“Ngụy đạo hữu, lần này nhờ có đạo hữu, không thì bọn tại hạ đều mất mạng ở
đây.”
“Không ngờ Mị ma nữ lộc lại mai phục ở chỗ này.”
Nhìn theo Mị ma nữ lộc, bọn Kỳ Long Sơn đã tỉnh lại đều vô cùng nhăn nhó.
“May mà có Xạ nhật tích của Lệ cung chủ, không thì mình tại hạ khó đối phó
được Mị ma nữ lộc.” Ngụy Tác khiêm hư nói, vừa bảo Pháp Hoa chân nhân, vừa
kích phát hoàng sắc cổ phù, “Pháp Hoa chân nhân, qua Chân Từ thâm uyên đã,
không cần đổi tay, qua rồi tại hạ sẽ trả cổ phù?”
“Không thành vấn đề.” Pháp Hoa chân nhân nhăn nhó, nhưng Ngụy Tác nói vậy thì
lão nghiêm mặt: “Ban nãy bọn tại hạ không hề phòng bị, bị Mị ma nữ lộc chấn
nhiếp tâm thần, Ngụy đạo hữu có lòng dạ nào thì quá dễ hạ thủ. Ngụy đạo hữu
đáng cho tại hạ tin tưởng.”
“Đương nhiên, lúc tại hạ ở Linh Nhạc thành làm tán tu đã nổi danh không dối
già gạt trẻ.” Ngụy Tác nham nhở nói.
“Phì! Gian thương như ngươi mà không dối già gạt trẻ.” Lục bào lão đầu suýt
nữa ngất xỉu. Ngụy Tác từng dùng chim thường, vẽ mực lên rồi bán như Hắc phong
điêu mà còn bảo mình không gạt ai thì là loại người gì.
“Ngụy đạo hữu có lẽ không biết bọn tại hạ nhưng bọn tại hạ thì hiểu, sau
chuyến này, Ngụy đạo hữu cũng là người có thể tin tưởng.” Kỳ Long Sơn thấy
Ngụy Tác đang khoác lác thì vẫn nghiêm túc nói.
“Tại hạ tin các vị, ai cũng tin nhau thì chi bằng Lệ cung chủ cho tại hạ biết
tin về Thanh hư đằng đi.” Ngụy Tác mặt dày cười hắc hắc.
“Đã đến đây, tin về Thanh hư đằng cho Ngụy đạo hữu biết hay không cũng không
sao.” Ngụy Tác nói vậy, Lệ Nhược Hải mỉm cười.
“Cho biết hay không cũng không sao?” Ngụy Tác vốn linh hoạt chợt há hốc miệng,
“Lẽ nào Thanh hư đằng sinh trưởng trong Thanh Thành khư?”
“Không sai.” Lệ Nhược Hải cười bảo: “Nếu tu sĩ để lại phần địa đồ này nói
không loạn xạ thì trong Linh Diệu cốc có một nhánh Thanh hư đằng.”
“Thanh hư đằng ở trong Linh Diệu cốc?” Ngụy Tác tròn mắt.
“Không xong!”
Bất quá gã lại biến sắc, hiện chỉ cách bình đài chừng mười trượng, có vẻ chỉ
muốn nhảy phắt đến ngay.
“Các hạ lo Mị ma nữ lộc sẽ phá Thanh hư đằng?” Lệ Nhược Hải như đọc được Ngụy
Tác nghĩ gì, mỉm cười: “Tuy Mị ma nữ lộc có linh trí không kém gì tu sĩ, có
khi nghe được lời chúng ta trò chuyện nhưng nó khó phá được thứ trong Linh
Diệu cốc.”
“Hả?” Ngụy Tác nhíu mày, nhìn Lệ Nhược Hải, “Ngoài Linh Diệu cốc có cấm chế
gì?”
“Ngụy đạo hữu tâm tư quả nhiên cực kỳ cơ mẫn, nghĩ là ra ngay.” Lệ Nhược Hải
tựa hồ kinh ngạc vì Ngụy Tác phản ứng nhanh như thế, nhãn quang lóe lên, đi
qua Chân Từ thâm uyên, đáp xuống một bình đài hình tam giác, thong thả giải
thích, “Bọn tại hạ lấy được phần địa đồ này trong một lần đi rèn luyện, ở động
phủ của một tán tu bên ngoài Thiên khung, tán tu đó tu vi không cao, tối đa
chỉ Phân niệm cảnh tứ trọng ngũ trọng. Qua những gì ghi chép trong động phủ
đan giản đó thì từ một nghìn hơn ba trăm năm trước có một tu sĩ tên Mã Hồng
Tuấn. Thời đó có tu sĩ vô tình lấy được một món cổ bảo tại Thanh Thành khư nên
việc thăm dò Thanh Thành khư thập phần thịnh hành, một dạo có nhiều tu sĩ và
tông môn đến đây tìm bảo vật. Bất quá Thanh Thành khư quá hung hiểm, mười tu
sĩ vào thì tám không ra được, hai người kia có khi tay trắng. Các tu sĩ và
tông môn sau này thấy thế thì không ai đi đường xa đến thăm dò Thanh Thành khư
nữa. Bất quá địa đồ liên quan đến Thanh Thành khư từ thời đó để lại thì không
ít. Tu sĩ để lại phần địa đồ này vừa may mắn vừa bất hạnh.”
“May vì Mã Hồng Tuấn tu sĩ khi thăm dò Thanh Thành khư đã tới được Chân Tàng
điện và Linh Diệu cốc. Chân Tàng điện có cổ bảo, Linh Diệu cốc là nơi như linh
điền trồng linh dược hiếm có, lúc y tới Linh Diệu cốc thì gặp Tam thủ ô giác
mãng, tuy không địch nổi nhưng cũng thoát thân được. Chân Tàng điện và Linh
Diệu cốc đích xác có cấm chế lợi hại ngăn cản tu sĩ và yêu thú, Mã Hồng Tuấn
lại tìm hiểu được cấm chế, nghĩ ra cách vào.”
“Bất hạnh là tu sĩ đó khó khăn lắm mới gom đủ nguyên liệu phá giải cấm chế
nhưng do đấu pháp bị trọng thương, thọ nguyên hao tổn, không đến nổi Thanh
Thành khư, bọn tại hạ gặp y tọa hóa ở động phủ lâm thời.”
“Chuẩn bị bao lâu, chưa thấy lợi đã thấy xui xẻo.” Ngụy Tác thập phần đồng
tình với Mã Hồng Tuấn.
Còn Tam thủ ô giác mãng biến thành Mị ma nữ lộc thì không khó lý giải.
Tam thủ ô giác mãng chỉ là lục cấp cao giai yêu thú, Mị ma nữ lộc là bát cấp
yêu thú, dù Tam thủ ô giác mãng có liều mạng thì Mị ma nữ lộc đến rồi, nó tất
nhiên phải cuốn gói.
“Tại Ngọc Giai thông đạo, là thấy Chân Tàng điện. lần trước bọn tại hạ đến,
cấm chế Chân Tàng điện tựa hồ không hề hấn gì.” Thanh Bình bảo Ngụy Tác, “Hơn
nghìn năm nay, tình hình không khác gì so với tu sĩ ký đó ghi lại, Linh Diệu
cốc chắc không có vấn đề gì, Thanh hư đằng cũng ở đó.”
Thanh Bình không ngừng nhìn tứ bề, tựa hồ lo lắng Mị ma nữ lộc đột nhiên xuất
hiện.
“Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta ở cạnh Ngụy đạo hữu, Mị ma nữ lộc sẽ không hiện
thân.” Lệ Nhược Hải thần sắc bình tĩnh nói, “Mị ma nữ lộc cẩn thận hơn tuyệt
đại đa số yêu thú, tại Chân Từ thâm uyên đãđối phó được Ngụy đạo hữu, thì ở
nơi có thể phát pháp bảo, Ngụy đạo hữu càng có thực lực, lại thêm chúng ta đi
cùng, nó không dám làm càn, chắc sẽ chọn cách tạm lánh đi
“Vậy thì, tiếp theo chúng ta cứ đi sát Ngụy đạo hữu, bảo vệ chặt chẽ là được.”
Pháp Hoa chân nhân không nén được nói, bầu không khí hòa hoãn hẳn.
“Đi thôi, từ đây đến Tẩy Kiếm trì, đến Ngọc Giai thông đạo không còn cấm chế,
chỉ cần không để bị Mị ma nữ lộc xen vào là xong.”
Kỳ Long Sơn vung tay tế xuất ngân sắc châu tử.
Không còn màn sương xám ở ngoài sơn cốc trở ngại, ngân sắc châu tử phát ra
quang hoa bao trùm bảy, tám trăm trượng.
“Lệ cung chủ, các vị có biết ở đâu có thuật pháp thần thức xung kích?” Thấy Kỳ
Long Sơn thi triển, Ngụy Tác vừa lao theo vừa hỏi.
Gã có phần không nén được vì với thần thông của Lệ Nhược Hải và bọn Kỳ Long
Sơn mà đối phó bát cấp yêu thú không khó nhưng gặp Mị ma nữ lộc thì chịu lép
hẳn, có nguy cơ bị giết trong tích tắc vì Mị ma nữ lộc thần thức quá mạnh, lại
có thiên phú như thần thức xung kích. Thần thức của gã còn hơn cả tu sĩ Kim
đan tứ trọng, nếu có thuật pháp đó thì uy lực đối địch tuyệt đối không tệ hơn
Mị ma nữ lộc, đối phó tu sĩ Kim đan tam trọng trở xuống thì quá dễ dàng hạ
được. Nhưng thuật pháp thần thức xung kích thì gã thèm muốn đã lâu nhưng chưa
lấy được.
“Thuật pháp thần thức xung kích? Với thần thức của Ngụy đạo hữu mà có thuật
pháp này thì đúng là đáng sợ.” Lệ Nhược Hải trầm ngâm: “Cách thần thức xung
kích thông thường thì cứ tìm một tiệm lớn, bỏ tiền ra chắc cũng mua được,
nhưng thần thức xung kích kiểu này có nhiều hạn chế. Có môn vì tiêu hao quá độ
một lần mà tổn thương thần thức, có môn chỉ phát được cường độ thần thức xung
kích bằng phần mấy vốn có, cách thần thức xung kích thông thường cần thời gian
thi pháp nhất định, lại có thần thức dao động, sẽ nhận ra. Thích hợp cho Ngụy
đạo hữu thì hơi khó, theo tại hạ biết Lan Tinh tông và Mật Vân tông đều có một
môn thuật pháp thần thức xung kích để tu sĩ lợi dụng thần thức khắc chế đối
thủ, mà không hề tổn thương tự thân thần thức.”
“Lan Tinh tông, Mật Vân tông?” Ngụy Tác sáng mắt lên. Lan Tinh tông cũng là
siêu cấp đại tông môn của Thiên Huyền đại lục như Chân Võ, Huyền Phong môn,
bất quá Mật Vân tông thì không phải tông môn quá mạnh, có thời gian nên đi một
chuyến.
“Ngụy đạo hữu dù có thuật pháp thần thức xung kích cũng nên cẩn thận sử dụng.
Cách này khi dùng thần thức xung kích đối thủ thì cũng bị thần thức của đối
phương chống lại, tức là khiến người thi pháp mệt mỏi thần thức, vô tình thần
thức xung kích một lần nhiều tu sĩ, chịu kháng lực lớn thì thần thức tổn hao
càng lợi hại. Có cả những pháp bảo chống lại được, thậm chí phản ngược thần
thức xung kích.” Lệ Nhược Hải hiểu ý Ngụy Tác tâm lý nên nhìn gã đoạn khuyên:
“Đối với tu sĩ, thần thức tổn thương là đáng sợ nhất, thuật pháp thần thức
xung kích luôn là con dao hai lưỡi, tu đạo giới từng có cao giai tu sĩ dùng
thần thuật pháp thức xung kích đối phó đê giai tu sĩ, nhưng đê giai tu sĩ có
pháp bảo phản ngược thần thức mà bị tu sĩ cấp thấp hơn nhiều hạ sát.”
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: