Trong đại điện như đúc bằng hắc sắc tinh kim có một bảo tọa vàng sậm toát lên
viễn cổ man hoang khí tức.
Bảo tọa cao một trượng, rộng chừng ba trượng, vẽ đầy minh thần phù văn bên
dưới là u minh hỏa diễm, phía trên là chiến giáp khô lâu.
Trên ghế là một hồng bào lão giả.
Hồng bào lão giả cực kỳ gầy gò, mắt nửa nhắm nửa mở, không hề đeo trang sức
gì, đầu tóc có phần khô ráp, chỉ dùng vòng ngọc buộc túm sau gáy, nhưng vô
thượng uy thế khôn tả phát ra, cùng hồng quang bao trùm cả đại điện.
Cả hắc sắc đại điện bị nhiễm thành màu đỏ sậm.
Đột nhiên, bạch sắc phù lục từ cửa đại điện bay vào lơ lửng.
“À!”
Hồng bào lão giả đang nhắm hờ mắt đột nhiên mở bừng.
Uy thế càng kinh nhân phun trào khiến đại điện không sáng lắm lại tối đi.
Hồng quang trên đỉnh đầu uốn éo theo đôi mắt mở bừng của lão, nhìn kỹ thì là
hình ảnh một ma thần da đầu bốn tay, chưa hoàn toàn hóa hành thì lại tiêu tan.
Tình cảnh tựa hồ trong hồng quang đang thai nghén một ma thần nhưng chỉ thiếu
một chút nên không thể sinh ra, thập phần kinh rợn.
“Vào đi!”
Mở bừng mắt, lão giả uy thế kinh nhân, mặt mũi lạnh tanh nói ra ngoài.
Một đạo bạch sắc quang hoa từ ngoài lướt vào. Đứng cách lão giả chừng năm mươi
trượng.
“Lão tổ!” Vừa đứng vững, người đó cung kính hành lễ. Là Diệp Linh.
Dáng vẻ và xưng hô của y cho thấy hồng bào lão giả trên bảo tọa là Âm Thi tông
tông chủ Huyết Linh lão tổ liễu.
Tại Vân Linh đại lục, nhiều tu sĩ đều cười thầm lão là “Đan đông lão tổ”,
nhưng lúc gặp Huyết Linh lão tổ, e rằng không ai cười nổi, sẽ bị thần thức uy
áp của lão chấn bẹp.
Hiện tại dù Diệp Linh tu vi Kim đan cảnh lưỡng trọng, mà khí tức cũng kém hơn
Huyết Linh lão tổ không biết bao nhiêu lần, đứng dưới lại càng nhỏ bé.
“Diệp Linh, cầu kiến lão phu có việc gì chăng?” Huyết Linh lão tổ nhìn Diệp
Linh, tựa hồ không hề khách khí lạnh lùng hỏi.
“Lần này tại hạ vào Đạo Huyền điện có được một vật, xin hiến cho lão tổ.” Diệp
Linh bình tĩnh như thường vung tay, một đạo bạch sắc quang hoa bao phủ huyết
hồng sắc quang hoa, bay về phía Huyết Linh lão tổ.
“Hóa linh kỳ Huyết phục linh?”
Huyết Linh lão tổ nheo mắt, không hề làm gì nhưng Huyết phục linh đã hóa thành
hình linh thố, có linh tính rồi, cũng bị hút lên tay. “Huyết phục linh này ít
nhất cũng bổ sung được mấy năm cho ta tiêu hao tinh huyết, hoặc đủ cho ta toàn
lực thi triển vài đạo thuật pháp liễu.”
“Hay lắm, Diệp Linh! Ngươi muốn thưởng gì?” Thu lại, Huyết Linh lão tổ tỏ vẻ
mãn ý hỏi thẳng. Đủ thấy, địa vị của lão tại Âm Thi tông chi là chí cao, không
cùng một đẳng cấp với tu sĩ Kim đan kỳ khác.
“Huyết linh độn pháp, thưởng Âm Lệ Hoa cho tại hạ làm thị thiếp.” Diệp Linh
mục quang lóe lên.
Huyết Linh lão tổ tỏ vẻ không vui, “Diệp Linh, ngươi nên biết, chỉ một món này
thì không đáng thưởng như thế.”
“Tại hạ biết.” Diệp Linh không hề đổi sắc, bảo Huyết Linh lão tổ: “Chỉ một
nhánh hóa linh kỳ Huyết phục linh, tất nhiên tại hạ không dám đòi phần thưởng
đó.”
“Nói đi!” Huyết Linh lão tổ liếc Diệp Linh, không hề thừa lời, vô thượng uy
thế hiện rõ.
“Lúc bọn tại hạ vào Đạo Huyền điện, Hỏa Hoàng cung và Hải Tiên tông cùng vào
đó. Tại hạ vô tình có được của tinh phách hoàn chỉnh Yêu Tán Tán luyện thành
Thập hoang minh thần tiễn, đánh lén Hiên Viên lão tổ. Nếu không có gì bất ngờ,
Hiên Viên lão tổ tối chỉ gượng thêm một năm là thọ nguyên hao tận…”
“Ngươi định nuốt Hải Tiên tông?” Diệp Linh chưa nói xong đã bị Huyết Linh lão
tổ cắt lời, “Diệp Linh, ngươi nên rõ, với thực lực của Âm Thi tông chúng ta mà
thanh toán một, hai tông môn như Hải Tiên tông có khó gì, nhưng tông môn thực
lực ngang ngửa chúng ta như Hỏa Hoàng cung sẽ tuyệt đối không ngồi yên nhìn
chúng ta bành trướng. Không thôn tính thành cấp tông môn là luật bất thành văn
của tu đạo giới. Ngươi định châm ngòi cho đại chiến giữa các tông môn hả?”
Mấy câu này của Huyết Linh lão tổ hiện rõ băng hàn chi ý, rõ ràng cho rằng
Diệp Linh không đúng nên lão hơi giận.
“Hải Tiên tông thì không cần thanh toán, tối đa chỉ chèn ép một phen.” Diệp
Linh mắt lóe lên hàn quang: “Tại hạ làm vậy vì một tu sĩ tên Ngụy Tác. Y có
một thanh Thực huyết pháp đao! Mới chỉ hai mươi mấy tuổi, tu luyện thiên cấp
công pháp, đã tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng. Thật sự quá lạ, không tính bí mật
của y thì với tu vi tiến cảnh này cũng là uy hiếp cực lớn đến Âm Thi tông.”
“Thực huyết pháp đao?” Huyết Linh lão tổ tỏ rõ thần sắc chấn động, “Ngươi xác
định y có cổ bảo này?”
“Y dùng pháp bảo này rút khí huyết Hỏa Vân chân nhân đánh tan nhục thân Yêu
Tán Tán, buộc Yêu Tán Tán thi triển đoạt xá thuật pháp, tinh phách mới lọt vào
tay tại hạ.” Diệp Linh gật đầu, “Không sai được.” Thoáng ngừng lại, y bổ sung:
“Y đang là một trong những nhân vật trọng yếu nhất Hải Tiên tông, chúng ta đối
phó y, Hiên Viên lão tổ khẳng định sẽ toàn lực che chở, trừ Hiên Viên lão tổ
đi rồi đối phó y là xong. Tại hạ cần Huyết linh độn pháp, vì y có Như ý linh
lung tháp để thuấn di, cả linh quang pháp bảo khiến người ta già đi nhanh
chóng. Cần có môn thuấn di độn pháp này mới áp chế được hai pháp bảo đó, khiến
y không thể công kích, có chạy thì tại hạ cũng bắt kịp.”
“Được!”
Huyết Linh lão tổ hơi trầm ngâm là đã cân nhắc xong, gật đầu, “Việc này ngươi
hành sự rất được.”
Một đạo hồng sắc quang phù từ tay Huyết Linh lão tổ ngưng thành, bay đến trước
mặt Diệp Linh.
“Đây là Huyết linh độn pháp ngươi cần. Bất quá Âm Lệ Hoa tu vi Kim đan kỳ, là
trụ cột của Âm Thi tông, tương lai sẽ có thành tựu. Giờ ta không thể thưởng
nàng ta cho ngươi.” Huyết Linh lão tổ bảo Diệp Linh, “Bất quá ta đáp ứng, dù
tiểu tử đó chỉ có mỗi Thực huyết pháp đao hoặc thật sự liên quan đến thượng cổ
Bắc Mang chư phái, chỉ cần ngươi đột phá đến tu vi Kim đan tam trọng thì ta sẽ
thưởng Âm Lệ Hoa cho ngươi. Hoặc ngươi lấy được manh mối về thượng cổ Bắc Mang
từ y, lập công lớn cho Âm Thi tông thì không cần đột phá đến tu vi Kim đan tam
trọng, ta sẽ thưởng ngay Âm Lệ Hoa cho ngươi làm thị thiếp.”
“Được, có câu này của lão tổ là đủ. Lão tổ không phản đối, tại hạ sẽ thẳng
tay.” Diệp Linh nheo mắt, thần sắc đắc ý lóe lên.
Huyết Linh lão tổ ghét nhất nói xấu kẻ khác sau lưng, luôn coi lợi ích môn
phái và bản thân là quan trọng, nên việc Âm Lệ Hoa qua lại với Ngụy Tác, Diệp
Linh không hề hé răng. Y nói toàn sự thật, biết rõ công pháp Âm Thi tông đều
từ thượng cổ Bắc Mang mà ra, công pháp của thượng cổ Bắc Mang tuy là âm nguyên
công pháp nhưng không nhiều khiếm khuyết như của Âm Thi tông hiện tại.
Nghiên cứu kỳ thì vì công pháp không nguyên vẹn, hoặc không còn pháp môn phối
hợp tu luyện nên mấy môn công pháp lợi hại của Âm Thi tông đều gây ra hậu quả
bất lợi. Huyết Linh lão tổ trở thành “Đan đông tu sĩ” là ví dụ tốt nhất.
Thượng cổ Bắc Mang, cả Huyết Linh lão tổ cũng không thể cự tuyệt dụ hoặc này.
“Linh thạch sáu trăm vạn, Phân niệm đệ tử hai mươi người. Nếu không còn việc
gì khác thì ngươi đi đi. Hiên Viên lão tổ hiện giờ thập phần nguy hiểm, không
được để y vào sơn môn Âm Thi tông.” Huyết Linh lão tổ nhạt giọng bảo Diệp
Linh.
Linh thạch sáu trăm vạn, Phân niệm đệ tử hai mươi người, đó là quyền hạn Huyết
Linh lão tổ cho phép Diệp Linh.
Không phải Huyết Linh lão tổ cho phép y sử dụng tùy ý mà là khi xử lý việc
này, y được phép tổn hao như thế.
Sáu trăm vạn hạ phẩm linh thạch, hai mươi đệ tử Phân niệm kỳ, quyền hạn này
cực kỳ kinh nhân.
“Không có gì.”
Diệp Linh không hề nói thêm, gật đầu rồi quay người rời đại điện.
“Ngụy tiểu tử, đừng nói ta là nhân vật quan trọng của Âm Thi tông mà chỉ là
tán tu thì ngươi cũng không phải đối thủ.”
Lướt đi như bay, Diệp Linh dừng lại trước một bạch sắc đại điện tựa hồ do
xương cót yêu thú chất lại mà thành.
Cửa đại điện trắng xóa lạnh lùng này có một đệ tử Âm Thi tông mặc thúy lục sắc
pháp y đứng đợi, “Sư tôn, Ngụy Tác và Hiên Viên lão tổ đã về đến Hải Tiên
tông, Hiên Viên lão tổ đã bế quan tu luyện.” Thấy Diệp Linh, đệ tử Âm Thi này
vội hành lễ báo cáo.
“Được lắm! Ta không muốn y có thời gian an tĩnh tu luyện. Ngươi biết phải làm
gì chưa?” Diệp Linh gật đầu, nói với đệ tử Âm Thi tông xong thì thân ảnh loáng
lên, lướt vào bạch sắc cốt điện.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: