Hỏa Vân chân nhân thu Ly Hỏa phảng, cả toán cùng vào trong thủy độn pháp bảo
đặc biệt, pháp bảo này khép hai mản trai lại. “Bụp, hoa nước tóe lên, pháp bảo
này lặn ngay xuống biển.
“Lý đảo chủ, pháp bảo này do ngài luyện chế?”
Ngụy Tác kinh ngạc nhiên, xuống nước rồi mà từ trong vỏ trai trong veo nhìn
ra, không chỉ thấy rõ cảnh vật mà không hề khó thở, tốc độ của phi độn pháp
bảo dưới nước còn hơn cả bạch ngọc hạc trước kia của gã.
“Tại hạ lấy đâu ra thủ đoạn luyện khí lợi hại thế, pháp bảo này là tác phẩm
của Thiên Tuệ thành luyện khí sư Hoắc Như. Nếu Ngụy trưởng lão săn được Ảo
quang tinh bạng, tại hạ sẽ giới thiệu vị luyện khí sư này luyện chế giúp.” Lý
Dực Triển nhận ngay ra Ngụy Tác hâm mộ nên mỉm cười.
“Lý đảo chủ, pháp bảo này có thể mở ra dưới nước không?” Hiên Viên lão tổ cũng
thấy thủy độn pháp bảo này bất phàm, hỏi Lý Dực Triển.
Lý Dực Triển gật đầu: “Có thể nhưng mở ra thì phải dừng lại, bằng không pháp
trận chi lực không chống nổi nước biển.”
“Vậy thì mời Lý đảo chủ mở ra, tại hạ sẽ dùng thủ đoạn che giấu.”
“Thế thì tốt quá.” Lý Dực Triển vung tay, Tinh Bạng chu dừng lại, lớp vỏ ngoài
mở ra, được linh quang bảo vệ, cách tuyệt nước biển. Hiên Viên lão tổ khẽ giơ
tay, phát ra mười mấy nhánh cây.
Mười mấy loại thực vật như quả cầu nhung dính vào Tinh Bạng chu thì nhanh
chóng sinh trưởng thành lục sắc thủy tảo.
Tinh Bạng chu đóng lại, trông như một dải lục sắc thủy tảo trôi trong nước
biển, che hết linh quang.
Hiên Viên lão tổ làm vậy là để giảm phiền phức, không bị Âm Thi tông phát hiện
là hay nhất.
Nhưng toán Hiên Viên lão tổ và Ngụy Tác giá không rõ rằng một dải độn quang từ
phía đối diện họ đang áp sát hải vực có di tích của thượng cổ tu sĩ.
Trời đã sáng, từ Không Tang đảo cao bốn, năm trăm trượng, là một trong những
đảo tiêu chí của hải vực này nhìn vào, mặt biển trống trơn, không có gì.
Có điều nhìn kỹ mới thấy trên mặt biển cách Không Tang đảo mấy nghìn dặm có
một lớp hôi sắc vân khí lan tràn.
Mặt biển dưới hôi sắc vân khí trống trơn.
Nhưng có tu sĩ chân đến gần mặt biển, thần thức quét qua sẽ bị bắn ngược lại,
cảm giác rõ hải vực có một vô hình cấm chế.
Cấm chế vô hình hàm chứa cảnh tượng cực kỳ kinh nhân.
Từ ngoài nhìn vào, mặt biển trống trơn nhưng thật ra là liên miên hải đảo.
Phần lớn nối lại với nhau, khác tin tức mà Hỏa Vân chân nhân và Lý Dực Triển
nghe được trước đó. Cả hai tuy đã đế đây tra xét nhưng chưa vào cấm chế có
công hiệu chướng nhãn mà chỉ cho rằng trong đó cùng lắm là mấy vạn dặm, nhưng
thật ra hải đảo ở đây nối nhau thành một lục địa nhỏ, tới mười mấy vạn dặm.
Trong đó liên miên hải đảo cao thấp đủ loại, nhiều nơi có quang hoa đặc biệt
và các loại linh vụ bao trùm, ở bên ngoài không nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Ở phía tây hải đảo, trong một nơi ước hơn một trăm dặm đang tụ tập không dưới
một trăm tu sĩ.
Những tu sĩ này mặc các loại pháp y, tu vi khác nhau đại đa số đều tạo cho
người ta cảm giác lạnh lùng, nhiều tu sĩ sắc mặt nhợt nhạt hơn tu sĩ tầm
thường nhiều, nhìn vào là không thoải mái
Dốc núi các tu sĩ đứng như ruộng bậc thang, tất cả đứng trên từng bậc thang
đó.
Ở mấy chục trượng sau lưng các tu sĩ đều trùm trong hắc sắc linh vụ, liên tục
có bạch quang lóe lên, kèm theo âm thanh như sói gào, bậc đá gần hắc sắc linh
vụ tựa hồ ngưng kết một tầng hàn băng dày.
Trên bậc thang cao nhất vắt ngang một cỗ quan tài màu đen có chữ thọ khiến
người ta nhìn thấy là sởn da gà.
Trên quan tài là một hắc bào lão giả chừng năm mươi tuổi đang xếp bằng.
Hắc bào lão giả mặt mũi gầy khô, hai mắt xanh lè, hắc sắc đạo bào cũng thêu
đều phù văn chữ thọ như quan tài dưới chân, nếu phổ thông tu sĩ thấy cảnh
tượng này thì dù tu vi thế nào cũng sẽ có cảm giác cực kỳ khó chịu.
Càng kinh nhân là linh khí bên ngoài hắc bào lão giả đen xì, hình thành một
hắc sắc khô lâu đầu cỡ nắm tay, đáng sợ tột bậc!
Linh khí hóa hình, hiển nhiên hắc bào lão giả dã là Kim Đan kỳ đại tu sĩ!
Quang văn trong véo lóe lên trên mặt biển, một hôi bào tu sĩ cao gầy, châm
giẫm lên Tử ma anh ma khí liễu nhiễu xuyên qua vô hình cấm chế ngoài thượng cổ
di tích, hiển hiện thân ảnh.
Từ trong cấm chế không thấy được cảnh tượng trên mặt biển bên ngoài, hôi bào
tu sĩ hào ung dung đi qua, rõ ràng cấm chế ở đó đã bị phương pháp nào đó phá
giải làm nứt một lỗ mà chỉ còn công hiệu chướng nhãn ảo quang chứ không còn uy
năng phòng ngự ngăn cản xâm nhập.
“Đối phương đã chuẩn bị phá giải cấm chế vòng ngoài!” Tu sĩ này không dừng
lại, đáp xuống bậc đá trước quan tài, hành lễ với hắc bào lão giả, “là người
Hỏa Hoàng cung.”
“Người Hỏa Hoàng cung?!”
Hơn trăm tu sĩ bên dưới xáo động, nhiều người tỏ vẻ kinh hãi.
“Không phải là tông môn như Hỏa Hoàng cung thì sao dám ngông nghênh đến thế,
thế mà cũng không ngờ, trong óc ngươi chắc toàn nước lã hả!”
“Hỏa Hoàng cung tuy là đệ nhất tông môn tây bộ Vân Linh đại lục, thực lực so
với Âm Thi tông chúng ta còn kém một chút, vì thuật pháp của Hỏa Hoàng cung có
tác dụng khắc chế thuật pháp Âm Thi tông, các ngươi phản ứng như vậy thì hoặc
rút khỏi Âm Thi tông, hoặc để ta giải quyết các ngươi, đừng để mất mặt!”
Hắc bào lão giả trên quan tài mắt lóe lên lục sắc u quang, lạnh lùng lên
tiếng.
Giọng nói không lớn nhưng hơn trăm tu sĩ đều biến sắc, run như cầy sấy, hàng
bậc thang dọc dốc núi triệt để an tĩnh.
Hắc bào lão giả hỏi tu sĩ gầy khô cóTử ma anh vừa đến, “Hỏa Hoàng cung đến bao
nhiêu người?”
“Hai trăm người, ít nhất có hai tu sĩ Kim Đan kỳ.” Hôi bào tu sĩ chân giẫm Tử
ma anh tử hắc sắc ma khí liễu nhiễu, trông như một anh nhi nhưng mắt không hề
chớp đầy quỷ dị thì thập phần trầm tĩnh, đáp, “Một Kim Đan tu sĩ rực bạch sắc
tường quang, không tu luyện hỏa hệ thuật pháp, chắc là Bảo Tán chân nhân Yêu
Tán Tán.”
Thấy hôi bào tu sĩ thần sắc bất biến, hắc bào lão giả khiến người ta lạnh buốt
cõi lòng tỏ vẻ vừa ý nhưng chỉ hơi gật đầu, không nói gì.
Chừng sau nửa tuần hương, trong hắc sắc linh vụ sau lưng có tiếng quỷ khóc sói
gào, bạch quang lóe lên, một tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch sắc pháp y, tay cầm một
viên bạch sắc cốt châu, lướt ra thở hồng hộc có vẻ cật lực.
“Tình hình thế nào?” Hắc bào lão giả mắt lại lóe lên lục sắc u quang hỏi.
“Đại khái hai, ba tuần hương nữa là sư tôn và Diệp sư thúc tổ sẽ phá được đạo
cấm chế đó.” Tu sĩ trẻ tuổi mặc bạch sắc pháp y vội hành lễ, đáp ngay.
Hắc bào lão giả gật đầu, vẫn lạnh nhạt.
“Sư tôn, chúng ta nên chặn người Hỏa Hoàng cung hay trực tiếp vào trong?” Hắc
bào lão đầu không hạ bất kỳ mệnh lệnh nào, hôi bào tu sĩ gầy khô đứng trên Tử
ma anh hỏi.
“Nếu là con thì làm thế nào.” Hắc bào lão đầu không ngoái lại mà hỏi ngược.
“Nếu do đệ tử quyết định thì mặc cho chúng vào. Nơi này không phải đất riêng
của Âm Thi tông chúng ta, dù chặn lại cũng không có lý do. Cứ khai chiến, song
phương đều tổn thất lớn.” Hôi bào tu sĩ ung dung nói, “Chúng ta dù gì cũng ở
đây ngần ấy thời gian, hiểu được phần nào. So với giết địch một nghìn, tự
thương tám trăm, chi bằng để chúng vào. Chúng vội vàng đến đây, chắc chắc số
tu sĩ chết trong cấm chế còn hơn bị chúng ta ngăn lại.”
Hắc bào lão giả mặt mũi lạnh tanh nhìn hôi bào tu sĩ, lại tỏ vẻ vừa ý nhưng
không nói gì, lạnh lùng hạ mệnh lệnh, “hai tuần hương nữa, chúng ta cũng vào.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511–Goi-
Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh
hơn nào :99: :99: