nên nứt ra, chói lòa kim quang!
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: