Ngân sắc tiểu thú xem ra rất thích ăn uống.
Ăn xong yêu đan của Hỗn nguyên ngân oa chui ra từ mình Trần lão quái, ngân sắc
tiểu thú ăn thêm một viên yêu đan ngân lân yêu thú rồi mới tỏ vẻ no nê, tâm
mãn ý túc dừng lại.
Thấy ngân sắc tiểu thú ăn no, Hàn Vi Vi định chơi với nó thì nó ngoẹo đầu,
nháy mắt rồi ngủ khì.
“Ăn no là ngủ, sao lại giống lợn thế nhỉ.”
Hàn Vi Vi lẩm bẩm, bất quá cố nén hiếu kỳ, ôm ngân sắc tiểu thú đang ngủ khò
lên.
“Ha ha, mềm lắm, không cứng tí nào.”
Vảy bạc của ngân sắc tiểu thú sờ vào mềm nhũn. Hàn Vi Vi véo tay rồi má, phi
thường cao hứng. Bất quá nàng ta lại đỏ mặt, ngân sắc tiểu thú rất giống nữ
tu, những gì cần có đều có. “Phải tìm pháp y cho nó mặc.” Ý nghĩ “thiên tài”
vừa lóe lên là Hàn Vi Vi tâm mãn ý túc cho ngân sắc tiểu thú đang ngủ say vào
nô thú đại chuẩn bị trước.
“Đi thôi.”
Thấy Hàn Vi Vi khống chế ngân sắc tiểu thú dễ dàng, Ngụy Tác gật đầu, không
nhiều lời, ra khỏi tĩnh thất, xuyên qua đại sảnh, vào trong một lối đi hẹp.
Song nhiệt kinh nhân tràn ra, tạo cho người ta phía trong là núi lửa đang phun
trào.
Lúc đi vào, Cơ Nhã kích phát một viên xích hồng sắc châu tử. Màn sáng xích
hồng sắc bao lấy ba người.
Viên ngọc chính là Tích hỏa pháp châu của Ngụy Tác.
Kích phát Tích hỏa pháp châu, ba người theo thông đạo đi vào.
Đi thêm hơn hai mươi trượng, không khí phía trước nóng đến độ biến hình, bốn
vách thông đạo ánh lên màu kim loại, rõ ràng đươc phủ tinh kim rất dày, bằng
không với nhiệt lực này thì bên trong sẽ như nồi cháo sôi, không thể còn thông
đạo cho bọn gã đi vào.
Đi thêm hơn ba mươi trượng, bọn Ngụy Tác dừng chân.
Trước mặt bọn gã là một động quật lớn, bốn vách đều khảm tinh kim chịu nhiệt.
Động quật hơn ba mươi trượng này có năm hồng sắc tinh trụ cao bằng nửa thân
người.
Hỏa diễm như dầu đen tỏa sáng trên đỉnh năm cây trụ.
Ngụy Tác quan sát năm ngọn lửa cỡ ngón tay cái, hai tay hơi động, phát ra một
hoàng sắc linh quang quang tráo.
Ngụy Tác gật đầu với Cơ Nhã và Hàn Vi Vi, thần sắc ngưng trọng đi ra ngoài màn
sáng của Tích hỏa pháp châu.
“Vù! Vù! Vù!”
Hoàng sắc linh quang quang tráo bao quanh gã liên tục vang lên tiếng động như
dầu sôi hắt vào bát sắt, linh quang quang tráo không ngừng run rẩy quang hoa.
Linh quang quang tráo này là Huyền hoàng linh quang mà Hiên Viên lão tổ truyền
cho, là thiên cấp đê giai thuật pháp, với tu vi hiện tại của gã thi triển ít
nhất cũng có uy năng phòng ngự đạo giai hạ phẩm. Hiện tại uy năng linh quang
quang tráo không ngừng tổn hao thì nhiệt lực cũng đạt tới linh cấp đê giai hỏa
hệ pháp bảo.
Ngụy Tác càng tỏ ra ngưng trọng.
Cơ Nhã và Hàn Vi Vi càng khẩn trương, ngay cả Hàn Vi Vi cũng im lặng, ngoan
ngoãn quan sát.
Gã đến trước một cây hồng sắc tinh trụ chừng một mới dừng lại.
Đoạn gã hít sâu một hơi, hai tay bắt mấy pháp quyết, há miệng phun ra một đạo
hắc hồng sắc quang hoa.
Đạo quang hoa này bắn vào hỏa diễm cháy rực như dầu hỏa trước mặt.
Chừng nửa tuần hương sau, hỏa diễm đột nhiên men theo hắc hồng sắc quang hoa
dẫn nhập vào miệng Ngụy Tác.
Hắc hồng sắc quang hoa thu lại, như ngắt đứt hỏa diễm tựa dầu đen.
Thân thể Ngụy Tác run lên, linh khí cuồn cuộn, có vẻ thể nội chân nguyên tiêu
hao thập phần kịch liệt, như áp chế man hoang cổ thú.
Chừng nửa tuần hương sau, tử sắc khí diễm từ miệng gã phun ra, linh khí sôi
trào bên ngoài tĩnh lại. Sắc mặt gã nhẹ đi.
“Được rồi?” Cơ Nhã không nén được lên tiếng hỏi.
“Thành rồi.” Thân ảnh Ngụy Tác loáng lên, triệt vầng sáng đỏ do Tích hỏa pháp
châu phát ra đoạn gật đầuchỉ tay bắn hắc quang quay tròn trên không.
“Thái cổ hung hỏa quyết ngưng thành hỏa chủng Thái cổ hung hỏa là thế này?”
Hàn Vi Vi kinh nhạc, hắc quang từ ngón tay Ngụy Tác bắn ra là hỏa diễm hình
linh chi dài chừng một tấc.
Ngụy Tác gật đầu, lấy ra một khối cổ đồng sắc khoáng thạch.
Đoạn gã vung tay, chân nguyên chảy vào linh chi hắc sắc hỏa diễm. Hỏa diễm rực
hắc quang, từng làn hắc sắc hỏa diễm liếm vào cổ đồng sắc khoáng thạch.
Cổ đồng sắc khoáng thạch cơ hồ tan chảy trong tích tắc rồi bị thiêu thành khí
diễm, rất gọn gàng.
“Lợi hại thế hả?” Hàn Vi Vi tròn mắt.
Nàng ta nhận ra cổ đồng sắc khoáng thạch chỉ là Hoàng huyền đồng khoáng thạch
nhưng dễ dàng nung chảy khối khoáng thạch này thì hỏa lực quả thật kinh nhân.
“Quả nhiên không hổ là thiên cấp trung giai thuật pháp.” Ngụy Tác điểm tay,
hắc sắc linh chi hỏa diễm thu vào đầu ngón tay.
Gã đã biết vì sao môn thuật pháp này cần ngưng luyện hỏa chủng thái cổ hung
hỏa. Hóa ra hỏa chủng thái cổ hung hỏa có thể chuyển hóa chân nguyên thành hắc
sát hỏa khí nhiệt lực kinh nhân.
Hiện tại gã ngưng thành thái cổ hung hỏa hỏa chủng, theo môn thuật pháp này
ngưng tụ mười sáu đóa hỏa chủng rồi thi triển, uy lực càng cao.
Môn thuật pháp này còn có một điểm thần diệu là thiêu rụi mọi thứ xâm nhập vào
thể nội tu sĩ, Hỏa Vân chân nhân và Trần lão quái đồng thời trúng ngân dịch
của Hỗn nguyên ngân oa nhưng Trần lão quái vong mạng còn Hỏa Vân chân nhân đã
dùng thái cổ hung hỏa thiêu rụi.
“Cơ Nhã, Hàn Vi Vi, sử dụng môn thuật pháp này không có hạn chế, hai người có
thể tu luyện. Chỗ có thể ngưng luyện thái cổ hung hỏa này khi về Thiên Huyền
đại lục vị tất tìm được. Tốt nhất chúng ta ngưng xong hỏa chủng thái cổ hung
hỏa rồi trở về.” Hơi trầm ngâm, đoạn Ngụy Tác bảo: “Môn thuật pháp này, ta cảm
nhận được dù được ta hộ pháp thì ít nhất cũng cần tu vi Phân niệm cảnh nhất
trọng mới có thể ngưng luyện hỏa chủng thái cổ hung hỏa, bằng không thể nội
chân nguyên không áp chế được hung hỏa, chân nguyên bị cháy hết thì thân thể
cũng ra tro. Hàn Vi Vi, ngươi nên tu luyện Phân niệm cảnh nhất trọng đã.”
“Phân niệm cảnh nhất trọng?” Hàn Vi Vi nhăn nhó, “ta phải bế quan ở đây bao
lâu?”
Ngụy Tác đưa hai viên tinh tủy còn lại cho Hàn Vi Vi, “Có tinh tủy, thời gian
tu luyện không thành vấn đề, với tốc độ luyện hóa của ngươi, tối đa một, hai
chục ngày là đủ. Chỉ là Kim ban sâm đã hết, chỉ còn ba nhánh Kim quan hoa lấy
được ở Chập Khí hải, có thể dùng để đột phá Phân niệm cảnh, hiệu quả tương
đương với hai nhánh Dưỡng thần thảo, ngươi lại chưa triệt để khôi phục, đột
phá Phân niệm cảnh không hẳn chắc trăm phần.”
“Không có vấn đề gì chứ.” Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, đột nhiên e dè, như sợ gã
trách: “Muội còn giữ lại hơn hai mươi giọt Kim ban sâm dịch…”
“Cái gì?!” Cơ Nhã nói vậy, Ngụy Tác nhăn nhó, không nói thành lời.
Trước đây xuất hiện bạch bào thanh niên, Ngụy Tác và lục bào lão đầu trò
chuyện, tuy gã bảo là lục bào lão đầu không đưa mình đến chỗ nào tót nhưng gã
hiểu rõ tu luyện nhanh như thế, suy cho cùng là nhờ lão Kim ban sâm quả, Tụ
linh trận, đều do lão mà có. Lúc trước lấy được bảy Kim ban sâm quả, hai quả
được đưa đi thử ở Trân Bảo các, kết quả khẳng định lọt vào tay Đông Dao thắng
địa, năm quả còn lại vì phát hiện hiệu lực phi phàm, Cơ Nhã ép Ngụy Tác dùng
hết. Gã nài mãi, Cơ Nhã mới miễn cưỡng giữ lại một quả để dùng khi đột phá
Phân niệm cảnh.
Kim ban sâm quả này, Ngụy Tác tưởng Cơ Nhã đã dùng hết nhưng không ngờ nàng
lén để lại hơn hai mươi giọt. Tất nhiên là cho Hàn Vi Vi. Một trái Kim ban sâm
quả tách ra cũng chỉ được năm giọt, ngần ấy là một nửa.
Kim ban sâm quả lúc trước gã để cho Cơ Nhã dùng, nàng lén để lại một nửa cho
Hàn Vi Vi,nên sợ gã trách mắng. Có điều gã không hề có ý trách nàng, nữ tu như
nàng, tâm địa thật quá tốt. Ngụy Tác biết nàng đối với Hàn Vi Vi thế nào thì
cũng thế ấy với gã nên chợt cảm thấy, có được người vợ như vậy thì còn cần gì
nữa.
“Sư thư.” Hàn Vi Vi tỉnh lại, đã nghe Cơ Nhã cho biết nguyên nhân vì sao nàng
và Ngụy Tác đột phá tu vi nhanh thế, cũng hiểu gí trị của Kim ban sâm quả, giờ
nghe Cơ Nhã nói vậy, mắt nàng ta đỏ lên.
Ngụy Tác không nén được thở dài. Tuy rời Thiên Huyền đại lục không phải chóng
vánh gì nhưng gã nhớ rõ, tiểu mỹ nữ mông cong Hàn Vi Vi này tuy có lúc rất
điêu ngoa nhưng có thể làm mọi việc vì sư thư.
-o0o-
[/B]