Thông Thiên Chi Lộ

Chương 312: Tiếng đấu pháp

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hoang cổ thánh quả, không ngờ linh quả màu cam của Âu Nhiên Mạnh lại có lai
lịch như vậy.

Kết cục của Âu Nhiên Mạnh, thiên tài nhân vật danh động một thời càng nhắc nhở
Ngụy Tác nên cẩn thận, hiện tại mới hai mươi mấy tuổi đã thiên cấp công pháp
Phân niệm cảnh tứ trọng, thiên tài hơn cả thiên tài, vạn nhất chết trong tay
người khác thì đồ tốt của mình sẽ chui vào túi người ta hết.

Còn không rõ dược lực cụ thể của Hoang cổ thánh quả nên trong lúc này gã đương
nhiên không dám luyện hóa, thu linh quả thậm chí còn cao cấp hơn Tử hồ hoa
lại, gã lập tức quan sát cẩn thận thông đạo ngoài động khẩu.

Trong thông đạo ngoài cửa động ràn rạt lam hồng sắc quang hoa, nhưng cũng là
một nơi tương tự như động quật. Hai bên thông đạo là vách đá cao vút chứa đầy
khí xám.

Thông đạo trông như một cây cầu không thấy tận đầu, không rõ dẫn đến đâu.

Ngụy Tác chợt nhớ đến địa lăng Thanh Phong lăng.

Lam hồng lưỡng sắc quang hoa bao trùm phía trên khí xám, không nhận rõ từ đâu
phát ra. Ban nãy Ngụy Tác thí nghiệm hồng sắc hổ văn pháp y đã biết quang hoa
này không có tác dụng tiêu giảm thuật pháp.

“Không nhận ra.” Lục bào lão đầu quan sát một chốc, nói gọn ghẽ.

“Cảm ứng thấy nguy hiểm không?” Ngụy Tác hỏi Dương chi điểu bay trước mắt.

Dương chi điểu vội lắc đầu, biểu thị đầy nhân tính hóa rằng không cảm giác
thấy khí tức nguy hiểm.

“Tiếp theo dù ta không hỏi, ngươi cảm tri thấy nguy hiểm thì kêu lên, đừng
hỏng giở trò, nên hiểu rõ, không có ta thì ngươi cũng sẽ bị khốn ở trong này
đến chết.” Lục bào lão đầu kêu lên khinh bỉ vì Ngụy Tác lại dùng thủ đoạn uy
hiếp nó.

Nghe Ngụy Tác uy hiếp, Dương chi điểu lại gật đầu, như muốn nói, ngài là lão
đại, tại hạ hiểu, tại hạ không dám giở trò gì, theo ngài thì mới có miếng ăn.

Nó gật đầu, Ngụy Tác vung tay, phát ra Huyền sát quỷ trảo đã đạt uy lực tương
đương với đạo giai hạ phẩm pháp bảo, thận trọng chụp vào lam hồng sắc quang
hoa.

Không có bất kỳ phản ứng nào, lam hồng sắc quang hoa không ngăn được Huyền sát
quỷ trảo.

Huyền sát quỷ trảo lại chụp vào hôi khí trong hai thông đạo.

Khí xám hai bên bên cốc sâu tan đi, tựa hồ thập phần phổ thông. Bất quá Ngụy
Tác cảm giác được Huyền sát quỷ trảo hơi trầm xuống, hình như hai bên có bố
trí cấm không pháp trận, nếu lao xuống tất bị tan xương.

Trầm ngâm một chốc, Ngụy Tác vung tay, phi kiếm cánh cửa lơ lửng trước mặt
trượt vào lam hồng sắc quang hoa.

Thấy phi kiếm vào trong mà không có bất kỳ phản ứng nào, Ngụy Tác từ từ cất
bước.

Dương chi điểu hiểu rõ với thực lực của mình, tuy trong số yêu thú là đại ca
nhưng tại Tiểu thiên giới do siêu cấp tông môn có Thần huyền cảnh đại tu sĩ bố
trí thì chả là gì nên ngoan ngoãn đi trong thanh bạch sắc linh quang quang
tráo được Ngụy Tác kích phát.

Người và chim trầm mặc, cực kỳ cẩn thận đi mấy chục trượng thì phía trước ánh
lên hoàng quang.

Đến nơi mới phát hiện cũng là một động quật chừng trăm trượng.

Động quật này cũng như ban nãy, bốn phía là vách đá đan nhau, lồi lõm, không
có bất kỳ phù văn nào nhưng bề mắt ánh lên hoàng quang nhàn nhạt.

Động quật này trừ thông đạo gã vừa đi vào thì không có lối ra, chỉ ở giữa động
là một đầm nước xanh biếc rộng hơn mười trượng.

Nước trong đầm không hề dị thường, nhưng Ngụy Tác nhì xuống thì mục quang lóe
lên.

Đáy đầm sâu hơn ba mươi trượng là một cảnh cửa đồng rỉ sét.

Cánh cửa trông cực kỳ cổ kính còn trông lờ mờ được một phù văn huyết hồng sắc,
hình con nhện khổng lồ.

“Đây là Hỉ thù chi môn.” Ngụy Tác nhăn nhó nhìn cánh cửa trông cực kỳ quỷ dị
thì giọng lục bào lão đầu đắc ý vang lên, “Huyết hồng sắc tri thù này tại tu
đạo giới thời cua ta là vật lành, tu sĩ gặp tri thù này đều gặp phúc duyên,
thành ra kiểu phù văn phong ấn này đều được các tông môn dùng ở cửa Tàng bảo
điện, có ý mở cửa gặp niềm vui.”

“Hỉ thù chi môn, phá giải bằng cách nào?” Ngụy Tác máy động, Vân Giới tông và
thời đại của lục bào lão đầu chỉ cách nhau mấy nghìn năm, xem ra nhiều thứ
tương thông, lục bào lão đầu bắt đầu phát huy tác dụng.

“Nếu dùng huyết tế chi pháp, dùng máu mình tế Hỉ thù phù văn sẽ mở được cửa.”
Lục bào lão đầu đáp.

Ngụy Tác gật đầu, lấy từ nạp bảo nang ra Tị thủy châu, kích phát.

Có Tị thủy châu, Ngụy Tác và Dương chi điểu thuận lợi xuống đáy dầm, đến trước
Hỉ thù chi môn mà lục bào lão đầu nói.

Gã không dừng lại, vạch lên cổ tay rải máu ra.

Đoạn gã dùng chân nguyên bao lấy, để máu thấm vào tri thù phù văn.

Có điều sau mấy tích tắc, tình cảnh kinh nhân xuất hiện, cánh cửa đột nhiên mở
ra, phun trào bạch sắc hà quang.

Nước trong đầm bị cuốn lên khiến quanh Ngụy Tác không có một giọt nước.

Đoạn gã thấy một cánh cửa xanh xuất hiện, một lối đi trắng ngần trải ra trước
mắt.

Thấy thông đạo đầy bạch sắc hà quang, Ngụy Tác lặp lại thí nghiệm với thuật
pháp và phi kiếm cánh cửa rồi mới thận trọng lướt vào.

Đi chừng hơn ba trăm trượng, phía trước xuất hiện một lam sắc quang mạc chặn
đường.

Quang mạc rất giống với phổ thông linh quang quang mạc, Dương chi điểu cũng
không cảm giác thấy nguy hiểm, có điều Ngụy Tác không dám sơ ý, lại lặp lại
thử nghiệm, thấy thuật pháp và pháp bảo xuyên vào được lam sắc quang mạc thì
mới di động thân ảnh, đi vào trong.

Đi qua lam sắc quang mạc, Ngụy Tác chợt ngẩn người.

Trước mắt xuất hiện một đại sảnh.

Đại sảnh chân chính chân chính là một đại sảnh, nền lát bạch sắc ngọc thạch,
bên trong còn không ít đồ đạc như kệ hoa, bình phong do bạch sắc ngọc thạch
chế thành, còn kê cả những giá bạch ngọc.

Nhưng toàn bộ đồ đạc đều phá tổn liễu, nằm loạn xạ dưới đất, hình như có ai đã
động thủ trong này hoặc đã cướp bóc sạch mọi thứ.

Thần thức quét xuống, thân ảnh gã ra khỏi gian đại sảnh.

Gã phát hiện đang đứng trong một tòa lầu ba tầng, lớn hơn chỗ ở của gã trong
Hải Tiên thành, có hơn mười gian phòng, trông như nhà kho nhưng bị lật tung,
không còn thứ gì hữu dụng.

Lâu các được bao trong lam sắc quang mạc, không thấy cảnh tượng bên ngoài.

Nhanh chóng tra xét kỹ, Ngụy Tác quay lại cửa chính ở tầng một.

Trừ một thông đạo nối với đầm nước, lâu các còn một cánh cửa cũng bố trí theo
kiểu Hỉ thù chi môn, vì đã ở trong nên không cần dùng huyết tế chi pháp phá
giải. Ngụy Tác khẽ đẩy, cửa kêu lên kèn kẹt mở ra.

Bên ngoài cũng là lam sắc quang mạc.

Đi qua màn sáng như nước, thấy cảnh tượng bên ngoài, Ngụy Tác và lục bào lão
đầu đồng thời hít một hơi lạnh.

Bên ngoài là một sơn cốc lớn.

Phía trên sơn cốc là mây khói trông như lục sắc độc chướng, trong sơn cốc toàn
là các vết chém, hố sâu và bạch cốt.

Xem ra sơn cốc này tựa hồ xảy ra cảnh nhiều tu sĩ đấu pháp thảm liệt.

Nhìn lại, lam sắc quang mạc không hề ngăn cản thị tuyến, lâu các ba tầng trong
lam xây bằng bạch ngọc, vẽ rồng vẽ phượng, trông tinh trí dị thường. Phía trên
cánh cửa Ngụy Tác đi ra treo một kim sắc đại bài biển khắc ba đại tự rồng bay
phượng múa, “Linh bảo các”.

Ngụy Tác không buồn tính xem nơi này có đúng là chỗ đặt pháp bảo hay không mà
lại phát thần thức quét khắp rồi vào sơn cốc từ từ tìm kiếm.

Hài cốt trong sơn cốc rõ ràng từ hơn một vạn năm trước lưu lại, đã triệt để
phong hóa, Ngụy Tác chỉ hơi động, gió phất qua là xương trắng trông nguyên vẹn
đã tan tành thành bụi, tạo cho người ta cảm giác thương hải tang điền đặc
biệt. Mọi di hài tu sĩ ở đây hình như đã bị lục lọi, cả cốc đừng nói một món
pháp bảo, cả một món pháp y cũng không còn.

Đến giữa sơn cốc, tiếng động và tiếng rít kỳ dị hòa vào nhau, thoáng từ phía
tây vọng đến.

Ngụy Tác giật giật chân mày! Rõ ràng là tiếng tu sĩ đấu pháp

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99:

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận