“Ngụy trưởng lão!”
Ngụy Tác rời cấm địa Hải Tiên tông, vừa hiện rõ thân ảnh thì cả tông môn chấn
động.
Một tông môn, bát kỳ khí nào có thêm một Kim đan kỳ đại tu sĩ cũng là việc
mừng. Hà huống Hải Tiên tông gần đây tạo cho người ta cảm giác khí vận suy
tàn, lúc này mà có thêm tu sĩ Kim đan kỳ thì càng quý.
Nhiều trưởng lão Hải Tiên tông không phục việc Ngụy Tác còn trẻ tuổi như thế
mà ngồi lên ghế chưởng hình trưởng lão, nhưng giờ gã kết thành kim đan, thì họ
ngoài chấn động, khi nhìn gã, ánh mắt tỏ rõ thần sắc kính sợ một cách tự
nhiên.
“Đại trưởng lão, tại hạ có việc ra ngoài, nếu có việc cần thì đợi tại hạ về
đã.”
Hiện rõ thân ảnh ở cấm địa Hải Tiên tông, Ngụy Tác không dừng mà nói đoạn lướt
đi, dưới chân rực hỏa vân, lao vào một truyền tống pháp trận trong thành.
Ngụy Tác làm thế để lập uy, câu nói của gã dùng chân nguyên nên như sấm, cả
Hải Tiên thành đều nghe rõ.
Với tu vi hiện tại của gã, thi triển khởi Hỏa Vân độn thì tu sĩ trong Hải Tiên
thành chỉ thấy trên không, trong vòng mấy trăm trượng rừng rực lửa, khí thế
kinh nhân.
Đến trên truyền tống pháp trận, hỏa vân thu lại, Ngụy Tác và Cơ Nhã ôm Hàn Vi
Vi đáp xuống.
“Là Ngụy Tác của Hải Tiên tông! Lần trước ở Hải liệp đại hội đã giết Âu Nhiên
Mạnh! A! Y đã kết thành kim đan!”
“Trời đất! Y chưa đầy ba mươi mà đã kết thành kim đan!”
Thấy rõ mặt Ngụy Tác, tiếng kinh hô vang khắp trong Hải Tiên thành.
“Quả nhiên là đỉnh cấp Hộ thần cổ phù.”
Vào chỗ đặt truyền tống pháp trận của Hải Tiên tông, hai đệ tử phụ trách trông
coi truyền tống pháp trận thậm chí còn chấn động đến không nói thành lời. Ngụy
Tác lên tiếng thì cả hai mới định thần lại, kinh hoảng thất thố hành lễ rồi
kích phát truyền tống pháp trận. Trước đó gã kích phát cổ phù, quả nhiên,
truyền tống pháp trận kích phát xong mà gã cùng Cơ Nhã không thấy có gì khó
chịu.
“Được, có cổ phù này sẽ có thể không ngừng đế sơn môn Âm Thi tông: Linh Cữu
thành!”
Hải Tiên thành và Linh Cữu thành – nơi đặt sơn môn Âm Thi tông – cách mười mấy
thành trì, thường dù Ngụy Tác hiện tại tu vi Kim đan kỳ mà đến đáo Linh Cữu
thành cũng phải tĩnh tu dưỡng thần nửa ngày. Nhưng có đỉnh cấp Hộ thần cổ phù
thì không cần dừng chân.
Một truyền tống pháp trận rồi lại một truyền tống pháp trận, không đầy hai
tuần hương, gã đã xuất hiện thân ảnh trong một truyền tống pháp trận ngoài
Linh Cữu thành.
Linh Cữu thành cực kỳ đặc biệt, là một ngọn núi hình màn thầu và một ngọn núi
vuông vắn nối nhau. Từ xa nhìn lại như một phần mộ cũng một một tấm bia.
Mấy nghìn dặm ngoài Linh Cữu thành đều là xương trắng, mọc toàn cây cối lạnh
lùng âm khí.
Trên ngọn núi hình màn thầu mọc lên đủ loại kiến trúc, quy mô gấp mấy Hải Tiên
thành. Ngọn núi vươn lên phía sau lại chìm trong bạch khí, không nhìn rõ cảnh
tượng bên trong.
Bên ngoài Linh Cữu thành toàn là xương cốt, thực vật âm hàn là do Âm Thi tông
đặc biệt bố trí, tuyệt đại đa số công pháp của phái này cần hấp nạp âm khí,
thành thử Linh Cữu thành thu hút nhiều tu sĩ tu luyện âm nguyên thuật pháp.
Những tu sĩ này tu luyện, âm khí và gió trng mấy nghìn dặm tựa hồ tràn hết về
Linh Cữu thành khiến ngôi thành chìm trong hôi sắc vân vụ.
“Đó là sơn môn Âm Thi tông.”
Ngụy Tác nhìn ngọn núi chìm trong bạch khí, bề ngoài như bia mộ, lao vút lên.
“Diệp Linh! Ta đến đây! Có gan thì ra đây đấu với ta!”
Lướt lên độ cao ngang với Linh Cữu thành, Ngụy Tác ngẩng đầu dồn chân nguyên,
gầm vang.
“Diệp Linh! Ta đến đây! Có gan thì ra đây đấu với ta!”
Tiếng gầm như sấm, chấn động thiên địa!
Ngụy Tác trước khi đến đã nghĩ kỹ, lần này đến Âm Thi tông khiêu chiến Diệp
Linh, không chỉ cần nhanh mà phải làm cho rình rang, dẫn động nhiều tu sĩ,
kiểu khiêu chiến đan đối đan, thậm chí là vãn bối khiêu chiến tiền bối thì Âm
Thi không tiện dốc thế lực môn phái ra chèn ép.
“Sao lại thế này!”
“Chà, lẽ nào phát điên, lại huênh hoang đến mức này, dám đến cửa Âm Thi tông
khiêu chiến Diệp Linh?”
“Cả môn phái như Âm Thi tông mà cũng dám mạo phạm? Ai nhỉ! Mau, mau ra xem!”
Linh Cữu thành vốn vẫn như thường, ai giao dịch cứ giao dịch, tu luyện cứ tu
luyện, nhưng Ngụy Tác vừa quát vang thì cả hai, ba mươi vạn tu sĩ trong thành,
ngay cả những tu sĩ bế quan cũng bị triệt để kinh động, nhiều người lướt ra.
“Được lắm! Nên quấy loạn! Ngụy Tác, bọn ta lui xa, tránh cho ngươi không bị bó
chân bó tay.”
Cơ Nhã và lục bào lão đầu giữ khoảng cách, ở dưới chứ không bay lên không.
“Ai? Lại khinh thường cả Âm Thi tông phóng.”
“Ngươi muốn chết hả!”
Đột nhiên, mười mấy đạo quang hoa từ Linh Cữu thành bừng lên, rõ ràng là tu sĩ
Âm Thi tông.
“Thế nào, định động thủ với ta! Cút mau!”
Ngụy Tác lên tiếng, uy áp hùng hậu phát ra khiến vân khí biến ảo.
Mười mấy đạo quang hoa sững lại.
“Là Kim đan kỳ đại tu sĩ!”
“Có kịch hay để xem rồi!”
“Thật ra là ai nhỉ!”
Tu sĩ trong Linh Cữu thành thấy thế thì đều tròn mắt.
“Diệp Linh! Ta đã nói sẽ đến Âm Thi tông tìm ngươi, trước mặt muôn nghìn tu
sĩ, đánh cho ngươi như đánh chó. Thế nào, ta đến rồi mà ngươi không dám ra
hả?”
“Diệp Linh! Cút ra đây cho ta!”
Giọng Ngụy Tác vẫn như sấm động.
“Cái gì, đánh Diệp Linh như đánh chó. Thật ra là ai? Tu sĩ Kim đan kỳ thông
thường đâu dám nói vậy.”
Nghe Ngụy Tác nói, nhiều tu sĩ Linh Cữu thành cùng rùng mình.
Diệp Linh vốn là đại tu sĩ Kim đan lưỡng trọng, cộng thêm Âm Thi tông là tông
môn lớn nhất bắc bộ Vân Linh đại lục, nhưng lời này mà nói trước cửa tông môn
như thế thì quá ngông cuồng.
Trong bạch cốt cự điện ở sơn môn Âm Thi tông.
Diệp Linh đang xếp bằng trên bạch cốt bảo tọa, trước mặt lơ lửng hơn trăm ngọn
lục sắc hỏa diễm. Hỏa diễm liên tục lóe sáng, thấm vào hài cốt tu sĩ.
Lúc này trong thể nội hài cốt tu sĩ rực hắc sắc quang hoa, linh khí bừng bừng.
“Ngụy Tác, lúc này Ngân Câu chân nhân chắc đã đến Hải Tiên tông rồi.”
“Coi như mươi may mắn, không bị Ngân Câu chân nhân giết thì cũng không chống
chọi được bao lâu, khi ‘Hắc minh cốt quân’ tế luyện xong, ta sẽ yêu cầu Huyết
Linh lão tổ thưởng Âm Lệ Hoa cho ta, ta sẽ đến Hải Tiên thành đùa giỡn ả, xem
ngươi có rút cổ trong Hải Tiên tông được nữa không.”
“Oành!” “Oành!” “Oành!”
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động như sấm nổ: “Diệp Linh! Ta đã nói sẽ
đến Âm Thi tông tìm ngươi, đánh ngươi như đánh chó. Thế nào, ta đến rồi ,
ngươi có dám ra không?”
“Diệp Linh, cút ra đây cho ta!”
“Cút ra đây cho ta!”
…
“Ngụy Tác? Y đến rồi! Sao lúc này y lại dám khiêu chiến ta?” Diệp Linh nhận ra
giọng nói của Ngụy Tác.
“Cách!”
Diệp Linh đỏ lựng mặt, mắt rực sát khí kinh nhân! Bạch cốt bảo tọa dưới chân
xuất hiện vô số vết nứt.
Ngụy Tác đến thẳng sơn môn Âm Thi tông, lại rình rang như thế, Diệp Linh hàm
dưỡng đến đâu cũng không nhịn được.
“Oành!”
Huyết quang từ mình Diệp Linh bừng lên, nhân ảnh biến mất khỏi bạch cốt bảo
tọa.
“Cái gì, là Ngụy Tác?”
Cùng lúc, trong sơn môn Âm Thi tông, trong cung điện nhỏ hơn bạch cốt cung
điện của Diệp Linh, tựa hồ làm bằng tử đàn, trầm hương mộc, một nữ tu mặc thúy
lục sắc cung trang, dung nhan kiều mị chợt biến sắc.
“Sao bây giờ y lại đến Âm Thi tông?”
Nữ tu là Âm Lệ Hoa.
Nàng ta biến sắc nhưng không dừng lại, hóa thành thúy lục sắc quang hoa lướt
đi.
“Chà, còn nghênh ngang hơn ta.”
Trong một địa động sâu thẳm thuộc sơn môn Âm Thi tông, một tũ sĩ râu tóc bết
lại, không biết bế quan bao nhiêu năm, mặt mũi cũng không còn nhìn rõ đột
nhiên mở bừng mắt, tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đến Âm Thi tông gây chuyện, chán sống rồi hả?”
Từng đạo quang diễm từ khắp Âm Thi tông dấy lên, cơ hồ mọi tu sĩ Âm Thi tông
cùng chấn động.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: