Phía trước, bên trái, cạnh một tảng đá cùng nửa gian bạch sắc điện vũ, một
bạch y tu sĩ bị đánh văng đi, máu tuôn ồng ộc, thập phần thảm liệt.
Xem ra bạch y tu sĩ bị đánh ngã, kinh mạch nghiêm trọng phá tổn.
Nhưng khí tức của bạch y tu sĩ vẫn rất mạnh, cùng văng đi là một viên hắc sắc
kim đan cỡ trứng ngỗng.
Bạch y tu sĩ cũng là một Kim đan kỳ đại tu sĩ!
“Oành!”
Kim đan tu sĩ bị đánh bay, thêm hơn mười tu sĩ khác văng theo.
Trong hơn mười người này, phần lớn đều hoảng sợ bỏ chạy theo, nhưng có bốn,
năm người bị đánh bắn đi. Mấy người này còn thảm liệt hơn Kim đan tu sĩ, bị
đánh nát xác.
Hỏa hồng sắc diễm quang ép sát tảng đá.
Hỏa hồng sắc diễm quang là một yêu thú như con chim, dài chừng hơn trượng, thể
hình không lớn nếu so với yêu thú trong man hoang chiểu trạch này.
Ngay cả cấp yêu thú Hắc thủy mã hoàng trong đầm lầy cũng to hơn yêu thú này.
Nhưng trên mình nó toát lên khí tức hủy diệt.
Vù!
Tiếng xé không khí ràn rạt vang lên, không khí trong vòng mấy trăm trượng cuộn
trào, yêu thú này bắn ra một đạo hồng sắc hỏa diễm lên tảng đá.
“A!”
Hai tu sĩ đang cùng yêu thú giao đấu trên đó còn chưa hiểu gì thì hoàn toàn
không chống nổi, bị đạo xích hồng sắc quang diễm bắn trúng, cả người và pháp
khí hóa thành tro tàn.
“Oành!”
Cùng lúc, tiếng nổ vang lên, vô hình cương phong từ yêu thú dấy lên, đánh nát
xác ba tu sĩ không chạy kịp.
“Không xong, chạy mau!”
“Yêu thú đó là bát cấp yêu thú, nó đang sang phía này! A!”
“A! Đáng sợ quá!”
…
Vô số tu sĩ cuống cuồng cực độ bỏ chạy.
Ngụy Tác hướng ánh mắt nóng bỏng vào một góc tảng đá.
Nơi đó có rải rác mấy gò đất, một tảng trông như một cái màn thầu lớn lăn lóc,
có lẽ là tảng đá giáng xuống rồi mấy tảng đất bán lên lại đập vào tảng đá.
Chỗ tảng đất màn thầu tạo cho Ngụy Tác cảm giác rất quen, hình như là đỉnh núi
trong Linh Diệu cốc, cũng là nơi có sinh trưởng Thanh hư đằng!
“A!”
Cơ hồ nhìn rõ gò đất và yêu thú đang lao tới, Ngụy Tác cũng lao theo, nhưng gã
kêu lên thành tiếng vì độn tốc của yêu thú chợt tăng lên, tích tắc sau đã đến
trước tảng đá!
Độn tốc gấp mấy lần Ngụy Tác đang dùng Tịnh hoa phi liên!
Trong hỏa hồng sắc quang diễm chói lòa là một con tam túc hồng sắc phượng
hoàng! Tam túc phượng hoàng! Là phân chi của Hoang cổ thần hoàng, bát cấp
trung giai yêu thú chân chính!
Ngụy Tác kêu lên vì Tam túc phượng hoàng có độn tốc quá kinh nhân, ràn rạt
cương phong thổi tan đất đá bên dưới.
Tảng đất hình màn thầu bị thổi quay tít, Ngụy Tác nhận ra ở cạnh một tảng đá
hình con trâu đang ngồi có một nhánh dây leo cỡ ngón tay.
Sợi dây leo này vỏ xanh nhưng lấp lánh tử kim sắc quang hoa.
Là mục tiêu lớn nhất chuyến này của Ngụy Tác, Thanh hư đằng!
Nhưng lúc này gã còn cách Thanh hư đằng hơn nghìn trượng, còn Tam túc phượng
hoàng cũng vì bị Thanh hư đằng hấp dẫn mà tới, gáy vang rồi phát ra khí tức
hủy diệt, lao xuống định mổ Thanh hư đằng.
Từ vị trí của Ngụy Tác, dùng cách gì cũng không thể ngăn được đáo bát cấp
trung giai Tam túc phượng hoàng mổ Thanh hư đằng.
“À! Thanh hư đằng?”
Cùng lúc, một giọng nói kinh ngạc vang lên trên không, thủy kiếm không kém gì
của Ám hoàng kiếm khí Ngụy Tác chém vào Tam túc phượng hoàng.
Tu sĩ từ trong ô vân đáp xuống mặc phổ thông thanh sắc pháp y, nhưng khí tức
cực kỳ đáng sợ, thân ngoại linh khí ngưng thành một nhánh thanh sắc san hô.
Tu sĩ này chỉ chừng ba mươi tuổi, để tóc xõa sau gáy, phong lưu tuấn tú, nhưng
ánh mắt cực kỳ dâu bể, toát lên vô thượng uy nghiêm, là một Kim đan tam trọng
đại tu sĩ! Qua khí thì y là nhân vật cao cấp của một tông môn.
“Chát!”
Tam túc phượng hoàng lóe lên hồng quang, thủy kiếm của tu sĩ tan vỡ.
“Nghiệt súc, ngươi tưởng mình chặn được ta?”
“Chu thiên đạo chưởng!”
Một đạo thuật pháp bị đánh tan dễ dàng, tu sĩ này hừ lạnh, thân ảnh như vẫn
thạch giáng xuống, mái tóc tung bay. Một thanh sắc thủ chưởng khổng lồ thò ra
ấn vào Tam túc phượng hoàng.
Ngụy Tác vẫn bắn đến chỗ tu sĩ và Tam túc phượng hoàng giao đấu nhưng thấy
thanh sắc thủ chưởng tế xuất, gã cũng giật mình.
Thanh sắc thủ chưởng nồng đượm kim thiết khí tức, lòng tay có vô số tinh
quang, khảm rất nhiều ngân sắc tinh thạch, tổ thành tinh đồ, là một món pháp
bảo.
Pháp bảo này tế xuất, không khí bên dưới nổ tung, uy năng đạt mức huyền giai
hạ phẩm pháp bảo!
Càng kinh nhân là thanh sắc thủ chưởng ấn xuống thì tu sĩ toát lên vô thượng
uy nghiêm đó bắt quyết, thanh sắc quang hoa được tụ thêm cho thủ chưởng.
Uy năng thanh sắc cự chưởng tăng dần!
Ngụy Tác tấn thăng Kim đan tu sĩ chưa lâu, chưa hiểu nhiều về giới Kim đan tu
sĩ, mấy tháng này cũng không gặp nhiều Kim đan tu sĩ, sau chuyến đến Cực Lạc
cung rồi đấu với Thiên La chân nhân, liên tục gặp Kim đan kỳ đại tu sĩ thì gã
càng lúc càng cảm thấy sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, nhiều Kim đan
đại tu sĩ đều có thần thông kinh thiên động địa.
Hiện tại thanh sam Kim đan tu sĩ vô danh này, độn quang hiện rõ thất tinh, tế
xuất thanh sắc cự chưởng có uy năng tựa hồ đạt mức huyền giai trung phẩm pháp
bảo!
Huyền giai trung phẩm pháp bảo, tương đương với bốn Trường hà thao thiên quyển
được gã luyện hóa thành bản mệnh pháp bảo trước đây!
Thanh sắc thủ chưởng lớn hơn mười trượng, so ra Tam túc phượng hoàng cực kỳ
nhỏ bé, ấn xuống là Ngụy Tác không nhìn rõ thân ảnh Tam túc phượng hoàng.
“Nghiệt súc!”
Bùng, bên dưới thanh sắc cự chưởng lóe lên hồng quang, cự chưởng bị đánh bật
lên, thanh sam tu sĩ hộc một tiếng, sắc mặt nhợt đi, nếm đòn không nhẹ.
Tam túc phượng hoàng lướt qua thanh sắc cự chưởng, xem ra không hề tổn thương.
“Ngụy Tác, Tam túc phượng hoàng đã tiến giai! Thực lực không chỉ bát cấp trung
giai!” Lục bào lão đầu lại lêu lên trong tai Ngụy Tác.
“Nghiệt súc, muốn chết!” Thanh sam tu sĩ bị triệt để kích nộ, linh khí dao
động dấy lên.
Đột nhiên, dị biến phát sinh.
Khí tức trên không giáng xuống, khí tức này còn đáng sợ hơn của thanh sam tu
sĩ, như viễn cổ thần vương giáng lâm.
Khí tức này khiến Tam túc phượng hoàng vốn tựa hồ coi thường thanh sam tu sĩ
cũng sững lại.
“Ầm!”
Tích tắc sau, bóng đen khổng lồ chấn tan đám mây.
Một tòa điện màu đồng đỏ hiện ra, khí tức bất khả nhất thế lan tràn.
“Huyền phong thiên điện!”
“Huyền giai pháp bảo của Huyền Phong môn!”
“Huyền Phong môn có nhân vật cấp thái thượng trưởng lão đến!”
Trong đầm lầy vang lên tiếng hô chấn kinh cực độ.
“Huyền Phong môn?” Ngụy Tác chỉ còn cách Thanh hư đằng không đầy năm trăm
trượng, thấy cự điện trấn áp xuống, mi tâm gã rung lên.
Ngụy Tác cảm giác được xích đồng sắc cự điện chính là một món huyền giai pháp
bảo!
Pháp bảo huyền giai trở lên, tại tu đạo giới cũng không có nhiều, nhưng với tu
sĩ Kim đan tam trọng trở lên, trên mình cao thủ của siêu cấp đại tông môn thì
mười mấy ngày nay, Ngụy Tác gặp liên tục.
Ngụy Tác biết cả Thiên Huyền đại lục chỉ có bốn, năm mươi tu đạo giả có thần
thông hơn Huyền Vũ chân nhân, trong số này không phải ai cũng có huyền giai
pháp bảo. Nhưng giờ liên tục thấy huyền giai pháp bảo, gã có cảm giác là hình
như huyền giai pháp bảo rất sẵn.
“Hóa ra là Thanh hư đằng!”
Một giọng nói bình thản từ xích đồng sắc cự điện vang lên, rồi một tu sĩ mặc
minh hoàng sắc pháp y, chừng hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, mái tóc đen
bóng được sợi dây ngọc buộc lại sau gáy, ấn đường rộng rãi, mỗi động tác đều
toát lên khí độ, uy thế bao trùm thiên hạ.
Thanh sam tu sĩ tạo cho người ta cảm giác vô thượng uy nghiêm, là nhân vật cốt
cán của đại tông môn nhwg so ra thì khí thế thanh sam tu sĩ vẫn kém hơn một
chút, tuy không cách biệt nhiều nhưng tựa hồ ai cũng thấy y chỉ là đệ tử đỉnh
nhọn của một tông môn còn hoàng sắc pháp y tu sĩ lại là người kế thừa ngôi
tông chủ, là chân truyền đại sư huynh thân phận tối cao.
“Lâm Thái Hư!” Thanh sam tu sĩ không chịu kém liếc tu sĩ đứng ở cửa điện, băng
lãnh cực độ thốt ra.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: