Thông Thiên Chi Lộ

Chương 562: Thạch cầu cổ quái

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Lưỡng vị tiền bối, được rồi.”

Ngụy Tác và nữ tu dừng ở góc đường, Lỗ Đắc Tu hưng phấn cầm lam sắc thông hành
linh phù, đón hai người tới, sau lưng Lỗ Đắc Tu là một tu sĩ da đen.

Tu sĩ này mặc phổ thông thô bố thanh y, ba mươi mấy tuổi, tu vi Thần hải cảnh
ngũ trọng, không giỏi ăn nói, thấy kim sắc linh khí ngưng hình của nữ tu thì
tỏ vẻ kính sợ.

“Lưỡng vị tiền bối, vị bằng hữu này được không?”

Chào hỏi từ xa, Lỗ Đắc Tu đi nhanh đến chỗ hai người, chỉ vào tu sĩ da đen sau
lưng, “Vị bằng hữu này rất đáng tin, cũng như vãn bối, là tu sĩ Bắc La thành.”

“Khả dĩ.” Ngụy Tác liếc tu sĩ da ngăm đen, gật đầu, giản đan cực độ đáp.

“Được, lưỡng vị tiền bối xin theo tại hạ.”

Ngụy Tác đáp ứng, Lỗ Đắc Tu và tu sĩ da đen tỏ vẻ vui mừng, đi trước cung kính
dẫn đường.

Đi quá quá nửa thành, Lỗ Đắc Tu dẫn bọn Ngụy Tác đến một chỗ ở có thanh sắc
quang mạc bao quanh.

Chỗ này ở sau một khu rừng nên rất yên tĩnh.

“Lưỡng vị tiền bối, ở đây.” Lỗ Đắc Tu dừng lại, đưa thông hành linh phù cho
Ngụy Tác, “Tiền bối còn gì dặn dò chăng?”

“Theo mỗ vào trong.” Ngụy Tác không đón thông hành linh phù, gật đầu bảo.

“Được.” Lỗ Đắc Tu thập phần cơ linh, lấy ra thông hành linh phù ấn lên thanh
sắc quang mạc. Màn sáng hé một khe đủ cho hai người vào.

Thanh sắc quang mạc bao quanh một lâu các hai tầng.

“Lưỡng vị tiền bối, chỗ này có hợp ý hai vị? Nếu không thì có thể đổi.” Lỗ Đắc
Tu cung kính đứng hỏi.

“Được, theo bọn mỗ vào trong kia.”

Ngụy Tác gật đầu, cùng nữ tu đi vào đại sảnh.

Lỗ Đắc Tu và tu sĩ da ngăm đen vào cùng, Ngụy Tác hỏi tu sĩ da đen: “Các hạ
tên gì?”

“Vãn bối tên Tôn Kim.” Tu sĩ da đen lễ phép đáp.

“Đây là thù lao.” Ngụy Tác gật đầu, vung tay, ba viên linh lơ lửng trước mặt
Lỗ Đắc Tu và Tôn Kim.

“Chuyện đó…” Lỗ Đắc Tu và Tôn Kim tròn mắt, nuốt ực nước bọt, Lỗ Đắc Tu chật
vật nói: “Tiền bối, cho bọn vãn bối ngần này linh thạch là cần bọn vãn bối làm
gì?”

Hóa ra Ngụy Tác đưa cho hai người ba viên thượng phẩm linh thạch.

Ba viên thượng phẩm linh thạch, tương đương với ba trăm viên hạ phẩm linh
thạch, đối với hai đê giai tu sĩ Thần hải cảnh như Lỗ Đắc Tu và Tôn Kim là tài
phú kinh nhân.

Lúc Ngụy Tác là đê giai tiểu tán tu tại Linh Nhạc thành thì có năm, sáu viên
hạ phẩm linh thạch cũng là đại sinh ý. Lúc đó có khi cả tháng gã không kiếm
được ba, bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch.

“Đây là thù lao ba mươi ngày.” Thấy cả hai ngẩn người, thần sắc Ngụy Tác không
đổi, lại vung tay, mấy đan bình và dược thảo, một tấm thanh sắc ký sự ngọc phù
xuất hiện trước mặt cả hai. “Trong này là việc hai vị cần làm.”

“Chuyện đó…” Lỗ Đắc Tu vội dùng thần thức xem qua, tỏ vẻ hoan hỉ, “Tiền bối,
chỉ cần bọn vãn bối làm thế?”

“Tuy chỉ trông coi dược dịch nhưng cách một tuần hương là phải quấy đều, bằng
không dược dịch sẽ ngưng kết, biến thành vô dụng.” Ngụy Tác mặt mũi lạnh tanh
nhìn Lỗ Đắc Tu, “Nên mỗ chuẩn bị hai phần, ít nhất các vị phải hoàn thành được
một. Không thì thù lao sẽ bị thu hồi, dược dịch phải được hoàn thành ở đây, ba
mươi ngày này, các vị không được rời chỗ này nửa bước.”

“Yên tâm đi, chỉ thế thôi, giao cho bọn vãn bối khẳng định không thành vấn đề.
Ba mươi ngày liền, bọn vãn bối tuyệt đối không rời nửa bước.” Lỗ Đắc Tu nói
ngay, cả tu sĩ da đen không giỏi ăn nói, thần thức quét qua ký sự ngọc phù
cũng tỏ vẻ hoan hỉ. Ký sự thanh phù viết thập phần giản đan, chỉ cần ép nát
dược thảo thành dược dịch, mỗi một tuần hương cho vào đan bình lắc đều. Hoàn
toàn là công việc tay chân mà mỗi ngày mười viên hạ phẩm linh thạch, thù lao
thật quá hậu hĩnh.

“Đây là một nửa thù lao, làm tốt sẽ có thêm mỗi người ba viên thượng phẩm linh
thạch.” Ngụy Tác khẽ liếc đoạn nói.

“Đa tạ tiền bối!” Cả hai tu sĩ run lên.

Thêm ba viên thượng phẩm linh thạch, tương đương với mỗi ngày có hai mươi viên
hạ phẩm linh thạch! Thù lao này đối với tu sĩ như họ, bảo đi săn yêu thú nguy
hiểm thì cũng chấp nhận.

“Các vị ở trong tĩnh thất luyện chế dược dịch này cho mỗ.” Ngụy Tác không nói
gì, chỉ vào tĩnh thất sau đại sảnh.

Hai tu sĩ thiên ân vạn tạ đi vào gian tĩnh thất, thân ảnh Ngụy Tác và nữ tu
loáng lên, lướt vào một tĩnh thất trên lầu.

Ngụy Tác vội vàng kích phát một đạo cách âm phù, lấy cái rương trên lưng
xuống.

Cái khăn xanh ảo quang được gỡ ra, cái rương lộ ra.

Trong chỗ hoa phục tu sĩ ở lúc trước, Ngụy Tác không nhìn kỹ, hiện tại cùng nữ
tu quan sát thì phát hiện cái rương gỗ đen đóng lại thập phần xảo diệu, chộp
đóng rất khít, còn cả mấy tấm giấy dán lên, dù tu vi cao thế nào, muốn lấy đồ
ở trong là bất khả thi.

Rõ ràng để đề phòng Kim Dao chân nhân mở rương lấy đồ.

Đối với Ngụy Tác và nữ tu vốn không phải là Kim Dao chân nhân, đương nhiên vô
dụng.

Dùng thần thức quát qua, không có cấm chế đặc biệt nào, Ngụy Tác dùng phù văn
tinh kim hắc sắc tiểu đao cắt cái rương.

“Đây là?”

Vật bên trong hiện rõ trước mắt Ngụy Tác và nữ tu.

Trong cái rương là một thanh sắc viên cầu lớn cỡ trái dưa, bề ngoài như viên
đá, không có phù văn và linh khí.

“Vật này như cục đá, ta không nhận ra gì lạ.” Lục bào lão đầu nói trong tai
Ngụy Tác.

Ngụy Tác hơi nhíu mày, cẩn thận dùng chân nguyên bao lấy thanh sắc viên cầu.

Vật này không biết có cổ quái gì, chỉ qua mấy câu của hoa phục tu sĩ thì đoán
được thanh sắc viên cầu cực kỳ trọng yếu đối với một đại tông môn, tựa hồ có
kẻ lén lấy cắp ra. Đại tông môn mà phát hiện bị mất sẽ động dụng toàn tông tra
xét, hơn nữa thế lực đại tông môn đó tựa hồ hơn xa cỡ Âm Thi tông. Tông môn
như Âm Thi tông cũng không thể trong thời gian ngắn tra ra ai tiếp xúc với môn
hạ đệ tử.

Hiện tại thanh sắc viên cầu đặt ngay trước mắt, bề ngoài không khác gì một
tảng đá.

Cùng nữ tu quan sát một lúc không thấy gì, Ngụy Tác lại dồn thần thức vào.

“À!”

Mắt gã ánh lên lạ lùng vì thần thức không thể vào được thanh sắc viên cầu.

Thanh sắc thạch cầu bình thường, thần thức của gã dễ dàng tiến vào nhưng quả
cầu này lại cực kỳ chắc chắn, thần thức căn bản không thể lọt vào.

Ngụy Tác lấy làm lạ, nữ tu nhận ra, nhãn quang lóe lên, hiển nhiên cũng như
gã, dùng thần thức tra xét nhưng nhận ra không thể.

“Lẽ nào là nguyên liệu luyện khí quý hiếm?”

Ngụy Tác do dự một chốc, vỗ lên nô thú đại, hoàng quang lóe lên, thả Dương chi
điểu ra.

“Lão đại, sau cùng cũng dừng lại để tiểu đệ tu luyện, cái này…” Dương chi
điểu được thả ra, hưng phấn chưa kịp dâng lên thì chợt run người.

“Sao hả?” Ngụy Tác và nữ tu đảo mắt hỏi linh điểu.

“Lão đại, cái gì đây? Tiểu đệ cảm thấy có khí tức cực mạnh.” Dương chi điểu
hoảng sợ nhìn thanh sắc viên cầu.

“Ngươi biết vật này? Khí tức cực mạnh?” Ngụy Tác lại cùng nữ tu nhìn nhau.

“Đúng, vật này tiểu đệ chưa thấy nhưng cảm nhận được.” Dương chi điểu gật đầu.

“Lẽ nào là trứng yêu thú?” Ngụy Tác sáng mắt.

“Chắc không phải, tiểu đệ không cảm thấy khí tức yêu thú.” Dương chi điểu lắc
đầu.

“Thế là cái gì?” Ngụy Tác và nữ tu nhìn nhau.

Dương chi điểu có cảm giác rất đặc biệt, xem ra viên đá này không phải tầm
thường, nhưng là cái gì?

Ngụy Tác lại dùng chân nguyên ép khẽ.

Ép cũng không được, tựa hồ còn cứng hơn cả tinh kim.

“Có cảm giác thấy gì đặc biệt nguy hiểm không?” Ngụy Tác lại hỏi Dương chi
điểu.

“Không.” Dương chi điểu lắc đầu.

Dương chi điểu đáp thế, Ngụy Tác vung tay, dùng chân nguyên bọc lấy phù văn
tinh kim hắc sắc tiểu đao, cắt vào thanh sắc thạch cầu.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận